Chương 404: Tất cả đều là quân cờ


Thôi Trinh đứng yên ở đó, nhìn Trâu Lâm thị và Trâu Tương một hồi lâu mà chẳng nói gì.

Cố Minh Châu đỡ Trâu Lâm t8hị nằm xuống. Bệnh tình của Trâu Lâm thị đã đến hồi nguy hiểm hấp hối, nói rõ những chuyện này phí không ít sức lực, tin3h thần mệt mỏi nên cần phải nghỉ ngơi cẩn thận, nếu không có thể mất đi mạng sống bất cứ lúc nào.
Thôi Trinh khẽ nắm tay lại, vùng vẫy thoát ra khỏi cảm giác tự mình ghét bỏ chính mình. Hắn ép bản thân bình tĩnh, nghiêm nghị trở lại. Vẫn còn rất nhiều việc cần hắn phải đi chứng thực, rất nhiều vấn đề cần hắn tới xử lý.
Thôi Trinh tiếp tục nói:
Di phụ kể chuyện nhà họ Trương cho cháu nghe xem, có phải phát hiện được manh mối gì rồi không? Cháu muốn nghe những chuyện này trước rồi mới đi điều tra kỹ về Trường thị sau.

Thôi Trinh nhìn Trâu Tương bằng ánh mắt thâm trầm một hồi lâu, bấy giờ mới bước ra khỏi phong. Hắn cần suy nghĩ cẩn thận thêm đã.
Mấy năm sau khi hắn và Trương thị thành hôn, quân vụ ở Đại Đồng bộn bề, tâm trí của hắn đều dồn cả vào Vệ sở, không hề quan tâm ngó ngàng gì đến nội trạch. Bản thân hắn luôn cảm thấy sẽ không có việc gì xảy ra cả, nhà nào mà chẳng sống như thế. Chỉ cần ràng buộc thiếp thất, không để cho chuyện sủng thiếp diệt thể xảy ra, đích thứ phân biệt rõ ràng thì những chuyện còn lại trong nội trạch cũng chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi cỏn con, những việc ấy làm sao quan trọng bằng quân vụ được?

Định Ninh hầu gia,
ma ma quản sự khẽ giọng bẩm báo:
Hầu gia chúng ta đang đợi ngài bên trong thư phòng.
Thôi Trinh hỏi:
Bên trong hoa đình thế nào rồi?

Ma ma quân sự đáp:
Ngài yên tâm, Hầu gia bảo có chuẩn bị chiếc bàn nhỏ bên trong thư phòng, muốn trò chuyện cùng với ngài nên không ở cùng với các nữ quyền nữa.

Nói đến đây, Cố Sùng Nghĩa nhớ đến Trâu Tương:
Từ tấm bé Trâu Tương đã chịu biết bao nhiêu khổ cực, những tổn thương ấy không phải nói một hai câu là có thể an ủi được thằng bé.

Ánh mắt căm hận của Trâu Tương hiện lên trước mắt Thôi Trinh. Trong lòng Trâu Tương, hắn không phải cha mà là kẻ thù của cậu. Sự xa cách ấy giống như việc hắn nhớ đến người cha đã mất khi nhìn thấy mẹ vậy, hắn hiểu rất rõ cảm giác ấy.
Thôi Trinh gật đầu, có lẽ chuyện này là do Châu Châu dặn dò. Khi nãy ở trong sân rõ ràng di mẫu không rõ Trâu Tương đến đó để làm gì nên cũng không thể che giấu giúp hắn được. Lúc Châu Châu bệnh nặng, di mẫu bảo:
Đừng thấy Châu Châu không thể nói năng gì được những di mẫu cảm thấy cái gì con bé cũng đều biết rõ cả.

Lẽ nào thật sự như vậy, nên sau khi bệnh tình chuyển biến tốt hơn Châu Châu mới có thể tiếp nhận công việc trong nội trạch nhanh như vậy ư? Đến cả một cô thiếu nữ mười sáu tuổi còn có thể lo liệu mọi việc thỏa đáng đến thể mà phủ Định Ninh hầu của hắn lại thiếu trước hụt sau khắp nơi.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu:
Hiếm khi cháu suy nghĩ thông suốt nhanh như vậy, năm xưa nếu như có thể bỏ ít công sức quan tâm đến nội trạch thì đã không đến mức xảy ra chuyện bất trắc.

Thôi Trinh cúi đầu im lặng, lần đầu tiên Cố Sùng Nghĩa nhìn thấy sự hối hận trên gương mặt của vị Thường Thắng tướng quân hô mưa gọi gió này.
Thôi Trinh bỗng nhiên cảm thấy trái tim quặn đau từng đợt, giống như thể vừa bị trúng tên vậy. Trước đây hắn cũng coi như hài lòng với bản thân. Vào lúc hằn tiếp quản Uy Viễn Vệ, Ngọc Lâm Vệ, Đại Đồng Hữu Vệ bao gồm cả Bảo an bảo, Trợ mã bảo, Cự môn bảo, Trấn hà bảo đều đã hoang phế từ lâu. Bây giờ thì binh lực dồi dào, phản quân của Lâm Tự Chân cũng không thể làm gì được.
Hắn dẫn dắt kỵ binh xông thẳng vào trận chiến, lá cờ của hắn tỏa sáng, phấp phới tung bay trong gió, đối mặt với quân Thát Đặt mạnh đến đâu thì hắn cũng tự tin là mình sẽ bất khả chiến bại.
Cố Minh Châu k9hẽ giọng nói:
Tộc di mẫu đã bảo rồi, chuyện tiếp theo giao cả cho đại ca điều tra.

Trâu Lâm thị nhìn Thôi Trin6h bằng ánh mắt mong chờ. Lúc này Thôi Trinh mới sực tỉnh lại:
Có lẽ Cảnh Tử mà di mẫu nhắc đến vẫn còn ở Hầu phủ, ta sẽ5 đi hỏi hẳn. Còn cả Tôn di nương và vị thầy thuốc vào phủ bắt mạch khi xưa nữa.
Trâu Lâm thị gật đầu rồi nhìn Trâu Tương, đôi môi Trâu Tương khẽ run rẩy, nửa người trên tựa vào giường lò, siết chặt bàn tay Trâu Lâm thị.

Có nhiều chuyện quả thật rất kì lạ,
một lúc lâu sau Thôi Trinh mới đáp:
Rõ ràng rất ghét người như thế nhưng cuối cùng bản thân cháu lại biến thành loại người mình ghét.

Cố Sùng Nghĩa không kìm được mà thở dài:
Đúng là thế thật, đáng thương thay cho các thiếp thất và những đứa con chết yểu của cháu.

Trường thị là chính thể của hắn, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với phủ Định Ninh hầu, thường ngày luôn dịu dàng, cân nhắc mọi việc thay hắn, thậm chí vì sợ mẹ không vui nên nàng còn chẳng qua lại với nhà mẹ ruột.
Kể từ sau khi từ Sơn Tây quay về, hắn chỉnh đốn lại nội trạch, Trường thì cũng chẳng can thiệp đến, cài cắm tai mắt vào thì Trường thì cũng tỏ thái độ tùy hắn mặc hắn. Hắn thật sự không thể nhìn ra được dã tâm của Trường thị lớn đến mức nào. Nếu Diệu Thanh không tìm được đường sống từ trong chỗ chết thì ai có thể làm rõ được rốt cuộc năm đó đã xảy ra những chuyện gì?
Thôi Trinh ngẫm nghĩ rồi bước vào trong thư phòng.
Cố Sùng Nghĩa đang đứng trong phòng, nhìn thấy Thôi Trinh, ông liên thở dài, nói:
Ngồi xuống đi, uống ngụm nước trước để bình tĩnh lại đã.

Hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân đã làm đủ tốt, đứng trước mặt người khác vinh hiển biết bao nhiêu nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy xấu hổ nhục nhã không chịu nổi. Hắn thất bại hoàn toàn rồi! Không phải thua
trước mặt quân địch mà là thua trong tay chính mình. Kể từ sau khi cha qua đời, hắn bắt đầu lạnh nhạt và điều đó đã hại quá nhiều người, thiếp thất của hắn, con cái của hắn...
Thôi Trinh gật đầu.
Đợi tâm trạng Thôi Trinh ổn định lại rồi, Cố Sùng Nghĩa mới hỏi:
Chuyện tộc di mẫu của cháu nói có phải là thật không?

Vẻ mặt Thôi Trinh trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng giọng nói lại khàn và nhỏ hơn thường ngày:
Có vẻ khả năng cao là thật. Diệu Thanh kia vừa mới được mẹ đưa vào Hầu phủ không bao lâu, muốn động tay động chân trong nội trạch là chuyện không hề dễ dàng. Nếu nàng ấy biết bản thân mang thai có lẽ sẽ lập tức nói với mẹ cháu ngay, dù gì khi đó nàng ấy còn chẳng phải là một thiếp thất, cho dù nàng ấy có mưu mô thì che giấu việc bản thân mang thai cũng chỉ để đối phó với hai vị di nương. Sau khi thoát chết, có lẽ nàng ấy cũng nghĩ mọi cách gửi thư cho cháu, chí ít cũng có thể cho Trâu Tương vào được phủ Định Ninh hầu.


Cháu không có con cái nối dõi, được một thử tử thôi cũng sẽ vô cùng vui mừng, có khi còn miễn luôn tội của nàng ấy. Tương lai sau này còn dài, có Trâu Tương ở bên cạnh tình cảnh của nàng ấy cũng sẽ tốt hơn việc phải phiêu bạt nay đây mai đó nhiều. Vả lại tộc di mẫu kể lại chuyện năm đó cũng rất rõ ràng, nếu như bà ấy nói dối thì lúc nhắc đến mấy người như Giang ma ma, Cảnh Tử thì trong lời nói sẽ có sự mập mờ, không rõ ràng...
Lúc Thôi Trinh nhìn quanh, mây đen dày đặc bao phủ bầu trời khiến không một tia sáng nào lọt qua được, trước cửa phòng Trâu Lâm thị có người đang xách đèn lồng đứng ở đó.
Thôi Trinh nhìn theo ánh đèn, thấy Châu Châu đang trò chuyện cùng với thầy thuốc, hai người đang thảo luận về bệnh tình của Trâu Lâm thị. Trâu Lâu thị nói rất đúng, may mà bà ấy không đưa Trâu Tương đến phủ Định Ninh hầu, nếu như đưa đến Hầu phủ thì sẽ không có kết cục như thế này. Có khi Trâu Lâm thị đã mất từ lâu, còn Trâu Tương... chẳng biết sẽ gặp cảnh ngộ như thế nào.
Cố Sùng Nghĩa liếc nhìn bên ngoài một cái:
Yến tiệc hôm nay chúng ta cũng có ý thử nhà họ Trương, có khi đêm nay sẽ biết kết quả ngay thôi.


Thôi Trinh nghe được trọng điểm:
Chúng ta mà di phụ nói bao gồm những ai?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.