Chương 79: Tâm nguyện của Phan Kim Liên (7)
-
Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Hoàn Nhĩ wr
- 2714 chữ
- 2019-08-24 08:48:54
Bách Hợp liếc mắt nhìn Võ Đại Lang một cái, cũng không biết khi nào hắn đã ôm Thiêu Đao Tử(1) tới, sau khi sinh ý tửu lâu tốt hơn, các loại rượu Bách Hợp tự nhiên cũng mua một chút, Thiêu Đao Tử này chính là loại cay nhất trong trong số đó, Võ Tòng hàng này bình thường uống rượu đến không tiết chế, sau khi uống xong là chúa gặp rắc rối gây chuyện, từ lúc hắn đánh chết người ở huyện Thanh Hà rồi chạy trốn là đã nhìn ra tính cách của hắn, sau khi đánh chết người thì quẳng lại cục diện rối rắm, trực tiếp vỗ vỗ mông bỏ chạy.
Một loại rượu shochu cổ đại của Trung Quốc
Hắn ngược lại khổng võ hữu lực(2), không sợ người ta trả thù còn trốn vào đống củi trong nhà, nhưng lưu lại một mình Võ Đại Lang, lúc trước suýt chút nữa bị người nhà kia đánh chết, cũng may cái người kia chỉ bị đánh hắn đến bất tỉnh mà thôi, nếu không Võ Đại Lang đã sớm phải lên gặp quan tòa. Sau khi hắn đến huyện Dương Cốc rồi đánh chết con hổ già cũng không lấy bạc, ngược lại lại đưa cho thợ săn, tri huyện thương hắn hào sảng đại nghĩa lúc này mới cho hắn chức Đô đầu, Bách Hợp biết rõ tính cách Võ Tòng, đã hung tàn lại còn man rợ, nói dễ nghe một chút là làm việc tùy tâm, hành tẩu giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nói khó nghe một chút thì là bản thân làm việc tùy hứng, lại còn là cái loại không để ý hậu quả.
Võ sâu lực nhiều
Người này dứt khoát không chịu bị người áp chế, trừ phi là ân huệ cùng cái mà hắn gọi là đạo nghĩa mới áp chế được hắn, trừ các bằng hữu ở bên ngoài của hắn ra, chỉ sợ cũng chỉ có Võ Đại Lang mới có thể áp chế được hắn. Nghĩ đến đây, Bách Hợp cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua phía Võ Đại Lang, Võ Đại Lang tất nhiên là hiểu được ý của nàng, cũng vội vàng bưng một chén rượu lên theo:
Nội tử(3) đang mang thai, thật sự không nên uống rượu, ta thay nàng ấy uống một bát này.
Hắn đâu giống Võ Tòng có tửu lượng rất tốt, uống xong một bát trong mắt liền tỏa ra nhiều vòng tròn, đung đưa lảo đảo rồi gục xuống.
Cách gọi vợ của người cổ đại, giống như chuyết kinh
Bách Hợp hướng Nghênh Nhi phân phó:
Mang cha ngươi đưa vào trong phòng ngủ một giấc.
Nghênh Nhi nhẹ giọng đáp dạ, rồi vội vàng nâng Võ Đại Lang lên đi vào trong, lúc này Bách Hợp mới đứng dậy:
Các vị thúc thúc ngồi nghỉ. Nô gia đi xới bát cơm rồi mang ra, xuất môn ở bên ngoài. Uống ít rượu, ăn nhiều thức ăn.
Nàng vừa nói lời này ra khỏi miệng. Vài tên nha dịch có hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi, rồi đáp vâng, thấy Bách Hợp lắc lắc eo nhỏ đi vào, mới nhỏ giọng nói với Võ Tòng:
Nhị Lang, tẩu tử này của ngươi, rất lợi hại, cũng không biết có phải Đại ca kia của ngươi có diễm phúc hay không nữa.
Nhìn Bách Hợp quản lý chặt chẽ Võ Đại Lang thành cái bộ dạng ngoan ngoãn phục tùng, Võ Tòng nghĩ đến tính cách sảng khoái vừa nãy của nàng, cũng không có không tự nhiên, ngược lại trong lòng lại sinh ra thiện cảm, gật gật đầu:
Kệ nó, đã không uống rượu, thì đem thức ăn lấp đầy bụng cũng được.
Vừa nói lời này ra khỏi miệng, mọi người vốn luôn vâng dạ với hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó, tự nhiên đều đồng ý.
Vượt ngoài dự đoán của đám người Võ Tòng, là tay nghề của Bách Hợp thật sự tốt, xào thức ăn hương vị ngon vô cùng, đáng tiếc là không có rượu. Nhưng ăn với cơm cũng không kém, mấy người như gió cuốn mây tan ăn mấy bát lớn, Bách Hợp biết sức ăn của mấy người kia, chừng ấy thức ăn sợ là sẽ không đủ. Lại đun nóng một chậu to thịt kho tàu, bản thân tự mình mang sang, trên bàn đám người Võ Tòng sớm đã thiếu canh thừa thịt. Nhìn thấy có thức ăn đến, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đại tẩu để đệ.
Một chậu thịt kho tàu kia rất là đầy. Xem ra chỉ sợ là phải khoảng mấy chục cân, Bách Hợp bó chân. Đi được một cái lại hơi chao đảo, mọi người thấy thế đều một phen đổ mồ hôi lạnh thay nàng, Võ Tòng không ngờ Bách Hợp gả đến Võ gia vậy mà cũng vất vả như thế, trong lòng ngược lại sinh ra hảo cảm với Bách Hợp, vội vàng đứng dậy đỡ lấy, khi đỡ được chậu thịt này mới biết được chính mình đã xem thường Bách Hợp, người nàng trông rất mềm mại nhỏ nhắn, nhưng bưng chậu thịt này lại chẳng tốn chút sức nào, trong lòng hắn phát lạnh, theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, thế nhưng thân hình hắn cao lớn, làm như vậy vừa khéo nhìn thấy được, nhìn thấy được cái yếm màu đỏ của Bách Hợp lộ ra ở chỗ chéo áo như ẩn như hiện, khuôn mặt già nua khó có khi được đỏ lên, lập tức quay đầu ra chỗ khác.
Thật sự rất ngon, bà chủ, tại sao Võ Đô đầu có, còn bọn ta lại không có?
Rất nhiều vị thực khách thường xuyên tới cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bà chủ của Võ gia Tiên vị hiên, mọi người đều giật mình khi thấy người như Võ Đại Lang vậy, thế mà cũng có thể cưới được nàng gái mềm mại duyên dáng như vậy, mị lực trên người Bách Hợp tuy giảm một chút, nhưng bởi vì hoa nhài cắm bãi cứt trâu, có Võ Đại Lang làm nền, cho dù mị lực của nàng có thấp hơn nữa, thì cũng trong nháy mắt mê hoặc không ít người, khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh diễm, vả lại bình thường nàng lại chỉ canh giữ ở trong phòng bếp không ra, tất nhiên người khác lần đầu tiên nhìn thấy nàng, càng thêm cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Chân mày Võ Tòng cau lại, đang định phát hỏa, thì Bách Hợp lại cười lạnh một tiếng:
Đều câm miệng cho lão nương! Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút! Đây là thân đệ đệ của nam nhân nhà lão nương, các ngươi cũng so được sao? Nói hưu nói vượn nữa, thì lần sau tới ăn cơm đem chuột lột da cho vào nồi, cho các ngươi uống rượu ăn cơm!
Mọi người không ngờ nàng bề ngoài nhìn nhu nhược, tính tình lại hung hãn như vậy, chỉ trêu chọc rồi cũng sờ sờ cái mũi không dám lên tiếng nữa, khóe miệng Võ Tòng lại hiện ra một chút ý cười, hướng phía Bách Hợp chắp tay, rồi tự mình ngồi xuống một mực ăn cơm không đề cập tới nữa, Bách Hợp cũng không nói chuyện, xoay người lại vào trong phòng bếp.
Ngày hôm nay chuyện Võ Đại Lang da khô gầy như cây đinh ba tấc của Võ gia tiên vị hiên lại có người đệ đệ đánh hổ hung hãn khác thường cùng với nàng vợ trẻ diện mạo xinh đẹp mạnh mẽ ở huyện Dương Cốc đều truyền đi từng cái, từ ngày ấy sau khi Võ Tòng gặp huynh trưởng, hiển nhiên cũng dự định chuyển đến Võ gia ở, hắn gần như là được Võ Đại Lang một tay nuôi lớn, đối với Võ Đại Lang cảm tình sâu đậm, vốn hắn trở về là để tìm đại ca, nếu bây giờ đã tìm được, người một nhà cũng không thể có đạo lý ở hai nhà, bởi vậy thu thập vài món đồ đạc của mình rồi chuyển về.
Bách Hợp biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như thế, trong lòng ngược lại chuẩn bị kỹ càng, chỉ là tính cách Võ Tòng này ngang bướng ngu dốt, giống với Tôn Ngộ Không khi chưa bị đè ở Ngũ Chỉ sơn , làm việc tùy tâm sở dục, không chừng cũng là do Võ Đại Lang nuông chiều thành, nếu muốn thay đổi tính tình hắn ta, đừng để hắn ta coi mạng người như cỏ rác, hơi một chút liền giết người diệt khẩu, thì chỉ có thể cẩn thận đem hắn ta dạy lại.
Nàng cũng không phải là lo lắng cho an nguy bản thân Võ Tòng, hàng này trên tay dính nhiều mạng người như vậy, giết người không chớp mắt, nhưng cuối cùng ngược lại còn sống thọ mà chết tại nhà, sống đến khoảng tám mươi tuổi mới chết, chính hắn ta không sợ chết, nhưng Bách Hợp lại sợ về sau đến lúc đó hắn ta lại giống như trong nội dung vở kịch vô pháp vô thiên giết hết một nhà Tưởng Môn Thần, dẫn đến kiện cáo lớn, chính hắn ta phải chết không quan trọng, nhưng ngược lại sẽ liên lụy đến người trong nhà, bởi vậy nàng đối với chuyện Võ Tòng muốn chuyển đến Võ gia để ở chung với nhau cũng không có tỏ vẻ phản đối, ngược lại trong lòng ẩn ẩn muốn tìm một cơ hội thay đổi tính cách Võ Tòng lại.
Cơ hội này tới rất nhanh, vào lúc sáng sớm cha con Võ Đại Lang và Võ Nghênh Nhi chia nhau đi ra ngoài mua bột mì gạo lương thực cùng thịt để ăn, Võ Tòng vừa mới nâng một cái xích bằng đá đi hai vòng ở trong sân, thì Bách Hợp đi ra. Hắn để trần thân trên, thoạt nhìn bắp thịt chồng xoắn, khi Bách Hợp đi ra hắn mặt đỏ tai hồng, bộ dạng nhìn như có hơi xấu hổ, Bách Hợp lại nhìn hắn một cái:
Khí lực thúc thúc cũng không nhỏ, chỉ là xích đá này ngược lại hơi nhẹ chút, khí lực trên tay thúc thúc hẳn là được trăm thạch đi?
Xích đá này tuy nhìn rất nặng, nam nhân bình thường nhất định là không nhấc lên nổi, nhưng đối với Võ Tòng mà nói lại không phải là việc gì khó, Võ Tòng nghe thấy nàng nói xích đá này còn nhẹ, không khỏi nhếch miệng nở nụ cười:
Chị dâu nếu cảm thấy hơi nhẹ chút, không bằng cũng tới thử chút?
Hắn vốn đang tuổi huyết khí phương cương, nhất định là không chịu nổi một chút kích thích, trong lòng cho là Bách Hợp tay trói gà không chặt lại vẫn cứ muốn tới nắm chuyện của hắn, bởi vậy khẩu khí liền cứng rắn hơn chút, cũng bất chấp chính mình không mặc áo, trực tiếp đem thả đá xuống, ý bảo Bách Hợp đi tới.
Bách Hợp cũng không khách khí, nàng đã sớm muốn tìm một cơ hội trấn áp Võ Tòng xuống, người này không coi ai ra gì, thật sự là rất ngông cuồng kiêu ngạo, tính cách còn không tốt, một lời không hợp liền có thể lấy người đánh đánh giết giết, chỉ là đặt ở thời này hắn là một người hảo hán, nếu ở hiện đại thì chỉ là một thời tuổi trẻ trắc trở không hơn không kém, giết người còn dám chạy, cuối cùng còn có thể bị buộc lên Lương Sơn, hắn chỉ là không gặp được người có thể chế ngự hắn, nếu không hắn đâu có cơ hội lên Lương Sơn vào rừng làm cướp làm giặc?
Hiện giờ Bách Hợp luyện Cửu Dương Chân Kinh đã được vài tháng rồi, vả lại có một ít bí thuật đạo môn tương trợ, nếu muốn nhấc xích đá này lên thật sự cũng không có vấn đề, nàng dễ dàng nâng xích đá lên, bộ dạng nhìn qua cũng vẫn chưa cố hết sức, lại để xích đá xuống, tròng mắt Võ Tòng cũng suýt nữa lăn ra, hắn không ngờ Bách Hợp thế mà lại thật sự có bản lĩnh như vậy, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Nếu nói Bách Hợp là một nam nhi thân cao tám thước còn được, có thể thoải mái nâng xích đá này Võ Tòng cũng không thấy quái lạ, nhưng cố tình bởi vì nàng xương cốt nhỏ nhắn, vóc người thậm chí chỉ vừa đến ngực của bản thân, một người mềm mại nhỏ nhắn đã có thể nâng một vật như vậy, thật sự giống như trẻ con có thể đánh thắng nam tử trung niên, ánh mắt của Võ Tòng liền sáng lên:
Cực kỳ quái lạ, thật sự là quái lạ quá.
Hắn có phần không tin thứ kỳ quái lại nâng xích đá lên một phen, lúc này mới tiếp tục đưa mắt đánh giá Bách Hợp vài lần:
Chị dâu lại có thần lực như thế, không biết. . . . . .
Nói cho đệ biết cũng được, trước ta từng gặp được một vị dị nhân, học chút công phu của người đó, chẳng qua do ta học hơi chậm chút, nếu qua khoảng một năm rưỡi nữa, đệ tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.
Bách Hợp nhìn thấy vẻ mặt giật mình của hắn, bộ dạng lại giống như có chút ngạc nhiên, nếu hôm nay là một nam nhân nâng được xích đá lên, Võ Tòng sẽ chỉ cảm thấy không cam lòng, nhưng do nâng lên lại chính là một nữ nhân, hắn ngược lại có chút không cam lòng, nhưng cũng càng nhiều hơn là tò mò, Bách Hợp cố ý kéo ham muốn hắn lên, mặt khác đi về phía phòng bếp, quả nhiên liền nhìn thấy Võ Tòng một đường đi theo phía sau, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong mắt vẫn bình tĩnh:
Sao nào? Hay là thúc thúc cũng muốn học?
Nghe thấy vậy, sắc mặt Võ Tòng có hơi đỏ lên, một nam tử hán đại trượng phu ngay cả phụ nhân cũng không bằng cũng không sao, nhưng bây giờ lời nói của Bách Hợp hỏi hắn có muốn học không ngược lại thật sự khiến cho hắn có phần tâm ngứa khó nhịn:
Chẳng nhẽ chị dâu nguyện ý dạy đệ?
Tục ngữ nói đúng, trưởng tẩu như nương, muốn dạy đệ kỳ thật cũng không khó, chẳng qua đệ cần phải đồng ý vài cái điều kiện của ta mà thôi.
Nghe thấy Bách Hợp nói có thể dạy mình võ công, Võ Tòng ngược lại trong lòng khẽ động, sức lực của hắn cực kỳ vô cùng lớn, công phu bên ngoài cũng chỉ có mấy chiêu, song đều chẳng thuộc loại nào cả, nếu như gặp phải cao thủ chân chính, chỉ dựa vào cậy mạnh cũng không ổn, nếu như hắn học được mấy chiêu nửa thức, thì sẽ không bao giờ phải e ngại người khác nữa.
Võ Tòng lúc này trong lòng lòng hiếu kỳ, giống như bụng của con sâu tham ăn, gật gật đầu:
Tẩu tẩu cứ nói, chỉ cần không phải làm trái đạo nghĩa với hại đại ca đệ, cái gì đệ cũng có thể đáp ứng được.
Mặc dù nói giết người phóng hỏa hắn đều không ngại, biết rõ bộ mặt sát thần trước mắt này, Bách Hợp khóe miệng giật giật, nhẹ giọng nói:
Vậy cũng được, đầu tiên đệ học xong võ công không thể tùy ý giết người, sau khi đệ đánh chết người ở huyện Thanh Hà rồi bỏ chạy, thật sự không có quy củ, đệ có biết sau khi đệ đi, đại ca đệ suýt nữa bị bắt vào tù không? Nếu không phải người nọ chỉ bị bất tỉnh, lúc ấy chính đệ ngược lại trốn đi, đại ca đệ cũng đã chạy không thoát.