Chương 391: Thay da đổi thịt
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1657 chữ
- 2022-02-04 05:27:34
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh Châu bước vào trong sân phủ Hoài Viễn Hầu, hắn vẫn đang nghĩ xem lúc nào thì kể bí mật về thân phận8 cho Châu Châu biết.
Lúc nghe thấy cô nhắc đến Dương tiên sinh mà không hề có ý giấu giếm với mình, hắn cực kì vui mừng,3 song vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trước mặt cô, sợ dọa cô khiến cô thay đổi ý không chịu kể tiếp nữa.
Những lời ấy 9của cô đã khơi nên sóng to gió lớn trong lòng hắn. Lâu lắm rồi hắn không có những cảm xúc như vậy, ngay khoảnh khắc ấy hắn mới ý6 thức được rằng sáu năm qua hắn luôn bình tĩnh, kiềm chế nhưng thực chất đằng sau vẻ ung dung lại là sự trống trải và buồn bã. <5br>
Lúc trò chuyện cùng cô, tuy trong lòng cuồn cuộn dậy sóng nhưng lại bình thản, nhẹ nhõm đến lạ. Vì vậy nên hắn đã nói ra chuyện mẹ mình là ai một cách rất tự nhiên, không có thời cơ nào cả, vào khoảnh khắc ấy kể cho cô biết là tốt nhất, để tránh khiến cô phải nhọc lòng phỏng đoán.
Vốn dĩ chuyện của hắn cũng chẳng có gì không thể nói cho cô cả.
Cổ Minh Uyên đứng ở cửa ngóng Lâm phu nhân và Châu Châu hồi phủ mãi, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói của Lâm phu nhân, tiếp theo đó bóng dáng của hai người đập vào tầm mắt cô ta.
Cô thiếu nữ dìu Lâm phu nhân chậm rãi tiến về phía trước, thân hình Lâm phu nhân sưng vù những sắc mặt hồng hào, gương mặt tràn ngập sự hạnh phúc. Sự u buồn chất chứa trong ánh mắt trước đây đã bị quét sạch, trông bà có vẻ trẻ ra năm sáu tuổi.
Đợi sốt ruột rồi phải không?
Lâm phu nhân cười hỏi:
Đường phố tấp nập nên chúng ta dừng lại lâu hơn, nếu biết mọi người sẽ đến thì đã quay về nhà sớm hơn rồi.
Cổ Minh Uyên nói:
Thấy sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi nên mẹ bảo cháu theo tổ mẫu đến phủ xem xem có còn gì có thể giúp đỡ được nữa không?
Nên là đứng ở đây ngóng mãi thì có tác dụng gì?
Tam gia, chúng ta đi thôi!
Dù sao đứng ở đây gió thổi cũng chẳng có người nào hay, chi bằng về nhà ngủ một giấc ngon lành còn hơn.
Chuyện lần này quả thật đã khiến hẻm Hoa Sen yên ổn được một thời gian.
Có điều nhìn thấy nhà họ Đàm rửa sạch được tội danh, triều đình giao công việc của Đại Ninh và Vệ sở phủ Vĩnh Bình cho Đàm Định Phương, nghĩ đến chuyện hôn sự còn chưa bàn bạc ổn thỏa thì Cố Sùng Văn lại rục rịch thèm muốn. Vì thế bèn lấy cớ chúc Tết để đưa Minh Uyển đến Hầu phủ tác động thêm.
Cố Sùng Văn gầy đi nhiều, trông giống như người vừa dạo một vòng qua quỷ môn quan, nhìn thấy Cố Sùng Nghĩa liền bật khóc, liên mồm bảo không dám làm ăn kinh doanh nữa, đi vào trong đại lao rồi mới biết tiền bạc đều chẳng có ích lợi gì.
Cố lão phu nhân cũng đứng bên cạnh gạt nước mắt theo. Lâm phu nhân nhìn thể bèn nói:
Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. Tuy không gặp nguy hiểm gì nhiều nhưng cũng là lời nhắc nhở cho mọi người, sau này phải cẩn thận hơn.
Châu Châu bên cạnh Lâm phu nhân không chỉ cao hơn mà vẻ ngây dại trong đôi mắt cũng đã giảm đi nhiều, ánh mắt sáng long lanh động lòng người. Cổ Minh Uyên nhìn thấy vậy thì cảm thấy rất kinh ngạc, cô ta không thể nào ngờ được là Châu Châu lại có ngày hôm nay. Mạc chân nhân của Thượng Thanh quán quá lợi hại, có thể dạy một kẻ ngốc nghếch thành người bình thường.
Cơ duyên này tốt đến mức nào cơ chứ? Giống như thể thay da đổi thịt hoàn toàn, tại sao chuyện tốt như vậy chẳng đến lượt cô ta? Cổ Minh Uyên buồn bã trong lòng, bây giờ cô ta muốn thể hiện trước mặt Lâm phu nhân thì cũng chẳng có cơ hội nữa rồi. Công việc trong nội trạch phủ Hoài Viễn hầu cũng chẳng cần cô ta tới giúp đỡ.
Đi rồi sao?
Đi rồi.
Sơ Cửu đáp:
Chắc chắn bây giờ đại tiểu thư đã ở trong phòng rồi... Thuộc hạ nhìn thấy rất rõ ràng, đại tiểu thư đi rất nhanh, không hề quay đầu lại nhìn ngài lấy một lần.
Bước chân của Sơ Cửu cứng đờ, phải đưa tay lên dụi dụi mắt. Hắn ta không nghe nhầm đấy chứ? Ý của Tam gia là... bắt hắn ta tiếp tục đứng ở đây, canh giữ phủ Hoài Viễn hầu?
Sơ Cứu hoảng loạn lên tiếng hòng mong cầu xin cho bản thân:
Tam...
Lời còn chưa dứt thì phát hiện chẳng thấy bóng dáng Tam gia đầu nữa, đến Trương Đồng và Mộ Thu cũng đi luôn rồi.
Vứt bỏ hắn ta lại nhanh thế à?
Năm mới đến, kinh thành tưng bừng nhộn nhịp. Những người bán hàng hai bên đường trưng ra đủ loại hàng hóa mới lạ, đến cả chiếc rương của người gánh hàng rong đi khắp các hang cùng ngõ hẻm cũng treo đầy những dải tua rua đẹp mắt. Cố Minh Châu vén rèm xe đưa mắt nhìn ra ngoài, Lâm phu nhân không nhịn được nở nụ cười, nhìn thấy Châu Châu lại nhớ đến thời mình còn trẻ, chẳng phải cũng yêu thích những món đồ nho nhỏ ấy sao?
Ngày mai mẹ lại đưa con đi dạo phố nữa nhé.
Lâm phu nhân hơi áy náy, bây giờ bụng bà to rồi nên đi lại không tiện, lâu lắm chẳng đưa Châu Châu ra ngoài đi dạo.
Biết sức khỏe Châu Châu vẫn ổn định bà mới yên tâm, cảm xúc của người phụ nữ khi mang thai không thể khống chế được. May mà sắp sinh rồi, thuận lợi sinh đứa trẻ này ra là cả nhà có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dạo một vòng quanh phố, xe ngựa quay trở về phủ Hoài Viễn hầu.
Cố Minh Châu đỡ mẹ từ trên xe xuống.
Ma ma quản sự đợi ở cửa tiến lên trước bẩm báo:
Lão phu nhân, Văn lão gia của hẻm Hoa Sen dẫn theo đại tiểu thư tới.
Cố Sùng Văn và Đàm Tử Canh lần lượt được thả ra khỏi đại lao phủ Thuận Thiên nên lão phu nhân hẻm Hoa Sen mới cùng Cố Sùng Văn đến đây cảm ơn.
Lâm phu nhân cảm kích Mạc chân nhân, sau khi được Mạc chân nhân khai trí, Châu Châu tiến bộ rất nhanh, làm cho bà không thể nào tin nổi.
Nhìn thấy Châu Châu càng lúc càng tốt lên, bà còn bắt đầu buồn rầu, sợ rằng chuyện vui quá nhiều thì chuyện xấu sẽ theo đó mà tới nên bèn vội vàng mời lang trung về phủ bắt mạch cho Châu Châu.
Cho dù Châu Châu có làm chỗ nào đó chưa thỏa đáng thì chuyện nhỏ không cần lo, chuyện lớn bọn họ sẽ âm thầm hỗ trợ.
Kết quả vượt ngoài dự đoán của bà là Châu Châu suy nghĩ vô cùng chu đáo, cho dù là căn dặn nhà bếp chuẩn bị trà nước điểm tâm, hay là sắp xếp cho người hầu luân phiên tiếp khách cũng đều vô cùng trật tự, đến cả quà cho khách cũng đã suy nghĩ chu đáo, điều duy nhất không làm được là cô không hiểu được sổ sách, phải nhờ Dương ma ma giúp đỡ.
Chuyện mà con gái ruột của mình có thể làm tốt, ai lại cần đến cháu gái trong tộc nữa đây?
Cổ Minh Uyên bước lên trước hành lễ với Lâm phu nhân.
Mẹ yên tâm nghỉ ngơi đi.
Cố Minh Châu nói:
Ngày mai con đến Thượng Thanh quán thăm sư phụ.
Lâm phu nhân xoa đầu Châu Châu, bây giờ rất nhiều việc đều không cần bà phải lo lắng nữa, Châu Châu không chỉ có thể xử lý chuyện của bản thân một cách gọn ghẽ mà còn giúp đỡ nhiều công việc trong nhà. Lúc mới đầu bà còn hơi lo lắng, Dương ma ma khuyên bà chi bằng nới lỏng vòng tay để Châu Châu tự làm, nhìn xem bây giờ rốt cuộc Châu Châu có thể làm được đến mức nào.
Ngụy Nguyên Kham bước ra ngoài ngõ. Sơ Cửu đang định nhanh chân bám theo.
Ngươi ở lại.
Nói rồi, Cổ Minh Uyên nhìn sang Cố Minh Châu:
Sau khi đến mới biết hóa ra Châu Châu đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, năm nay đèn hoa trong phủ rất đẹp.
Lâm phu nhân cười bảo:
Châu Châu thường hí hoáy nghịch mấy thứ này.
Cổ Minh Uyên hỏi:
Nghe nói hoa mai trên đèn cũng là do Châu Châu vẽ?
Tam gia, đừng nhìn nữa, người ta đi rồi.
Giọng nói của Sơ Cửu vang lên.
Cố Minh Châu gật đầu:
Ta với Trâu Tương cùng vẽ đấy.
Lúc vẽ đèn lồng, Ngụy đại nhân tình cờ đến nên cũng điểm thêm vài nét lên đèn.
Nhớ đến Ngụy đại nhân, Cố Minh Châu lại bắt đầu suy nghĩ, Ngụy đại nhân rời kinh đã bảy ngày, có lẽ bây giờ cũng quay lại rồi nhỉ?
Hoàng thượng vẫn luôn nghi kị nhà họ Ngụy, xung quanh chủ nhà họ Ngụy thường có Long Cấm Ủy theo dõi. Ngụy đại nhân mượn cơ hội Tết đến để đi thăm bạn bè người thân, rời kinh đi đến Đại Ninh và Sơn Đông thăm dò tình hình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.