Chương 521: Cảm động


Đám người Lương vương bị bắt gọn, cuộc nổi loạn của Lương vương coi như là đã giải quyết được một nửa, số còn lại chỉ là tàn d8ư nhất thời không thể uy hiếp đến triều đình Đại Chu.

Cổ Sung Nghĩa dẫn binh mã lên bờ, còn Ngụy Tòng Trí sau khi bắt3 được Lương vương thì không rõ tung tích, giờ không biết con cá trạch già này chui vào xó xỉnh nào rồi.


Hầu gia, Ngụ9y đại nhân đến rồi.

Nghe giọng của phó tưởng, Cố Sùng Nghĩa quay người lại, quả nhiên thấy một đội binh mã đi về p6hía này. Ngụy Nguyên Kham mặc áo giáp dẫn đầu.
Lúc Cố Sùng Nghĩa ở An Đông Vệ đã nhận được chiến báo Ngụy Nguyên Kh5am ngăn chặn đại quân của Lương vương ở ngoài thành Củng Cực. Ngụy Nguyên Kham dùng vài trăm binh mã khiến Lương vương loạn trận tuyến, tin tức truyền đến Vệ sở quả thật đã cổ vũ cho lòng quân Đại Chu.
Cố Sùng Nghĩa thầm cảm thán. Tuy Ngụy Tòng Thịnh qua đời sớm nhưng hậu bối của nhà họ Ngụy quả thật tài giỏi. Nếu con trai ông bằng một nửa Ngụy Nguyên Kham, ông đã mãn nguyện rồi.
Cổ Sùng Nghĩa càng không hiểu gì hết. Dù cần bù đắp thì đó cũng là chuyện của nhà họ Ngụy, không đến lượt ông.
Trong khi nói chuyện, Ngụy Nguyên Kham cởi mũ giáp xuống.
Giây phút này, Ngụy tướng quân oai phong lẫm liệt đã trở nên gần gũi hơn khiển Cổ Sùng Nghĩa thực sự cảm thấy như con cháu nhà mình vậy. Cố Sùng Nghĩa nói:
Trở về ta sẽ bẩm báo rõ với triều đình công lao bắt Lương vương không đến lượt bọn ta nhận. Ngụy đại nhân dẫn binh dẹp loạn, bắt sống Lương Vương, tương lại tiền đồ vô lượng.

Trong đầu Cổ Sung Nghĩa như lóe lên một tia lửa điện, sau đó cả người ông như bị sét đánh trúng. Ông ngạc nhiên nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Ngài... ý ngài là...
Chẳng lẽ Ngụy Nguyên Kham vẫn luôn nhòm ngó Châu Chấu của ông?
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham thẳng thắn, vô tư, không hề phủ nhận. Hắn lại khom người một lần nữa và nói:
Sớm nên thưa rõ với bá phụ, là Nguyên Kham thất lễ.


Ngài...

Đúng là Cố Sùng Nghĩa có nói như vậy nhưng có điều cũng chỉ để ứng phó với Ngụy Tòng Trí thôi, chắc Ngụy Nguyên Kham sẽ không để bụng đầu.

Nguyên Kham cảm ơn vì bá phụ đã tin tưởng đến vậy.
Ngụy Nguyên Kham lại hành lễ một lần nữa.
Không đúng, ánh mắt Cố Sùng Nghĩa hơi ngừng lại, phát hiện ra vấn đề. Tất cả đều hơi bất hợp lý. Chẳng lẽ Ngụy Nguyên Kham thực sự có chuyện muốn xin ông nhận lời, Ngụy nhị lão gia đi trước lừa ông đồng
Nhìn hàng chữ trên công văn, mí mắt Cố Sùng Nghĩa lại nháy liên tục. Đuổi không được, trốn cũng chẳng xong.
Tuy Cổ Sùng Nghĩa không muốn thừa nhận nhưng với tình hình trước mắt, tảm phần ông không giữ lại Châu Châu được rồi, con bé sắp bị người ta cắp đi mất rồi.
Tin bắt sống được Lương vương truyền về kinh thành. Trong điện Dưỡng Tâm tràn ngập không khí hân hoan mừng thắng trận.

Kham ca nhi.

Lúc này Ngụy Tòng Trí biến mất từ nãy không biết từ đầu xông ra.

Kham ca nhi, Hoài Viễn hầu vẫn luôn khen cháu dũng cảm, mưu trí không thua gì tổ phụ. Cháu phải cảm ơn Hầu gia đấy.

Mặt Cố Sùng Nghĩa đỏ au, vô thức siết chặt chuôi kiếm. Đây là chuyện lúc nào? Sao ông không nhận ra? Sớm biết vậy thì trong trận so đấu của họ hôm Ngụy Nguyên Kham đến nhà, ông đã ra tay nặng hơn rồi.
Ông đã nói với phu nhân là phải mời nhạc phụ đến kinh thành, phu nhân lại không chịu nghe. Giờ thì hay rồi, viên minh châu trên tay họ sắp mất rồi.
Cố Sùng Nghĩa hận không thể lập tức đánh tên trộm này một trận.
Cố Sùng Nghĩa lạnh mặt:
Ngài nói không sai, chuyện này không tầm thường, cần phải về kinh thành từ từ bàn bạc kỹ.

Nói xong, Cố Sùng Nghĩa bắt đầu đuổi người:
Chỗ ta còn quân vụ, không giữ Ngụy tưởng quân ở lại nữa.

Ngụy Nguyên Kham không đi. Cố Sùng Nghĩa nói:
Còn ở đây làm gì?
Ngụy Nguyên Kham đưa công văn:
Triều đình lệnh cháu và bá phụ cùng về kinh thành.

Nhưng đây là ở trong quân, Ngụy Nguyên Kham là chủ tướng mới thắng trận, bị thương khắp người...
Uống cho ông tin tưởng hắn đến vậy nên mới nhìn lầm người.
Ban nãy Cổ Sung Nghĩa còn cảm thấy Ngụy Nguyên Kham rất thuận mắt, nhưng hễ nghĩ đến việc con gái sắp bị dụ dỗ rời khỏi nhà, lòng ông lại nảy sinh cảm giác chán ghét. Có là thanh niên giỏi giang, tuấn tú đến đâu cũng không thể bằng con gái ông được.
Cố Sùng Nghĩa cảm thấy hai chú cháu nhà này đang kẻ xưởng người họa. Ngụy Tòng Trí thì thôi, Ngụy Nguyên Kham không giống người có thể làm ra chuyện như vậy.

Ngụy tam gia muốn nói gì với ta?
Cổ sung Nghĩa lại hỏi.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Chuyện này với cháu mà nói thì vô cùng quan trọng, không thể qua loa, tùy tiện được. Đợi khi về đến kinh thành, cháu và trưởng bối trong nhà sẽ đến cầu kiến bá phụ theo lễ tiết. Đến lúc ấy, cháu sẽ thưa rõ ràng với bá phụ.
Chuyện cực kỳ quan trọng? Còn cần đến cùng với trưởng bối Nhà họ Ngụy? Chuyện gì nhỉ?

Bá phụ.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Có một chuyện quan trọng chảu muốn nói với bá phụ.

Chẳng lẽ chuyện bắt được Lương vương còn chưa quan trọng? Trông Ngụy tam gia lúc này vô cùng trịnh trọng khiến Cố Sùng Nghĩa thấy hơi căng thẳng:
Chuyện gì?

Ngụy Nguyên Kham còn chưa nói, Ngụy Tòng Trí đã cất lời:
Kham ca nhi có chuyện gì cứ nói với Hầu gia, chắc chắn Hầu gia sẽ nhận lời. Lúc nhị thúc và Hầu gia ở trên biển, Hầu gia đã nói chỉ cần pham ca nhi đưa ra yêu cầu, Hầu gia nhất định sẽ đồng ý.

Cổ Sung Nghĩa nhíu mày. Từ bao giờ mà Đại Chu có quy củ này? Khen mấy câu mà còn cần cảm ơn? Không biết Ngụy Tòng Trí lại âm mưu chuyện gì nữa.
Cố Sùng Nghĩa liếc Ngụy Tòng Trí một cái. Tóc Ngụy Tòng Trí vẫn chưa khô, thậm chí tay còn đang sũng nước biển, trông vô cùng nhếch nhác. Ngụy Tòng Trí bắt Lương Vương, lập được công lớn, thôi bỏ đi, hôm nay không tính toán với ông ta.
Thấy Cố Sùng Nghĩa không ngăn cản, Ngụy Tòng Trí nói tiếp:
Sùng Nghĩa, đại ca ta mất sớm, đứa cháu này của ta... ài... đáng thương, may mà có ngài quý mến thằng bé, sau này ngài phải đối xử với nó tốt hơn một chút, như vậy với thằng bé mới coi như được bù đắp.


Hầu gia.
Ngụy Nguyên Kham bước lên trước, khom người, dáng người cao lớn lập tức cong xuống, vô cùng quy củ, không hề qua loa, cung kính hệt như vãn bối gặp trưởng bởi vậy. Sắc mặt Cổ Sung Nghĩa hơi thay đổi, thế này không được thích hợp cho lắm. Ngụy Nguyên Kham là chủ tưởng trận này, mới đánh thắng trận xong, tướng sĩ bên cạnh vô cùng kinh phục hắn, gặp ông sao có thể hành đại lễ thế này?
Nghĩ vậy, Cố Sùng Nghĩa vội vàng vươn tay đỡ Ngụy Nguyên Kham:
Không thể làm vậy đâu.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Mấy ngày này bá phụ vất vả rồi.

Cổ sung Nghĩa ngẩn người. Ông thành bá phụ của Ngụy Nguyên Kham từ bao giờ? Hai nhà không thân thiết đến vậy mà nhỉ? Có điều nghĩ đến sự giúp đỡ của Lý thải phu nhân dành cho vợ con ông của người nhà họ Ngụy với ông trong lần dẹp loạn trên biển này, Cố Sùng Nghĩa không tiện từ chối.
Lương vương bị bắt, cuối cùng đại cuộc cũng được định.

Các lão thần vẫn luôn thao thức không chợp mắt, tất cả mọi người đều ở trong cung đợi kết quả đến giờ đều thở phào một hơi. Ngụy hoàng hậu cười nói:
Những ngày qua vất vả cho các vị rồi.


Văn võ bá quan vội vàng hành lễ với Hoàng hậu:
Chúng vị thần không dám, đều nhờ Hoàng hậu nương nương... và Hoàng thượng anh minh mới có kết quả thế này.
Hoàng đế trên giường bệnh nghe vậy thì lồng ngực phập phồng. Đây còn là thần tử của ông ta không? Nay bẩm báo chuyện mà lại nhắc đến Hoàng hậu đầu tiên... chúng đặt Hoàng đế là ông ta ở đâu?

Tuy Hoàng để không thể nói nhưng đầu óc lại tỉnh táo dị thường, tiếng nói bên ngoài đều có thể nghe được.

Ngụy hoàng hậu dẹp yên phản loạn, Ngụy Nguyên Kham lập được công lớn, nhà họ Ngụy... cuối cùng cũng giẫm lên đầu ông ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.