Chương 470: Mất hồn


Lời nói của Châu Trạch Kính khiến cho Châu lão phu nhân không thể nào tin nổi.


Con đang nói xằng nói bậy cái gì thế?
Châu lão p8hu nhân gạt phắt:
Con nghe được từ đầu thế? Làm sao có chuyện đó được?


Châu Trạch Kính cũng hy vọng những điều này chỉ là lời 3đồn đại không đúng sự thật, chẳng ai muốn đắc tội với người như Ngụy Nguyên Kham cả.
Châu Trạch Kính nói:
Tam đệ vẫn nên suy nghĩ kỹ lại xem có sai Từ Quý làm chuyện gì không, đặc biệt là những việc có liên quan đến Như Quân. Bây giờ vẫn chưa biết Ngụy Nguyên Kham muốn báo thù kiểu gì, tóm lại là phải cẩn thận.

Châu Trạch Thụy vội vàng đáp trả:
Đệ có làm gì đâu. Đệ đối xử với Quân nha đầu như con gái ruột của mình, cứ để triều đình tra là biết ngay thôi.

Đầu óc Châu Trạch Kính đang rối như tơ vò, không có thời gian quan tâm đến vẻ mặt của đệ đệ, ông ta đứng dậy hành lễ với Châu lão phu nhân:
Người trong nhà bị điều tra, con phải về nha môn bẩm báo với quan trên.

Tào học sĩ làm việc trong Hàn Lâm Viện đã lâu cũng không phải là không được trọng dụng, mà là muốn tránh né khỏi tranh đấu trên triều đình. Châu Trạch Kính hiểu rõ chuyện đó từ lâu nên ông ta cũng yên ổn giữ chức Biên tụ trong Hàn Lâm Viện.
Nhà họ Châu và nhà họ Tào cũng có quen biết sâu xa. Sau khi đỗ Trạng nguyên, cha của Như Quân - Châu Trạch Thừa vào Hàn Lâm Viện làm quan. Khi đó, cha của Tào học sĩ đang đứng đầu Hàn Lâm Viện có ơn trị ngộ với Châu Trạch Thừa. Cha của Tào học sĩ thích nghiên cứu các sách Phật giáo cổ, Châu Trạch Thừa thường xuyên đến nhà họ Tào giúp đỡ chỉnh sửa bài dịch kinh Phật.
Sau khi Châu Trạch Thừa qua đời, Châu Trạch Kính bước trên con đường cũ của anh trai vào Hàn Lâm Viện. Bởi vì có mối quan hệ giữa Châu Trạch Thừa và nhà họ Tào từ trước nên Tào học sĩ cũng vô cùng quan tâm đến Châu Trạch Kính,
Nếu như người khác nói những lời này, có lẽ Châu lão phu nhân sẽ nghi ngờ nhưng đây lại là lời của Tào học sĩ, ít nhiều Châu lão phu nhân cũng có phần tin tưởng.

Sao lại như thế chứ?
Cõi lòng Châu lão phu nhân đau đớn, sớm biết thế việc gì bà phải đưa Như Quân đi lại khắp nơi, việc gì phải bám chặt lấy Định Ninh hầu chứ?
Tất cả hỏng hết rồi.
Cho dù Ngụy Nguyên Kham lập được công lao to lớn, hắn cũng chỉ là ngoại thích, vĩnh viễn là bề tôi mà thôi.
Quân nha đầu qua đời đã sáu năm rồi mà sao vẫn có thể như âm hồn không tan vậy?
Suy ngẫm xong những chuyện này, Châu Trạch Kính lại xốc tinh thần tập trung vào vụ án của Từ Quý. Không ngờ Từ Quý lại là tai mắt của lũ người kia, rốt cuộc Từ Quý đã ngấm ngầm giá bao nhiêu trò rồi?
Năm xưa, ông ta muốn mượn sức của Trưởng công chúa để bắt quàng làm họ với phủ Định Ninh hầu, kéo Định Ninh hầu về phía phe cánh Ngũ hoàng tử, chẳng ngờ giữa đường lại xảy ra nhiều sơ sót. Có khi những chuyện này lại có liên quan đến đám người Từ Quý cũng nên. Châu Trạch Kính hận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta gọi quản sự bên cạnh đến:
Đi điều tra, điều tra rõ ràng tất cả mọi hành động của Từ Quý trong nhà cho ta.

Nếu như còn để cho kẻ khác giành được ưu thế trước rồi dùng Từ Quý để đối phó với ông ta thì ông ta sẽ tiêu đời mất.

Lão gia, Tào học sĩ cho người tới.

Châu Trạch Thụy nhìn ra song cửa sổ, hình ảnh một cô gái ở bên kia song cửa sổ đọc sách loáng thoáng hiện lên trước mắt. Đó là tẩu tử của ông ta...
Châu Trạch Thụy rùng mình, khi nãy nhị ca bảo rồi, Ngụy Nguyên Kham điều tra về cái chết của huynh trưởng, một nữ quyền ở nội trạch như tẩu tử, qua đời lâu như vậy rồi nên sẽ chẳng có ai hỏi đến chuyện của bà ấy đâu.
Cái chết của Như Quân cũng chẳng liên quan tới ông ta, ông ta chỉ cho người vẽ một bức tranh của Như Quân rồi mang bức tranh ấy tặng cho Thái tử gia mà thôi.
Rất nhiều chuyện năm xưa ông ta đều sắp quên sạch rồi, bây giờ lại không thể không nhớ đến.
Tẩu tử xinh đẹp vô ngần của ông ta, đứa cháu gái duyên dáng yêu kiều kia. Còn cả Tứ Quý nữa.
Châu Trạch Thụy căng thẳng siết chặt nắm đấm, Tứ Quý có khai ông ta ra không? Chuyện ông ta làm năm xưa có vì thế mà bị người khác biết hết không?
Châu lão phu nhân rất uất ức:
Tạo nghiệp gì thế này, mẹ vất vả nuôi nấng Như Quân khôn lớn nên người mà lại bị người khác ghi thù.

Nghe được những lời Châu Trạch Kính nói, sắc mặt Châu Trạch Thụy trở nên cực kì khó coi. Sợ bị người khác nhận ra điều gì khác thường, ông ta vội vàng ổn định lại cảm xúc rồi nói chen vào:
Từ đầu đã bảo hồng nhan họa thủy mà, Như Quân quá xinh đẹp nên được người khác quý mến. Vả lại những chuyện này liên quan gì đến chúng ta? Ngụy Nguyên Kham không có được là do bản thân hắn không có bản lĩnh, còn quay ra trút giận lên đầu chúng ta nữa.

Châu Trạch Thụy nói năng rất cứng rắn nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bất an.
Ông ta nói:
Mấy ngày trước Ngụy Nguyên Kha9m đi bắt Thượng thư Bộ Binh Đàm Định Phương, Đàm Định Phương đã nhắc đến đại ca và Như Quân. Ý đại khái là Ngụy Nguyên Kham cảm mến Như 6Quân, đáng tiếc là Như Quân đã chết thảm. Đàm Định Phương còn nói cái chết của đại ca cũng có điều uẩn khúc, hỏi Ngụy Nguyên Kham có muố5n biết nội tình không


Rất nhiều Long Cẩm Ủy có mặt tại hiện trường đều nghe thấy, thầy nhắc đến chuyện này với con là vì muốn hỏi con xem có thật như thế không?

Thầy của Châu trạch Kính là Học sĩ Hàn Lâm Viện, trước đây không lâu đã đến phường Thạch Xuân nhậm chức. Đồng cung rối ren, rất nhiều quan viên bị hỏi tội nhưng chẳng ảnh hưởng đến Tào học sĩ. Ngoài nguyên nhân do Hoàng thượng cực kì tin tưởng Tào học sĩ ra thì Tào học sĩ còn là anh trai của Đức phi nương nương nữa.
Nghe người hầu bẩm báo, Châu Trạch Kính vội vàng chỉnh sửa lại áo bào rồi chạy ra đón tiếp, người đến là tùy tùng thân cận của Tào học sĩ. Người nhà họ Tào nói:
Lão gia bảo thuộc hạ đến đây hỏi thăm đại nhân xem trong nhà có việc gì quan trọng không?

Cảm nhận được sự quan tâm của Tào học sĩ, Châu Trạch Kính cảm thấy vô cùng ấm áp. Ông ta kể lại tình hình trong nhà cho người nhà họ Tào, có lẽ Tào học sĩ nghe được nguyên nhân hậu quả rồi thì sẽ giúp đỡ ông ta.
Châu Trạch Thụy cũng quay về việc của mình, trên đường ông ta ngẫm nghĩ về chuyện Như Quân năm đó, cho đến khi ngồi xuống ghế rồi ông ta vẫn chưa hết thất thần. Tứ Quý xảy ra chuyện, Thông phản phú Thuận Thiên đến nhà giống như là một hòn đá bị vứt vào giữa mặt hồ yên tĩnh của nhà họ Châu, làm cho mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Quản sự trong nhà qua lại với bọn mưu phản, e là ông ta phải ở trong nhà đợi chờ nha môn đến hỏi han bất cứ lúc nào.
Châu Trạch Kính đi thẳng về thư phòng, thảo nào lúc Tào học sĩ giúp đỡ chuyển ông ta sang Thông chính sử ti đã bị Thông chính sử ti từ chối thẳng thừng. Ông ta hít một hơi thật sâu, cho dù toan tính nhiều đến đâu cũng chẳng ai ngờ là sẽ có việc như thế này. May mà người ông ta nương tựa không phải nhà họ Ngụy mà là Đức phi nương nương.
Cung Đức phi nương nương xảy ra chuyện nhưng Hoàng thượng vẫn tin tưởng Túc vương, ngày mai sẽ có ý chỉ ban xuống ra lệnh cho Tào học sĩ đi nhậm chức Thị lang Bộ Lễ kiêm Đông các đại học sĩ. Như thế nghĩa là muôn nhà họ Tào tham gia vào những việc chính trị quan trọng, chuẩn bị cho Túc vương bước chân lên ngôi vị Thái tử.

Lão gia làm sao thế? Cứ như là mất hồn vậy.


Giọng nói của Châu tam thái thái làm Châu Trạch Thụy giật nẩy cả mình, sau đó ông ta nổi nóng, hổn hển quát lại:
Nàng làm cái gì thế? Muốn dọa ta sợ chết khiếp ?


Châu tam phu nhân lo lắng chuyện trong nhà nên muốn hỏi han nhưng lại bị quở mắng một cách vô duyên vô cớ, cả người ngây ra như phỗng:
Thiếp thấy sắc mặt lão gia không tốt nên mới quan tâm hỏi han...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.