Chương 565: Ngoại truyện: tiếng hoan hô
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1429 chữ
- 2022-02-06 09:26:00
Ngày mười lăm tháng năm, Triệu Hân, con trai trưởng của Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh CHâu đầy tháng. Ngày mùng bốn tháng sáu, Cố Minh CHâu ở cữ đủ 8bốn mươi chín ngày, sau khi được Tôn tiên sinh và lão ngày bắt mạch xong, cuối cùng cũng có thể tùy ý đi lại trong phủ.
Trời vừa sáng, Lâm 3phu nhân đã đến phủ đi dạo cùng Cố Minh CHâu.
Nhìn con gái mặt mũi hồng hào, người cũng đẫy đà hơn một chút, Lâm phu nhân mím môi cười:
H9ồi bé con yếu ớt, vừa khỏi bệnh đã chạy lung tung, một cơn gió nhẹ thôi cũng có thể thổi bay con rồi. Nhân lúc sinh nở thì điều dưỡng thân thể cẩn 6thận một chút, sau này con sẽ biết lợi ích của nó.
Lâm phu nhân có phần không yên tâm:
Ta đi xem sao. Mong Thuần ca nhi không gây họa.
Hân ca nhi là trưởng tử của cô gia, theo quy củ Đại Chu, sau khi cô gia kế thừa hoàng vị, trưởng tử sẽ là Thái tử, không thể để cậu bé xảy ra chuyện gì được.
Mẹ.
Cố Minh CHâu cười:
Thuần ca nhi là nhóc con, thấy Hân ca nhi đương nhiên cũng muốn đến gần. Hơn nữa trong phòng còn có không ít người, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cuối cùng nhũ mẫu cũng thay y phục cho Hân ca nhi xong. Thuần ca nhi bò lên giường sưởi, vươn tay cẩn thận vuốt tóc Hân ca nhi. Tóc Hân ca nhi mềm mềm, mặt cũng rất mềm, Thuần ca nhi không dám chạm mạnh, cuối cùng, Thuần ca nhi kéo tay Hân ca nhi. Thuần ca nhi nắm lấy tay Hân ca nhi, Hân ca nhi liền nở nụ cười. Nhìn thấy nụ cười của Hân ca nhi, một hồi lâu sau Thuần ca nhi mới nghiêm túc nhìn nhũ mẫu:
Hân ca nhi giống tỷ tỷ.
Nhũ mẫu mím môi cười. Mọi người đều cảm thấy thấy vậy, chỉ có Thái tử phi nói hoàng trưởng tôn giống Thái tử gia.
Thuần ca nhi cầm trống bỏi lên chơi với Hân ca nhi, đến khi Hân ca nhi ăn sữa xong ngủ tiếp, Thuần ca nhi mới lưu luyến không thôi mà rời khỏi phòng, chạy ra sân.
Đợi Hân ca nhi lớn lên, chúng ta cùng trèo cây, được không?
Thuần ca nhi hỏi Trần ma ma.
Cố Minh CHâu tựa đầu lên vai Lâm phu nhân:
Mẹ cảm thấy con không tốt sao?
Tốt.
Lâm phu nhân nói:
Châu Chấu của ta tốt nhất.
Trong phòng Hân ca nhi.
Hân ca nhi, đừng sợ, ta là cữu cữu của cháu!
Thuần ca nhi nghiêm túc nói rõ thân phận mình, cứ như là Hân ca nhi có thể hiểu được vậy.
Thuần đại gia đừng sợ, hoàng trưởng tôn tè dầm rồi, chúng nô tỳ hầu hạ ngài ấy thay tã và y phục là được ngay ấy mà.
Nhũ mẫu nói rồi thành thạo lật chăn của Hân ca nhi ra.
Thuần ca nhi tò mò vươn đầu nhìn một cái, bên dưới Hân ca nhi giống hệt cậu. Thuần ca nhi cười, cảm thấy dường như Hân ca nhi thân thiết với mình hơn một chút.
Cố Minh CHâu khoác tay mẹ đi về phía trước.
Lâm phu nhân nhìn về sau:
Sao Thuần ca nhi không ra?
Thuần ca nhi là đứa nhóc không thể ở yên được, mỗi lần đến Đông cung, trước tiên cậu bé bái kiến tỷ phu, tỷ tỷ, sau đó thì tung hoành khắp chốn trong phủ, biệt tăm biệt tích, không thấy bóng dáng đầu. Hôm nay nói là muốn đi xem Hân ca nhi mà mãi không thấy ra ngoài.
Tương ca ca bắn cung lợi hại lắm, ta với Hân ca nhi cũng muốn.
Trần ma ma nói:
Được.
Thuần ca nhi nói:
Chúng ta cũng muốn đi... đi đánh giặc. Đến lúc đó ta sẽ bảo vệ Hân ca nhi.
Lâm phu nhân nói:
Hân ca nhi thì khác.
Có gì khác?
Cố Minh CHâu cười nói:
Ngày nào cũng bị nhốt trong cung, không ai đến gần mới là tốt ư? Cha mẹ cho con tự do tự tại mới là tốt nhất.
Lâm phu nhân cười nói:
Con ấy.
Cố Minh CHâu thuận theo ý mẹ mà gật đầu. Dù sao cũng đã bị quản bốn mươi chín ngày rồi5, giờ cô phản đối cũng vô dụng.
Lâm phu nhân nói:
May mà có Thái tử gia, nếu không có ai quán được con chứ?
Cố Minh CHâu đỏ mặt. Cô luôn cảm thấy cha mẹ biết chuyện cô lén lút chạy ra khỏi phủ. Cô ngoan ngoãn ở cữ ba mươi ngày, ngứa ngáy chân tay muốn đi ra ngoài nên cầu khẩn Ngụy đại nhân cho cô ra sân viện thả diều một lát, kết quả đại nhân cuốn cô vào cái áo khoác mỏng, ôm cô ra sân ở hậu viện đi lại hơn nửa tiếng.
Thuần ca nhi gật đầu, tiếp tục đợi ở bên cạnh. Cậu muốn đợi Hân ca nhi dậy, sau đó vuốt ve khuôn mặt, mái tóc, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Hân ca nhi. Đợi đến khi Hân ca nhi lớn hơn một chút, cậu sẽ dẫn Hân. ca nhi ra ngoài chơi, tốt nhất là có thể đến sân viên của người trong phường. Sân viên đó nhiều người, ai cũng biết kể chuyện, tuy có vài chuyện nghe hơi đáng sợ...
Thuần ca nhi nghĩ đến đây, Hân ca nhi nằm trên giường sưởi nhúc nhích, sau đó mở mắt ra.
Thuần ca nhi thấy đôi mắt của Hân ca nhi vô cùng trong suốt. Hân ca nhi nhìn bên này, bên nọ, cuối cùng ánh mắt cậu bé dừng lại trên mặt Thuần ca nhi, sau đó òa khóc.
Thuần ca nhi hơn ba tuổi nhìn chằm chằm Hân ca nhi, nhũ mẫu đứng bên cạnh mỉm cười. Thái tử phi đã dặn, không cần phải quá can thiệp Cố đại gia. Nếu Cố đại gia có chỗ nào không hiểu, họ chỉ cần đứng bên nhắc nhở là được.
Hân ca nhi sắp dậy chưa?
Thuần ca nhi hỏi nhũ mẫu.
Nhũ mẫu liếc đồng hồ cát một cái:
Có lẽ là sắp rồi, có điều cũng không thể biết thế nào, có lúc hoàng trưởng tôn sẽ ngủ lâu hơn một chút.
Không được.
Trần ma ma nói:
Ngài không được trèo cây, hoàng trưởng tôn càng không thể, ngã thì phải làm sao?
Thuần ca nhi nói:
Vậy chúng ta cùng cưỡi ngựa được không?
Trần ma ma gật đầu:
Vậy thì được.
Trần ma ma cảm thấy buồn cười. Đều là nghe Tương đại gia nói thể. Có điều, rốt cuộc đánh trận là gì, có lẽ đại gia còn không biết. Vả lại, rất có khả năng tương lai hoàng trưởng tôn sẽ kế thừa hoàng vị, đại gia còn nói bảo vệ? Sau này đại gia trưởng thành, nghĩ đến những gì mình nói hôm nay không biết sẽ nghĩ thể nào nữa.
Nói xong, Thuần ca nhi mới yên tâm. Cậu bé đến hậu hoa viên xem lông đuôi gà Ngũ Hắc đã mọc ra chưa.
Hân ca nhi tròn hai tháng tuổi, Cố Minh CHâu bể cậu bé vào chơi với Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương nói một hồi rồi cũng đến điện Dưỡng Tâm thăm Hoàng đế.
Hoàng đế rất gầy, sắc mặc ông ta vàng sạm đi, hiển nhiên khi sắc đã kiệt quệ, trông có vẻ như không còn sống được bao lâu nữa. Có điều Thải y viện vẫn châm cứu cho ông ta mỗi ngày. Từng cây châm châm xuống, không biết rốt cuộc đã chấm bao nhiêu, nhưng dù có nhiều hơn nữa cũng không thể nhiều bằng số mạng người chết oan trên tay ông ta.
Cố Minh CHâu hỏi thái y:
Hoàng thượng còn minh mẫn không?
Thái y đáp:
Chắc là vẫn còn biết được đôi chút.
Như vậy là tốt nhất. Cứ để Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu nương nương, Ngụy đại nhân và cả nhà có ngày ngày vui vẻ ở bên nhau, đây mới chính là trừng phạt tốt nhất dành cho ông ta.
Cố Minh CHâu đang nghĩ đến đây thì thấy Tiểu Hoàng Môn vội vàng chạy vào.
Bên ngoài vang lên tiếng cười của Ngụy hoàng hậu.
Sao vậy?
Cố Minh CHâu hỏi. Tiểu Hoàng Môn đáp:
Nương nương bể hoàng trưởng tốn xem tẩu chương, kết quả hoàng trưởng tôn tè lên long ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.