Chương 365: Là ngài giết cô ấy


Đàm Định Phương nhìn về phía người vừa nói đứng bên cạnh mình.

Người đó là viên ngoại lang Bộ Binh - Trần Duy Thành. Lúc Triệu lão tướn8g quân đánh trận tại Đại Ninh, Trần Duy Thành cũng từng đồng hành với ông. Mấy năm nay Trần Duy Thành từng bước thăng chức ở Bộ Binh, hiện tại3 đang trông coi kho bộ.

Nhìn bề ngoài, Trần Duy Thành có vẻ cực kỳ thành thực, đáng tin, quản lý kho bộ rõ ràng đầu ra đấy. Đàm Định P9hương luôn cho rằng Trần Duy Thành là nhân tài rường cột, thậm chí ông còn muốn đề bạt Trần Duy Thành làm Thị lang Bộ Binh.
Đại nhân sợ không điều tra rõ chuyện này sẽ bị người ta nói ra nói vào. Đương kim thánh thượng có tính đa nghi, cho dù tin lời đại nhân biện giải thì e rằng về sau người cũng sẽ không trọng dụng đại nhân nữa. Đại nhân làm quan nhiều năm như giẫm lên tầng băng mỏng, cẩn thận mọi bề gây dựng được cải tiếng quan thanh liêm, không thể bị hủy hoại trong nháy mắt thế này được.


Ngài và Kiều Tung là phụ tá đắc lực của Thánh thượng, sao ngài có thể cho Kiều Tung cơ hội đạp ngài xuống được? Kiều Tung không được, Ngụy Nguyên Kham đương nhiên càng không. Ngài đoán không biết nhà họ Ngụy có cảm thấy Hoàng thượng đang muốn ngài thể vào cái ghế Thượng thư Bộ Binh của Ngụy Tòng Thịnh hay không, thế nên...

Trần Duy Thành làm một động tác cắt cổ, sau đó ông ta buông tay áo, nói tiếp:
Thế nên ngài không chịu để Bộ Hình nhúng tay vào, quyết định tự tới thăm dò cho rõ trước. Đại nhân, để chắc thắng mà ngài muốn dùng ta để khuyên nhủ Ngô viên ngoại hãy thừa lúc phủ Hoài vương xảy ra chuyện mà cải tà quy chính, bẩm báo tất cả sự thật với triều đình. Đến lúc đó, đại nhân không những không có lỗi mà còn có công với triều đình.

Trần Duy Thành hết sức hài lòng với phản ứng của Đàm Định Phương, ông ta cười nói:
Đúng, không sai, người đó chính là Bạch quan chính.

Sắc mặt Đàm Định Phương lập tức tái mét:
Ngươi nói bậy!

Trần Duy Thành lẳng lặng nhìn Đàm Định Phương:
Đàm đại nhân, chẳng lẽ ngài không mảy may nghi ngờ Bạch quan chính sao? Đại nhân nghĩ kỹ lại đi, là ai bảo ngài không được tiết lộ quan hệ với nhà họ Bạch ra ngoài? Là ai tận mắt nhìn thấy Bạch đại tiểu thư tự vẫn? Tuy Bạch quan chính đã mất nhưng hai người con trai con gái ông ta lại đang ở trong quân doanh của ai?


Còn nữa, ngài không muốn biết sự thật vụ án của Triệu lão tướng quân năm đó ư? Có lẽ ngài nghe rồi sẽ cảm thấy đầu quân cho Hoài vương là nơi nương thân tốt nhất.
Sắc mặt Đàm Định Phương vẫn bình tĩnh: Nếu đã vậy thì người nói ta nghe xem nào.

Trần Duy Thành nói:
Chủ sự quản lý kinh giới dưới quyền Triệu lão tướng quân năm đó mà ngài điều tra được là đồng hương với ta.

Đàm Định Phương tiếp lời:
Các ngươi không chỉ là đồng hương mà sau khi hắn chết, người vẫn luôn nhờ người chăm sóc cha hắn.

Trần Duy Thành mỉm cười nhìn Đàm Định Phương:
Thật ra Đàm đại nhân nên cảm ơn bọn ta, nếu như không phải bọn ta muốn hại Triệu lão tướng quân thì lấy đâu ra ngày ngài ngẩng đầu lên được? Nếu không có nhà họ Bạch giúp ngài làm quen với hỏa khí, sao ngài có thể thắng trận liên tục, leo lên đến chức Thượng thư Bộ Binh.


Nếu lúc đó Bạch đại tiểu thư không chết, cô ấy chính là phu nhân Thượng thư, ngài là rể hiện của nhà họ Bạch, cũng quy thuận dưới trướng Hoài vương từ lâu rồi, đâu cần phải phí một lần trắc trở này nữa?

Nghe đến đó, Đàm Định Phương không nhịn được mà siết chặt hai tay.
Gương mặt Đàm Định Phương thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng ông nhanh chóng kiềm chế lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
Hóa ra người đã biết ta cho người âm thầm điều tra được mấy người Đại Ninh đó.

Trần Duy Thành cười nói:
Người đại nhân phải đi có thân thủ không tồi. Người đó không những lần ra những người trong trạch viền mà còn hắt nước tiểu bên ngoài trạch viện, nhưng mà... chẳng lẽ đại nhân nghĩ rằng như vậy là có thể tra rõ ràng mọi chuyện ư?
Vậy đại nhân hơi xem thường phủ Hoài vương rồi. Đừng thấy bây giờ Bộ Hình bắt được nhà họ Bàng mà chủ quan. Dù sao nhà họ Bàng cũng chỉ là nhà mẹ của Hoài vương phi, cùng lắm thì sau này Hoài vương bỏ vợ. Thế lực thực sự mà Hoài vương dựa vào chưa bao giờ là nhà họ Bàng.


Không, đương nhiên không phải.
Trần Duy Thành khom người hành lễ với Đàm Định Phương:
Đại nhân là nhân tài rường cột của triều đình, hạ quân đầu thể sánh được với ngài. Kể cả Lương Tri An có là cửu cửu của Hoài vương cũng không thể đánh đồng với ngài. Chỉ cần ngài chịu đồng ý giúp đỡ Hoài vương gia, ngài sẽ là Thủ phụ tương lai, đệ nhất danh thần của triều Đại Chu.

Đàm Định Phương hỏi ngược lại:
Nếu ta không đồng ý thì sao?

Thái độ Trần Duy Thành thay đổi ngay tức khắc:
Vậy ngài sẽ phải giải thích rõ rất nhiều chuyện, ví dụ như Ngố viên ngoại một mực nghe theo mệnh lệnh của ngài, Ngô viên ngoại lấy danh nghĩa của ngài bỏ ra không ít tiền bạc cho quan lại trong kinh, thêm cả tiền bạc hằng năm quyên góp cho An Tể viện. Chẳng phải là mua danh tiếng cho ngài đấy sao? Bằng không ngại làm gì có được danh vọng lớn như thế?

Trần Duy Thành gật đầu:
Thế nên ngài nghi ngờ ta cũng là đồng đảng của hắn, ta biết chuyện thuốc pháo ở thành Đại Ninh năm ấy.

Nói xong câu này, Trần Duy Thành hơi dừng lại, sau đó thẳng thắn thừa nhận:
Đúng là ta có biết, ta không chỉ biết mấy chuyện này, ta còn biết là ai dạy hắn phá hoại thuốc pháo khiến lúc Thát Đát công thành, mấy khẩu đại pháo kia không thể phát huy tác dụng.

Anh mặt Đàm Định Phương lộ ra vẻ vội vã, ông hỏi ngay:
Là ai?

Nếu không 6phải quân giới năm nay Bộ Binh cấp phát cho phủ Vĩnh Bình xảy ra vấn đề, có lẽ Đàm Định Phương vẫn không biết Trần Duy Thành đã câu kết với ng5ười khác từ lâu. Trần Duy Thành nói:
Đại nhân, sao ngài lại nhìn hạ quan như vậy? Hạ quan cũng chỉ lo nghĩ cho ngài thôi mà.

Đàm Định Phương thản nhiên nói:
Chẳng phải người nói với ta người quản lý điền trang này biết chân tướng vụ án của Triệu lão tướng quân, lát nữa người sẽ khuyên hắn khai hết sự thật với triều đình sao? Nếu như ta nói chuyện này cho Kiều Tung, Bộ Hình có tại mắt của phủ Hoài vương, một khi tin tức lọt ra ngoài, có thể người đó sẽ bị phủ Hoài vương diệt khẩu.


Mấy chuyện này đều không phải chuyện quan trọng nhất.
Trần Duy Thành nói:
Đại nhân cho người theo dõi những người tới từ Đại Ninh kia, phát hiện trong số những người đó một một gương mặt quen thuộc, mà kẻ đó chính là Ngô viên ngoại vẫn tài trợ cho An Tế viện hàng năm. Ngô viên ngoại này mở cửa hàng mua bán tơ lụa, dược liệu, rất nhiều tiền bạc kiếm được mỗi năm đều ủng hộ cho An Tể viện. Tiền bạc vất vả mãi mới kiếm được lại giao cho đại nhân mua gạo cho lưu dân, ý đồ của Ngô viên ngoại là gì?

Ta biết
Đàm Định Phương nói:
Người nhà mẹ của vương phi đương nhiên không bằng cữu cữu ruột của mình, nhà họ Bàng chỉ làm giúp chút chuyện nhỏ mà thôi, chuyện lớn vẫn cần Lương Tri An định đoạt. Nếu người đã biết rõ mọi chuyện, có thể thấy người dẫn ta tới đây không phải để bắt người. Rốt cuộc người muốn làm gì, chỉ bằng cử thẳng thắn nói toẹt ra đi.

Sắc mặt Trần Duy Thành càng thoải mái:
Đại nhân đừng nóng vội, cũng đừng tức giận. Lúc đại nhân điều tra được ta lén cấp cho phủ Vĩnh Bình thêm quân giới, ta thừa nhận rất dứt khoát, không chỉ vì ta nhận ra đại nhân đã có lòng nghi ngờ ta từ lâu mà còn vì ta biết đại nhân chưa chắc đã là kẻ địch của ta.

đồ?
Đàm Định Phương lạnh lùng nói:
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta cũng sẽ đầu quân cho Lương Tri An giống ngươi sao?


Sau khi trở về từ Đại Ninh, ta nóng lòng muốn nói tin vui cho Bạch quan chính biết, không ngờ Bạch đại tiểu thư vừa hay nấp sau bức bình phong trong thư phòng. Có lẽ Bạch đại tiểu thư muốn nghe lén tin tức liên quan đến đại nhân, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại nghe được chuyện bọn ta hãm hại Triệu lão tướng quân.


Đàm Định Phương không nhịn được tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Trần Duy Thành:
Vì thế các ngươi sợ chuyện bại lộ nên đã cùng bắt tay hại chết A Thuyền.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.