Chương 12: Trao đổi tim cẩu huyết 4
-
Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Hoàn Nhĩ wr
- 1306 chữ
- 2019-08-24 08:48:41
Còn nhớ rõ lúc mình học cấp 2, có một lần trời mưa to lại quên mang ô, Hoàng Bảo San mặc áo sơ mi trắng đồng phục, bị dầm mưa ướt hết, quần áo dính sát vào người, từ nhỏ cô phát dục tốt, đang lúc chật vật, ánh mắt nam sinh xung quanh khiến cho lòng cô khó chịu muốn phát khóc. Mặc Thành Đường như thiên thần hạ phàm cứu cô, anh ôm cô trong lòng, trên người hoàng tử thơm mát khiến cho cô không bao giờ quên, về sau anh còn đưa ô của mình cho cô, từ này về sai Hoàng Bảo San biết mình bình thường, hoàng tử sẽ không nhìn tới mình nhưng cô vẫn yêu anh điên cuồng.
Cố gắng kiếm tiền lúc tan học, cô mua được một cái máy ảnh đời cao nhất, số tiền đó có thể đóng được học phí vài năm của cô rồi, thế mà vẫn cắn răng dùng tiền tiết kiệm trong hai năm để mua máy ảnh, từ nay về sau mọi hành động của hoàng tử đều được cô chụp trộm, sau khi rửa ảnh sẽ dán lên tường phòng ngủ, cô yêu tự ti như thế, tờ báo của trường chỉ cần xuất hiện ba chữ Mặc Thành Đường thì cô cắt ra cất đi, cô yêu sâu đậm như vậy, lúc này hoàng tử của cô đã gặp cô rồi, đưa ra yêu cầu muốn mạng cô còn không nói, còn khiến cho Hoàng Bảo San khiếp sợ là anh ấy đã có vị hôn thê.
Trước kia cô là fan của Mặc Thành Đường mà cũng không biết chuyện này, có thể thấy được Mặc Thành Đường giấu quá kỹ.
Lúc nghe thấy tin tức này thì Hoàng Bảo San đau lòng có thể chết mất, nhưng cô không có mà còn tỉnh táo hỏi một câu:
Anh cho em thời gian suy nghĩ được không?
Tuy nói hoàng tử chủ động tiếp cận khiến cho cô hơi thụ sủng nhược kinh, nhưng dù sao đó cũng là mạng của cô, cô không thể lấy ra làm trò đùa, huống chi giờ này cô được gần hoàng tử thì cô không nỡ mất nhanh như thế.
Được, anh cho em hai ngày để cân nhắc, ngày kia anh sẽ hỏi lại em.
Mặc Thành Đường phong độ thoải mái xoay người đi, Hoàng Bảo San thấy anh ta sắp đi thì lập tức hơi sốt ruột nhưng lại nghĩ tới ngày mai sẽ không tìm cô nữa, không khỏi cắn răng nói:
Không cần đến ngày kia nữa, ngày mai em sẽ cho đáp án.
Có thể sớm đạt được tin tức mình muốn đương nhiên Mặc Thành Đường rất vui vẻ, có lẽ anh ra đã tưởng tượng rằng chỉ cần mình nói ra tin mình đã tìm thấy trái tìm phù hợp với Bách Hợp cho cha mẹ Bách Hợp thì không biết cha mẹ vợ tương lại sẽ vui như thế nào đây, nói không chừng cha Bách sẽ giao công ty con tiềm năng nhất mà mình đã nhìn trúng cho mình cũng nên.
Mặc Thành Đường cố nén kích động trong lòng, một mặt làm ra vẻ lãnh khốc, nhẹ nhàng gật đầu:
Được, ngày mai anh sẽ đến tìm em, hi vọng em không lừa anh.
Đương nhiên em sẽ không lừa anh.
Hoàng Bảo San không có để ý tới giọng điệu hùng hổ dọa người này của Mặc Thành Đường, ngược lại trái tim cô tràn ngập hạnh phúc.
Trải qua một ngày suy nghĩ, có thể ở cùng với hoàng tử vì anh hy sinh, có thể khiến cho anh nhớ kỹ mình, có thể về sau sẽ chết thì Hoàng Bảo San vẫn làm giống như trong tình tiết câu chuyện, quyết định hiến tặng trái tim.
Vẫn chỗ cũ, Hoàng Bảo San mặt trắng nhợt nhìn thiếu niên đẹp trai đang đi tới, hai tay anh đút trong túi quần, vẻ đẹp này là chân thật chứ không phải trên ảnh nữa, mình không cần phải chạm vào bức ảnh lạnh lẽ kia nữa mà có thể chạm vào anh, Hoàng Bảo San nghĩ thế mới cười tươi lên:
Em đã nghĩ kỹ yêu cầu của anh rồi, em đồng ý.
Nhìn thấy vui vẻ trên mặt Mặc Thành Đường, trong lòng Hoàng Bảo San đau xót, cảm thấy anh rất yêu bạn gái anh ấy, trong lòng cảm thấy ghen ghét và không cam lòng:
Nhưng em có một điều kiện.
Em có điều kiện gì?
Mặc Thành Đường nghe thấy cô có điều kiện thì không hài lòng lắm:
Có gì thì nói, nếu chuyện anh làm được thì anh sẽ làm, nếu như không thể làm được thì em muốn cũng vô dụng.
Anh yên tâm, em sẽ không yêu cầu anh cho tiền.
trên mặt Hoàng Bảo San lộ ra vẻ đau thương rồi nói tiếp.
Em muốn anh làm bạn trai em nửa năm, là bạn trai thật sự mà không phải giả bộ.
Chỉ là yêu cầu nho nhỏ mà thôi, trong lòng Mặc Thành Đường thở phào, rồi nói:
Anh đồng ý với em.
Nghe thấy nam thần trong lòng mình đồng ý yêu cầu của mình, lúc này Hoàng Bảo San mới cẩn thận từng ly từng tý một dựa vào lồng ngực mình đã nằm mơ nhiều năm.
Một khi đã thỏa thuận xong việc hiến tặng trái tim với quan hệ trai gái, dĩ nhiên Mặc Thành Đường phải thực hiện nghĩa vụ của bạn trai rồi, anh ta đưa Hoàng Bảo San đi chơi, mỗi ngày tan học đón cô ta, Hoàng Bảo San cũng rất xinh đẹp, cô hồn nhiên đáng yêu dần dần hấp dẫn Mặc Thành Đường, nếu không phải trong lòng anh ta còn muốn công ty Nhà họ Bách thì chỉ sợ đã yêu cô gái này rồi.
Anh Thành Đường, vị hôn thê của anh không được khỏe sao? Anh có thể mang em đi gặp cô ấy không?
Hoàng Bảo San dựa vào lòng Mặc Thành Đường, lúc này đã qua nửa năm, lưỡi hái tử thần dần buống xuống, cách hạn mười ngày cô mới nhớ ra nhiệm vụ mình phải làm, quyết định nhìn thấy vị hôn thê của anh, nói chuyện với cô ấy một lát.
Đương nhiên là được.
Mặc Thành Đường nhìn gương mặt hồn nhiên của Hoàng Bảo San, không biết có phải là người tình trong mắt hóa ra Tây Thi, anh càng nhìn Hoàng Bảo San càng yêu thích, ngay cả gương mặt bình thường của cô thì nhìn ra vẻ đẹp của nó. Hai người vừa nghĩ đến sau này sẽ âm dương cách biệt, Hoàng Bảo San nghĩ đến bạn trai mình sẽ bị vị hôn thê cướp đi mà trái tim mình cũng phải cho cô ta, thì trong lòng bất bình và phẫn hận buồn bã tiếc nuối.
Cô cảm thấy thế giới này thật không công bằng với cô, người đàn ông cô yêu thuộc về người khác, ngay cả trái tim mình cũng thuộc về người khác, cô phải đi xem vị hôn thê trong truyền thuyết kia có bộ dạng gì, có thể xứng đôi với nam thần trong lòng mình không.
Nghĩ đến đây, Hoàng Bảo San đã cảm thấy như ngày tận thế, môi của cô vẽ loạn trên mặt Mặc Thành Đường, hai người đang ở tuổi thanh xuân, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng đâu có thể nhịn được, ngậm bờ môi Hoàng Bảo San rồi mút vào.
Hoàng Bảo San nghĩ đến dù sao về sau mình sẽ chết chẳng bằng hiến dâng lần đầu tiên của mình cho Mặc Thành Đường, bởi vậy cô ôm tinh thần hy sinh uốn éo trên người Mặc Thành Đường rồi sau đó hai người lăn thành một đoàn.