Chương 415: Giúp đỡ


Nói xong, nhận ra Mạc Dương Minh vẫn không lên tiếng, Thái hậu nương nương mới nhìn về phía bà, hỏi:
Rốt cuộc là làm sao?


Trong nội điện 8không có người ngoài, Mạc Dương Minh vẫn do dự. Bà đưa mắt nhìn Cố Minh Châu, Cố Minh Châu hiểu ý, đứng dậy hành lễ với Thái hậu nương nương và Mạ3c Dương Minh rồi từ từ lui ra

ngoài.
Nhà họ Quách cứ bình yên sống qua ngày như thế này, sau ba đời lại nhập sĩ làm quan, đây là kết quả tốt nhất là có thể nghĩ tới.
Nhưng chuyện đã đến nước này, lại thấy Hoàng để làm việc tùy hứng không theo quy củ, bà không thể để Đại Chu thật sự lâm vào cảnh loạn lạc.
Cuối cùng Thái hậu cũng ra quyết định:
Ai gia sẽ cho người viết thư bảo nhà họ Quách âm thầm điều tra xưởng thuyền.

Kể ra cũng buồn cười, bà làm như vậy là vì tin rằng nhà họ Ngụy sẽ thắng được Hoàng đế.
Mạc Dương Minh đáp dạ, do dự hồi lâu mới nói tiếp:
Lỡ như...


Lỡ như nhà họ Ngụy muốn đoạt quyền.
Mạc Dương Minh nghĩ tới điểm này, không phải là không có khả năng.
Thái hậu khẽ xua tay:
Trên đời không có sách lược nào là vẹn toàn, ai gia nghĩ đi nghĩ lại rồi, cứ làm như vậy đi, hy vọng ai gia không nhìn nhầm.

Mạc Dương Minh nói:
Thái hậu nương nương đã sớm hạ quyết tâm giúp đỡ, nếu không cũng sẽ không để đạo nhân tới khám bệnh cho Hoàng hậu nương nương, lại để Hoàng hậu nương nương chủ trì tăng sự sau khi Mật thái phi mất.

Thái hậu khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chỉ dặn:
Đưa đồ đệ của ngươi đến cung Khôn Ninh đi, nói rõ chuyện nhà họ Ngụy giao phó cho ngươi với Hoàng hậu.

Quốc cữu mà Mạc Dương Minh nhắc đến chính là đệ đệ của Thái hậu nương nương, hiện tại là Phụng quốc công Quách Cửu Chương.
Nhà mẹ Thái hậu nương nương ở Phúc Kiến, tổ tiên đi theo Thái tổ dẹp loạn thiên hạ gây dựng sự nghiệp được phong làm Phụng quốc công. Sau khi tiến hoàng đăng cơ, ông lệnh cho cha của Thái hậu nương nương là lão phụng quốc công tới Phúc Kiến chương quản thủy quân. Về sau lão phụng quốc công lớn tuổi liền giao lại binh quyền cho Hoài Viễn hầu nhưng vẫn quản lý mấy xưởng đóng thuyền.
Đương kim Thánh thượng lên ngôi được một năm thì lão phụng quốc công qua đời. Thánh thượng theo đó hạ lệnh cấm biển, rời phòng tuyển Đại Chu về sâu trong đất liền, triều đình triệu hồi đội thuyền tuần tra trên biển, quân tự phân phát cho thủy quân cũng ngày càng giảm bớt, Vệ sở duyên hải có đến mười mấy nơi phải giải tán.
Thái hậu nương nương thở dài:
Lúc Mật thái phi mất, ai gia đã đoán ngay được, những người này giày vò một trận, sớm muộn gì cũng rơi lên đầu ai gia. Cho dù ai gia có mặc kệ cũng chưa chắc đã giữ được mình. Người cũng nhìn thấu cả rồi, đúng không? Nếu không người đã chẳng nói với ai gia.


Nhỡ may nhà họ Quách đã nằm trong kế hoạch của những kẻ đó từ lâu, giống như Đông cung và phủ Hoài vương ấy, bị người ta âm thầm giăng bẫy kéo vào nhập cuộc, chi bằng cử điều tra rõ ràng trước.

Thái hậu nương nương đứng lên đi đi lại lại trong nội điện:
Không phải con ruột suy cho cùng vẫn là khác máu tanh lòng, tuy ai gia giúp Hoàng để leo đến hoàng vị những Hoàng đế vẫn đề phòng nhà họ Quách ta. Khi đó tuy rằng cha ta không giữ chức thống soái tổng binh nữa nhưng dù sao vẫn có dính dáng quá sâu đến thủy binh. Sau khi lên ngôi, Hoàng để hạ lệnh cấm biển, một phần nguyên nhân là muốn thu lại binh quyền từ tay nhà họ Quách.


Vậy thì ai gia thua tâm phục khẩu phục.
Thái hậu ngước cằm lên:
Trên đời này chẳng ai có thể thắng được mãi, nhưng tuyệt đối không thể thua một kẻ ngu xuẩn.
Nói đoạn, Thái hậu nhìn Mạc Dương Minh:
Ngụy Nguyên Kham tìm đến người, nhờ người truyền đạt tin tức đến cung Khôn Ninh giúp à?
Mạc Dương Minh khẽ gật đầu. Thái hậu nói:
Hắn đàng hoàng đấy chứ, biết chắc chắn người sẽ nói với ai gia mà vẫn nhờ cậy ngươi. Nếu đã vậy thì ai gia cũng tin hắn một lần xem sao.

Nói đến đây, Thái hậu nhìn ra ngoài điện:
Con gái nhà Hoài Viễn hầu không tồi, từ nhỏ đã mắc chứng ngốc nghếch mà lại được bọn họ dạy dỗ nên người thế này, hai phu thê nhà ấy cũng là người thấu tình đạt lý. Vụ án ngựa chiến phủ Thái Nguyên là do Hoài Viện hầu mà ra, đằng sau vụ án này, Hoài Viễn hầu nhìn có vẻ như không nhúng tay vào nhưng sau lưng lại tổn không ít sức lực. Nhà họ Ngụy điều tra Vệ sở duyên hái và xưởng đóng thuyền, Hoài Viễn hầu cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.


Đều là người thông minh cả, nếu như bọn họ bắt tay lừa gạt ai gia, ai gia cũng mắc bẫy thôi.

Nghe thấy tiếng nữ quan đóng cửa, Mạc Dương Minh mới nói:
Thái hậu nương nương, người ở tron9g cung có nghe được tin đồn gì không?

Thái hậu nhìn Mạc Dương Minh:
Ý ngươi là?
Mạc Dương Minh suy nghĩ hồi lâu mới nói:
Vụ án của A T6huyền vốn đã kết thúc, nhưng đạo nhân vẫn không từ bỏ được, vẫn luôn nghe ngóng tin tức ở nha môn phủ Thuận Thiên.
Nghe đến đây, Thái hậu biết ng5ay Mạc Dương Minh muốn nói chuyện gì:
Có phải Ngụy Nguyên Kham cùng tra án với phủ Thuận Thiên hay không? Bọn họ đã điều tra được những gì?

Nói đi.
Thái hậu thúc giục:
Nếu đã không tránh được thì ai gia cũng không muốn ở vào tình thế chẳng hay biết gì.
Mạc Dương Minh nói:
Tiết lão thông phán của phủ Thuận Thiên điều tra được một ít manh mối, e rằng có liên quan đến Vệ sở duyên hải và xưởng đóng thuyền.

Thái hậu vân về chuỗi Phật châu đàn hương trong tay, yên lặng lắng nghe tiếp. Mạc Dương Minh kể tiếp:
Ngụy đại nhân và phủ Thuận Thiên vẫn đang tiếp tục lần theo manh mối, đạo nhân nhở Quốc cữu đại nhân từng quản lý xưởng báo thuyền.


Ai gia hiểu tâm tư của Hoàng đế, đầu tới đầu lui ai gia cũng mệt rồi. Để đổi lấy sự an lòng của Hoàng đế, ai gia đã để nhà họ Quách chuyển đến Hàng Châu ở.

Bây giờ Vệ sở duyên hải bị bỏ mặc đã lâu, cũng đã đến lúc rồi. Bây giờ mở lại Thị Bách ti, chấn chỉnh Vệ sở duyên hải, Hoàng đế sẽ có thể thuận lý thành chương sắp xếp người của mình vào.

Những toan tính này của Hoàng đế ai gia có thể nhìn rõ, thuật để vương xưa nay là vậy. Nếu muốn làm hai năm rõ mười cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Đối vua thì cũng thay thần, xưa nay vẫn luôn là vậy, nhưng nếu bị người khác lợi dụng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Mạc Dương Minh nói:
Người để nhà họ Quách đi thăm dò thì chẳng khác nào muốn nhà họ Quách dính vào chuyện này, khó khăn lắm nhà họ Quách mới ổn định được cuộc sống.

Thái hậu hơi cau mày, bà không muốn nhà họ Quách bị cuốn vào chuyện này. Bà đã sớm có quyết định. Hoàng thượng để con của Quý phi thừa kế Hoàng vị cũng được, cất nhắc Tam hoàng tử hay Ngũ hoàng tử cũng xong, tất thảy đều không liên quan gì đến bà. Người dính dáng đến hoàng quyền cho dù có cười được đến cuối cũng chưa chắc đã được chết yên lành.
Quốc cứu gia Quách Cửu Chương thấy vậy cũng giao lại chức vụ ở xưởng thuyền, ôm bệnh đến phủ Hàng Châu nghỉ ngơi. Những huân quý lập được chiến công hiển hách trên biển năm đó như lão Hoài Viễn hầu cũng lần lượt giao nộp binh quyền, về nhà dưỡng lão.
Mạc Dương Minh không nói tiếp, Thái hậu hỏi:
Ngươi muốn ai gia viết thư cho Cửu Chương, bảo nó sử dụng tại mắt của mình điều tra chuyện này đúng không? Nhưng người lại sợ ai gia đứng trên lập trường này bị cuốn vào cuộc tranh đấu ấy.

Mạc Dương Minh gật đầu.
Cố Minh Châu ôm lò sưởi tay đứng ngoài điện, Mạc sư phụ mãi không thấy ra, xem ra Thái hậu nương nương đã hỏi kỹ tới chuyện này. Nghĩ như vậy, chắc hẳn Thái hậu nương nương sẽ giúp đỡ, Ngụy đại nhân nên cảm ơn sự phụ cho tử tế.

Cửa đại điện mở ra, Mạc Dương Minh bước ra ngoài, Cố Minh Châu vội vàng tiến lên đón bà.


Đi thôi.
Mạc Dương Minh nói:
Chúng ta đến cung Khôn Ninh xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương.


Cố Minh Châu gật đầu một cái, cô cẩn thận quan sát Mạc Dương Minh, mặt mũi bà có vẻ nhẹ nhõm, chắc hẳn mọi việc rất thuận lợi. Mạc Dương Minh cũng chú ý tới ánh mắt sáng rực của tiểu đồ đệ, bà hỏi:
Sao thế?


Cố Minh Châu khẽ lắc đầu, nói bằng giọng rất nhẹ:
Sau khi ra khỏi cung Từ Ninh sẽ có người đi theo chúng ta.
Cung Khôn Ninh của Hoàng hậu nương nương không đến nỗi có tai mắt người khác nhưng người canh chừng bên ngoài nghe ngóng tin tức thì không thể thiếu.

Hai sự đồ đi vào cung Khôn Ninh, tai mắt sau lưng cũng dừng bước.

Cố Minh Châu và Mạc Dương Minh bước vào nội điện, khom người hành lễ với Nguy Hoàng hậu đương ngồi trên giường mềm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.