Chương 489: Kích thích


Trên mặt Châu Trạch Sênh lướt qua một nụ cười lạnh,
Châu nhị lão gia kêu to thể làm gì?
Châu Trạch Sênh duỗi tay ngoáy lỗ tai:
Đấy là Châu tam8 lão gia nói thế, ta chỉ thuật lại cho trưởng bối trong tộc nghe thôi.


Sự coi thường và pha trò của Châu Trạch Sênh giống như cú tát va3ng dội vào mặt Châu Trạch Kính,
Châu Trạch Sênh không nói rõ nhưng mọi người đều biết kẻ y đang ám chỉ là ai.
Châu lão phu nhân vội vàng biện bạch cho Châu Trạch Kính:
Không thể nào. Chắc chắn Trạch Kính không thể làm ra được chuyện như vậy, người đừng có đổ oan cho nó.

Lão thái gia nói rồi đứng lên, ngẩng đầu nhìn bức hoành phi trưởng bối nhà họ Châu viết, thở dài một hơi.
Châu Trạch Kính trở về phòng, Châu nhị phu nhân liên tiến lên đón.
Châu lão phu nhân đang nghĩ đến đây, quả nhiên nghe thấy lão thái gia trong tộc nói:
Không phải vì ngươi sao? Nếu ngươi không bao che cho Châu Trạch Thụy thì cũng sẽ không có tai họa như hôm nay. Con bé Như Quân cũng bị hại trong tay người. Đứa trẻ tốt như Như Quân, đáng tiếc, gia tộc Châu thị này có lỗi với con bé.


Đợi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ ra mắt đến phú Định Ninh hầu xóa bỏ mối hôn sự trước đó. Ta làm chủ đưa Như Quân từ mộ tổ Thôi thị về, an táng bên cạnh phu thê Trạch Thừa để gia đình họ được đoàn tụ.

Châu Trạch Kính nghĩ kỹ lại, chắc hẳn lời này của bản thân không có sơ hở gì.
Châu Trạch Sênh nói:
Thế nên lúc ấy Châu nhị lão gia đã cảm thấy cái chết của Như Quân đáng nghi?

Châu Trạch Kính sững người, chốc lát sau mới biện bạch:
Ta không nói thế.

Châu Trạch Sênh nói:
Nếu hai chuyện này không liên quan đến nhau, tại sao Châu nhị lão gia lại nhắc đến Như Quân? Châu nhị lão gia cảm thấy cái chết của Nhụy Thanh có liên quan đến Như Quân? Nhụy Thanh bị Thôi Vị mua chuộc, chết trên đường chắc hẳn là Thôi Vị muốn nhổ cỏ tận gốc, Như Quân cũng là bị Thôi Vị bắn chết trong nhà lao, nói cho cùng thì chủ tớ họ đều chết trong tay Thôi Vị, trùng hợp với suy đoán của Châu nhị lão gia.


Nhanh thôi.
Giọng Châu Trạch Sênh lạnh lẽo:
Sẽ nhanh đến lượt Châu nhị lão gia thôi.

Lòng Châu Trạch Kính bất giác lạnh đi. Chẳng lẽ nha môn thực sự nghĩ cái chết của đại tẩu có liên quan đến ông ta? Châu Trạch Sênh liếc nhìn Châu Trạch Kính một cái:
Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm ra hung thủ sát hại đại tẩu. Như Quân chết oan trong đại lao Bộ Hình, gia tộc Châu thì cũng phải đòi lại công bằng cho Như Quân.

Châu lão phu nhân kinh ngạc. Thế là thế nào? Như Quân được coi là gái đã xuất giá hay chưa xuất giá? Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có lý nào mà bốc mộ về nhà họ Châu được, chuyện này không hợp với quy củ.
Lão thái gia trong tộc nói:
Đây cũng là để Châu thị chúng ta lấy lại mặt mũi. Con cháu Châu thị đọc sách nhiều năm, không thể mang danh bán nữ quyền để đổi lấy phú quý được.

Liệu họ có nhân lúc nha môn đang nghi ngờ ông ta, thẳng thắn quy chụp tội danh cho ông ta không? Nếu người trong phường cứ tiếp tục điều tra sâu thêm, ông ta nên làm thế nào đây?
Không thể ngồi yên chờ chết như vậy. Phải nằm chứng cứ then chốt trong tay, một khi bị phát hiện ra đầu mối không đúng, ông chỉ đành đến nha môn phủ Thuận Thiên thôi.
Lão tam vào đại lao, giờ bà ta chỉ có thể trông cậy vào lão nhị, lão nhị không thể xảy ra chuyện gì được.
Châu Trạch Kính cố gắng khống chế cảm xúc:
Mẹ không cần phải tranh biện với hắn làm gì. Nếu chuyện này có liên quan đến con, nha môn sẽ đến xét xử con.


Phải thế, bắt buộc phải điều tra rõ ràng.
Lão thái gia trong tộc nhìn về phía Châu Trạch Kính:
Ngươi biết nội tình gì thì cứ nói thật, huynh trưởng người đối xử với người thế nào? Ngươi có thể vào được Hàn Lâm Viện cũng nhờ huynh trưởng người cứu Thái tử gia, đừng làm một kẻ bất nhân, bất nghĩa.

Khí huyết Châu Trạch Kính dồn lên, mặt mũi đỏ bừng.
Những gì Châu nhị phu nhân nghe quản sự kể chỉ là lời nói từ một phía, thấy sắc mặt Châu Trạch Kính khó coi thì bà ta càng sốt ruột:
Thiếp nghe nói tam thúc không chịu nhận tội, muốn đổ hết lên đầu lão gia? Lão gia phải làm thế nào đây? Tào học sĩ không nói đỡ cho lão gia sao?

Châu Trạch Kính vô cùng phiền muộn, từng câu từng chữ của Châu nhị phu nhân như đâm vào tim ông ta. Có lẽ nhà họ Tào không chỉ không giúp ông ta mà còn đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Ta tạo cái nghiệp gì thế này? Tại sao Thổi Vị lại muốn hãm hại nhà chúng ta?
Châu lão phu nhân bật khóc thành tiếng.
Đáng tiếc là giờ dù bà ta có khóc mù mắt thì người trong căn phòng này cũng không thấy bà ta đáng thương.
Châu Trạch Sênh hùng hổ dọa người nhưng có lý lẽ, chứng cứ rõ ràng, nó như một vũng bùn, hút chặt chân Châu Trạch Kính rồi quật ông ta xuống.
Châu Trạch Kính nhắm mắt như không muốn tranh luận với Châu Trạch Sênh nhưng thực chất ông ta không tìm ra được lý do để lấp liếm sơ hở vừa mới bất cẩn để lộ ra. Ông ta cũng nghi ngờ cái chết của Nhụy Thanh đang nghi, đó là vì ông ta biết Như Quân bị oan, nhưng giờ ông ta không thể nói ra, bởi vì như vậy sẽ khiến trưởng bối trong tộc nghi ngờ chất vấn.
Châu Trạch Sênh cảm thấy ánh mắt của trưởng bối Châu thị đều tập trung vào người y, những ánh mắt đầy tr9àn ngập vẻ tìm tòi. Không đợi Châu Trạch Kính nói gì, Châu Trạch Sênh lại nói tiếp:
Tại sao Châu nhị lão gia lại hỏi thăm về Nhụy Thanh cô nươn6g?

Châu Trạch Kính không có thời gian để suy nghĩ kỹ:
Như Quân mới qua đời, nha hoàn bên cạnh con bé cũng chết trên đường trở về gia t5ộc, đương nhiên ta hơi nghi ngờ rồi.


Đại tẩu chết thế nào ta không hề biết. Mọi người có tin hay không thì tùy. Ta làm việc ngay thẳng, không áy náy với bất kỳ ai.
Châu Trạch Kính nói rồi khom lưng hành lễ với trưởng bối nhà họ Châu, sau đó mặc kệ tất cả mà đi ra ngoài.
Châu Trạch Sênh nhìn bóng lưng Châu Trạch Kính, A Quân nói không sai, giờ Châu Trạch Kính là con kiến đang bò trên chảo nóng, bắt đầu lo lắng cho tiền đề của bản thân.
Châu Trạch Kính nói:
Ta không phát hiện ra thứ gì.


Liệu có phải tối đó có kẻ âm thầm nhìn thấy tất cả, nhân lúc Châu tam lão gia rời đi liền vào phòng đại tẩu rồi hãm hại tẩu ấy không? Sau khi đại tẩu qua đời, hắn lại đến phòng đại tẩu để kiểm tra, chỉ sợ bản thân để lại chứng cứ gì đó?

Châu Trạch Sênh nhìn chằm chằm Châu Trạch Kính:
Vậy sau khi đại tẩu qua đời, Châu nhị lão gia lại lén lút làm gì trong phòng tẩu ấy?

Sắc mặt Châu Trạch Kính tối đen. Kẻ nào nhìn thấy ông ta? Châu Trạch Sênh nói chắc như đinh đóng cột như vậy chắc hẳn là có kẻ khai báo với nha môn.
Thân là chủ ruột, nếu đã biết cháu gái mình bị oan uổng, tại sao ông ta lại không kêu oan cho cháu gái mình?
Châu Trạch Kính nói:
Lúc ấy ta chỉ nghi ngờ chứ không tìm được chứng cứ.


Lão gia, thế nào rồi? Trưởng bối trong tộc có nói gì lão gia không?

Châu Trạch Kính lắc đầu,
Châu Trạch Kính hạ quyết tâm, nhìn Châu nhị phu nhân:
Nàng ở nhà, ta ra ngoài một lát.


Châu nhị phu nhân còn muốn hỏi gì đó nhưng Châu Trạch Kính đã ra ngoài rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.