Chương 177: Nhạn Môn Bình Thành


Số từ: 4229
Nguồn: sstruyen.com
Dưới ánh nắng buổi chiều, Yến Phi, Bàng Nghĩa, và Cao Ngạn ba người rong
ruổi trên một đồi dốc, thấy một tòa thị thành cách hơn nửa dặm đang nằm phơi
mình trong ánh dương quang sáng lạng. Một nhánh sông lớn chảy đến từ
hướng đông thành, lại vòng theo hướng đông mà đi.
Bề ngoài tòa thị thành trông thật thanh bình yên ổn, con đường cái dẫn tới thành
thị, thương lữ tấp nập vãng lai, tuyệt không có chút không khí chiến hỏa cận kề.
Cao Ngạn nhíu mày nói: ʺTòa thành trì quái quỷ nào đây? Chắc chắn không
phải là Trung Sơn, hang ổ của lão tặc Mộ Dung Thùy.ʺ
Yến Phi lắc nhẹ đầu đáp: ʺThủ đô Trung Sơn của Đại Yến cách mặt đông thành
ấy không quá trăm dặm. Thành này tên gọi Nhạn Môn, là một trong hai tòa đại
thành phía trong Trường Thành, nằm phía mặt bên của thành này chính là Bình
Thành, vùng đất mà binh gia hành quân tất phải tranh đọat.ʺ
Bàng Nghĩa vui mừng nói: ʺChúng ta không phải nhanh chóng có thể rời khỏi
Trường Thành sao? Con bà nó! Ta đã nghe người ta nói rất nhiều về Trường
Thành! Nhưng chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy, cuối cùng hiện tại lại có thể
được đại khai nhãn giới.ʺ
Yến Phi than: ʺNgươi có ta là người dẫn lộ là quá hợp cách. Ta, trọn cả thời niên
thiếu của mình, thường qua lại nội ngoại Trường Thành, Trường Thành ngẫm
lại cũng có chút tựa như cố hương của ta vậy.ʺ
Cao Ngạn cười nói: ʺĐâu có ai coi Trường Thành như cố hương của mình, tưởng
nhớ tới Trường Thành, chỉ nghĩ tới chuyện ngươi đánh qua ta đánh lại thôi.
Thật ra thì cố hương chân chánh của ngươi ở đâu?ʺ
Yến Phi nói:ʺNếu ngươi đem vấn đề tương tự mà hỏi Thác Bạt Khuê, hắn có thể
hùng hồn đem lịch sử dân tộc mà kể cho ngươi nghe, bất quá ta và hắn lại
không giống nhau, đối với phương diện này trong tâm tự thấy không thể phóng
đại được. Bọn ta lớn lên cùng một nơi, tựa như là vùng đông bắc Nộn Giang
(chú thích thêm: Nen River, hay ở văn bản tiếng Anh là Nenjiang River, là con sông
thuộc Đông Bắc Bộ Trung Quốc hiện đại, nhánh dài nhất của Tùng Hoa Giang), là địa
phương thuộc lưu vực phụ cận sông Ngạch Nhĩ Cổ Nạp (chú thích thêm: sông này
thuộc Đông Bắc Trung Quốc, là một phần biên giời Nga – Trung, là một nhánh thuộc
Hắc Long Giang). Sau khi đại quốc bọn ta bị Phù Kiên diệt, bộ tộc tan vỡ, Phù
Kiên phân tán tộc nhân bọn ta, cưỡng bách định cư trong vùng Trường Thành
giữa Bình Thành và Nhạn Môn Quan, rồi phái quan viên đến giám thị, buộc bọn
ta phải lao vào sản xuất nông nghiệp, cung cấp lương thực cho đế quốc Đại
Tần.ʺ
Bàng Nghĩa nói:ʺPhù Kiên xuất thân từ dân tộc du mục, nên hiểu rõ hơn bất kỳ
ai thiên tính khuếch trương và xâm lược tranh giành thủy thổ để sinh sống của
dân tộc du mục, sở dĩ nghĩ ra thủ đoạn khống chế cưỡng bức dân tộc du mục
chuyển qua hình thức canh tác, đúng là tuyệt chiêu, một đá giết hai chim.ʺ
Cao Ngạn nói:ʺCưỡng bách các người chuyển từ tập quán sinh sống trên lưng
ngựa sang canh tác nông nghiệp, đúng là bất hảo phi thường.ʺ
Yến Phi đáp:ʺNào chỉ bất hảo thôi, mà chính là nỗi nhục to lớn, nên tộc dân anh
em có chí cùng nổi dậy đoạt lấy Trường Thành, chiếm cứ Thịnh Nhạc, tiếp tục
phương thức sanh họat nguyên thủy của bọn ta. Đương nhiên cũng phải gạt bỏ
nỗi sợ chết lại đằng sau.ʺ
Cao Ngạn nói:ʺCác ngươi không sợ Phù Kiên nổi giận sao?ʺ
Yến Phi thần sắc ảm đạm đáp:ʺVì thế Phù Kiên phái Mộ Dung Văn tấn công bọn
ta tại doanh địa Thịnh Nhạc, Thiểm nhân trong một đêm tử thương quá nửa,
nên ta và Thác Bạt Khuê mới phải bắt đầu lưu lạc sinh sống từ dạo ấy.ʺ
Bàng Nghĩa lờ mờ đoán ra Yến Phi vì vậy mà đi tìm Mộ Dung Văn báo huyết
cừu, nên sau đó tại đại lộ ở Trường An công nhiên thích sát Mộ Dung Văn, làm
chấn động thiên hạ. Vội đổi sang chuyện khác hỏi:ʺCăn cứ Thịnh Nhạc của Thác
Bạt Khuê còn cách nơi này bao xa?ʺ
Yến Phi đáp:ʺBọn ta ra khỏi Bình Thành, theo hướng tây bắc đi hai ngày, khả dĩ
đến được Thịnh Nhạc.ʺ
Cao Ngạn vui mừng nói:ʺThì ra Thịnh Nhạc kề cận Trường Thành như thế,
chẳng trách Mộ Dung Thùy cố kỵ huynh đệ Thác Bạt Khuê của ngươi. Từ
Thịnh Nhạc đến tặc ổ Trung Sơn của Mộ Dung Thùy, lộ trình ước chừng mười
ngày khoái mã. Nếu huynh đệ của ngươi đánh thẳng vào hang ổ của lão tặc Mộ
Dung Thùy, cơ hội của bọn ta sẽ đến.ʺ
Yến Phi đáp:ʺSự tình há lại có thể đơn giản thế sao, bọn ta thử vào Nhạn Môn
thành, tiện đường dọ thám tin tức, nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt, sáng sớm sẽ
khỏi trình, thế nào?ʺ
Hai người lớn tiếng đáp ứng, theo Yến Phi lao xuống triền đồi.
oOo
Quảng Lăng Thành
Lưu Dụ tâm tình khổ não, một ngày trôi qua mà như một năm, chính bởi y cùng
Tạ Huyền đã đứt mối liên lạc.
Ba ngày trước khi gã đến Quảng Lăng, Tạ Huyền đã rời Quảng Lăng, lánh về
huyện Thủy Ninh không xa Đông Sơn (chú thích thêm: Đông Sơn hiện thuộc khu tự
trị Tân Cương Trung Quốc, diện tích 244km2), ngụ trong Thủy Ninh sơn trang sản
nghiệp của Tạ gia, bình thản sống qua những ngày sau cùng của ông.
Không có Tạ Huyền chiếu cố, Lưu Dụ trở lại thành tiểu tướng tầm thường của
Bắc Phủ Binh, vào sống trong quân xá, nơi nơi đều chịu sự cai quản của kỷ luật
quân đội. Thượng cấp trực tiếp của gã vẫn là Tôn Vô Chung, nhưng Lưu Lao
Chi đã hạ nghiêm lệnh, nếu Lưu Dụ có hành động đặc biệt hoặc cần phải ra
ngoài làm nhiệm vụ, phải được chính y đích thân phê chuẩn, không thể tự ý
hành động.
Lưu Dụ ba lần thông qua Tôn Vô Chung xin Lưu Lao Chi phê chuẩn cho gặp Tạ
Huyền, đều bị Lưu Lao Chi cự tuyệt thẳng thừng, làm Lưu Dụ lòng đầy nộ khí,
cuối cùng cũng không kềm được, lần đầu tiên nảy sanh hận ý đối với Lưu Lao
Chi. Hắn gần như chỉ muốn bỏ đi tìm gặp Tạ Huyền, may mắn có Tôn Vô
Chung khổ sở khuyên ngăn, nhờ đó mà bỏ được hành động lỗ mãng có thể trở
thành đại tội đào ngũ của gã.
Càng thống khổ hơn là Hà Vô Kỵ đã đi theo Tạ Huyền, muốn tìm một người để
than khổ cũng không có đối tượng.
Điều an ủi duy nhất là nỗ lực nhiều phen vào sinh ra tử của gã cũng không hề
lãng phí, đặc biệt việc quang phục Biên Hoang tập đã làm uy vọng thanh danh
của gã lên cao. Ở trong hàng tướng sĩ trẻ của Bắc Phủ Binh, gã không những
được coi là anh hùng, mà còn đại biểu cho hy vọng của thế hệ mới ở Bắc Phủ
Binh.
Hoàng hôn hôm nay lúc quay lại tây môn quân xá, hắn gặp một người quen
cùng dưới trướng Tôn Vô Chung, giáo úy Ngụy Vịnh Chi đang bương chải tới
tìm y, thần bí nói: ʺKhổng lão đại hôm nay muốn mời ngươi đến dùng một bữa
cơm thường, ngươi ngàn vạn lần không được từ chối, nếu không Tôn gia cũng
rất khó mà giao thiệp với ông ta.ʺ
Khổng Tĩnh là đại hào giàu có nhất phương tại Quảng Lăng, lại là long đầu lão
đại của Quảng Lăng bang, tại Dương Châu có sức ảnh hưởng rất lớn, cùng Tôn
Vô Chung xưng huynh gọi đệ, cả Lưu Lao Chi cũng muốn gặp mặt y. Theo đạo
lý thì một người như vậy, đáng lẽ đối với một tiểu phó tướng như mình sẽ
không để vào mắt.
Lưu Dụ phòng bị nói:ʺHắn quả thực cần tìm gặp ta ư?ʺ
Ngụy Vịnh Chi mất kiên nhẫn: ʺĐến gặp ông ta không phải mọi việc sẽ rõ sao!
Ông ấy không có ăn thịt ngươi đâu. Hãy mau tắm rửa thay quần áo, ta chờ
ngươi ở trước cửa.ʺ
Lưu Dụ nói:ʺChuyện này có cần phải thông báo cho Tôn gia biết chăng?ʺ
Ngụy Vịnh Chi tỏ vẻ không vui nói:ʺTôn gia không đủ bận rộn rồi sao? Bộ cần
quản đến bọn ta ăn cơm với người nào. Có phải muốn ta làm mẹ giúp ngươi chà
lưng không?ʺ
Lưu Dụ hết cách đành phải nghe lời mà đi, ra khỏi cửa quân xá, cũng vừa lúc
hoàng hôn buông xuống.
Lưu Dụ hỏi:ʺĐến đâu để gặp Khổng Tĩnh?ʺ
Ngụy Vịnh Chi đáp:ʺĐương nhiên là Túy Nguyệt Lâu của ông ta, ông ấy sẽ đón
ngươi tại sương phòng sang trọng nhất, ta nhờ uy danh của ngươi mới có cơ hội
này.ʺ
Lưu Dụ nghi ngờ nói:ʺKhổng Tĩnh cần gặp ta, sao không thông qua Tôn gia, lại
phải nhờ qua ngươi cũng là cấp tiểu tướng thấp kém vậy?ʺ
Ngụy Vịnh Chi cười mắng:ʺTa nhìn ngang dọc gì cũng là cấp giáo úy, không đủ
tư cách hay sao? Tôn gia không phải là không biết, chính là giả vờ không biết
mà thôi. Theo ta thấy chuyện này Tôn gia không tiện can dự vào.ʺ
Lưu Dụ càng cảm thấy tính thần bí của cuộc ước hội này, quyết không phải từ
lòng hiếu kì mà ra.
Ngụy Vịnh Chi kề sát tai gã thấp giọng nói:ʺCó tin tức của Vương Cung, ngươi
có muốn biết hay không?ʺ
Tâm Lưu Dụ không thể dằn được tim đập loạn xạ, đương nhiên không phải vì
Vương Cung, mà chính là vì Vương Đạm Chân con gái ông ta. Bất quá gã là kẻ
khôn ngoan, thấy Ngụy Vịnh Chi cố tình cường điệu có tin tức quan hệ đến
Vương Cung, lộ ra rõ ràng là có dụng ý khác. Vội làm bộ không có chuyện gì,
nhíu mày nói:ʺNgươi nói thật kỳ quái, bất kỳ tin tức gì ta cũng đều cảm thấy
hứng thú, tuyệt không chỉ quan tâm đến một cá nhân nào cả.ʺ
Ngụy Vịnh Chi châm chọc cười: ʺKhỏi cần giả bộ nữa! Gã tiểu tử Bành Trung đã
bảo ta, hắn đã thấy ngươi đang cùng cô con gái thanh cao của Vương Cung đi
dạo với nhau, Bành Trung nói ngươi và Vương Đạm Chân có vẻ mờ ám, ngươi
tưởng người khác không thể nhìn thấu sao?ʺ
Lưu Dụ lúng túng đáp:ʺĐừng có nghe Bành Trung nói bậy.ʺ
Ngụy Vịnh Chi cười lớn nói:ʺTa vốn bán tín bán nghi, nhưng hơn mười ngày
qua mỗi chiều tới kéo ngươi đi chỗ chị em bán hoa, ngươi đều ba lần bốn lượt từ
khước, mới biết ngươi muốn với cao kết thân cùng nữ nhân cành vàng lá ngọc
ấy.ʺ
Lưu Dụ cười khổ đáp:ʺLàm sao có chuyện đó, ta luôn tự biết mình, được rồi!
Mau nói tin tức gì quan hệ đến Vương Cung đi.ʺ
Nhưng Ngụy Vịnh Chi vẫn chưa bỏ qua cho y, cười nói:ʺHay à! Niệm tình
ngươi có một mảnh si tâm, nên cho ngươi biết một tin tức. Hôm qua Vương
Cung đã cấp tốc quay lại từ Kinh Châu Giang Lăng, lập tức tìm Lưu đại tướng
quân mật đàm suốt buổi chiều, dường như có sự cố trọng đại mới phát sinh!ʺ
Trong lòng Lưu Dụ trở nên nổi sóng dữ dội, Vương Cung đi về từ Giang Lăng,
không phải để gặp Hoàn Huyền thì cũng để gặp Ân Trọng Kham, giả thiết sau
là lớn nhất, vì hai người này vốn có quan hệ mật thiết với nhau.
Ngoài Hoàn Huyền và Tạ Huyền, Vương, Ân hai người quả thật là đại thần có
thực quyền bên ngoài triều đình Kiến Khang, bọn họ bí mật gặp nhau, khẳng
định là có việc cần thương lượng. Xem Vương Cung sau khi gặp Ân Trọng
Kham, lập tức vội vã tìm gặp Lưu Lao Chi, có thể ngó thấy sự tình vô cùng quỷ
bí.
Hỏi: ʺLàm sao ngươi biết việc này?ʺ
Ngụy Vịnh Chi đáp:ʺTa vừa nhận trọng trách phòng thủ thành môn, ngươi
đoán coi ta có thể biết hay không?ʺ
Đoạn chỉ đến đàng truớc cười nói:ʺĐến rồi!ʺ
Lưu Dụ sinh ra cảm giác chán nản, không có Tạ Huyền dìu dắt, căn bản y chẳng
có tư cách tham dự cơ mật quân sự của Bắc Phủ Binh, chỉ là một tiểu tướng làm
theo lệnh dụ mà thôi. Lưu Lao Chi sẵn sàng bảo trụ tính mệnh của y, không để
Tư Mã Đạo Tử hay Vương Quốc Bảo phạm tới, thì đã là điều may mắn lắm rồi,
nhắc gì tới những việc khác nữa.
Ngấm ngầm than dài một tiếng, rồi theo Ngụy Vịnh Chi đi lên Túy Nguyệt Lâu.
oOo
Thư trai phủ Đại Tư Mã.
Hoàn Huyền nhấp chén trà thơm, nghe mưu thần tâm phúc hàng đầu Hầu
Lượng Sinh đang hướng về hắn để đề sách hiến mưu.
Hầu Lượng Sinh ngồi xuống chiếc ghế phía dưới ngay trước bàn y, dương
dương đắc ý nói:ʺKế này của Lượng Sinh, nghĩ ra là dựa vào danh tự Linh Bảo
của chủ công thời còn thơ, chỉ có như vậy mới khiến người ta tin vào.ʺ
Hoàn Huyền hứng thú nói: ʺMau nói cho ta nghe.ʺ
Hầu Lượng Sinh hớn hở thốt:ʺCó một đêm giữa hè, đêm đó trời đầy tinh tú,
thân nương tư mã của chúa công cùng các phụ nhân trong nhà đang hóng gió
mát ở giữa sân, đột nhiên bắt gặp ngôi lưu tinh hỏa vĩ từ trên trời sa nhanh
xuống, rơi vào giữa bồn đồng đầy nước, trong nước nó biến thành quả cầu lớn
chừng hai tấc, trong suốt lóng lánh, khả ái phi thường. Mọi người cùng cố tranh
nhau lấy thủy bầu để vớt, nhưng lại bị thân nương chúa công lấy được trước,
nuốt ngay xuống, theo đó mà mang thai. Đến mùa xuân năm sau, vào một ngày
nọ trong phòng thân nương chúa công có dị quang chiếu tỏa sáng khắp nhà,
hương thơm đầy tràn, lúc ấy là giờ khắc thân nương chúa công sinh hạ ra ngài,
do vậy mà đặt tên là Linh Bảo.ʺ
Hoàn Huyền vỗ bàn kêu tuyệt nói:ʺNghĩ hay lắm! Nếu cố sự này được lưu
truyền rộng ra, ngày đăng cơ của ta ắt sẽ có nhiều bè bạn trợ giúp.ʺ
Hai người thương lượng kỹ càng lại, sau khi suy tính thỏa đáng mọi chi tiết,
Hoàn Huyền mang hai phong mật hàm Đồ Phụng Tam lần lượt gởi về cho Hầu
Lượng Sinh xem qua, rồi nói:ʺLượng Sinh coi thấy thế nào?ʺ
Hầu Lượng Sinh ngầm ngâm một lát, đoạn thốt:ʺTướng ở bên ngoài, quân lệnh
có thể không tuân, hoàn toàn vì Đồ đại nhân lúc đó thân đang ở tại Biên Hoang
tập, so với chúng ta càng hiểu rõ tình huống đương thời hơn, do đó đã không
phối hợp cùng với quân đội của chúa công phái đi, có thể tha thứ vì hoàn cảnh.
Hiện tại đã chứng thực Đồ đại nhân có khả năng gầy dựng căn cơ tại Biên
Hoang tập, thật không phụ lòng ủy thác của chúa công.ʺ
Hoàn Huyền nói:ʺNhưng ta vẫn cảm giác có điều gì không thỏa đáng.ʺ
Hầu Lượng Sinh đáp:ʺĐó là vì Đồ đại nhân chịu nhịn chia chén canh ở Biên
Hoang Tập với Đại Giang bang, mà Đại Giang bang trước mắt là một chướng
ngại cho việc thống nhất Nam phương của chúng ta.ʺ
Hoàn Huyền hoan hỉ nói:ʺNhị huynh thật là người hiểu tâm ý của ta, vì thế ta
quyết định phát xuất lệnh chỉ, sai Phụng Tam lấy thủ cấp của Giang Văn Thanh
mang về đây.ʺ
Hầu Lượng Sinh gật đầu:ʺĐó có thể coi là biện pháp hay để chứng minh lòng
trung thành của Đồ đại nhân đối với chúa công, lại thật sự không phải lúc thích
hợp để bức Đồ đại nhân lập tức tiến hành, vì căn cơ của y chưa ổn định, như
vậy có lẽ sẽ biến Đồ đại nhân thành công địch của Biên Hoang tập, phá hủy quy
củ của Biên Hoang tập.ʺ
Hoàn Huyền không vui nói:ʺNgoài cách đó ra, còn có biện pháp nào tốt hơn hay
sao?ʺ
Hầu Lượng Sinh vội vàng nói:ʺĐương nhiên không có biện pháp nào tốt hơn,
nếu có thể cho Đồ đại nhân thời hạn một năm, để y chờ cơ hội hoặc là tạo ra cơ
hội, khiến Giang Văn Thanh chết một cách bất minh bất bạch, như thế vừa có
thể để Đồ đại nhân biểu hiện sự trung thành của mình, lại vừa không làm tổn
hại thành quả cực khổ mới có được của Đồ đại nhân tại Biên Hoang tập.ʺ
Hoàn Huyền đồng ý nói:ʺĐó có thể coi là một kế có thể thi hành. Còn một
chuyện nữa cần ngươi cho ta ý kiến, liên hệ tới con người Lưu Dụ, hắn đã lộ cho
Phụng Tam biết mạng của Tạ Huyền không còn lâu nữa, liệu đó có thể là một
mưu kế chăng?ʺ
Hầu Lượng Sinh đáp:ʺNếu chuyện đó là giả, thời chỉ là hạ hạ chi kế, bởi tất cả
chân tướng sẽ bị lộ rõ ngay, do đó thuộc hạ tin Lưu Dụ nói thật.ʺ
Hoàn Huyền nhíu mày nói:ʺCó lời truyền rằng Lưu Dụ là người kế thừa do Tạ
Huyền tài bồi, thế thì làm sao lại bán rẻ Tạ Huyền.ʺ
Hồ Lượng Sinh đáp:ʺTrong thư Đồ đại nhân có chỉ ra Lưu Dụ là người mà
chúng ta có thể tranh thủ, nhất định phải có căn cứ. Trước mắt hãy nói, nếu Tạ
Huyền mất đi, Lưu Dụ không có giá trị lợi dụng, chúng ta cứ im lặng mà coi
biến hóa, sau đó sẽ quyết định xử trí hắn như thế nào.ʺ
Lại tiếp rằng:ʺĐiều mà chúng ta cần đề phòng, trái lại là Dương tướng quân.ʺ
Hoàn Huyền ngây người ra nói:ʺDương tướng quân có vấn đề sao?ʺ
Hầu Lượng nhỏ giọng xuống nói: ʺDạo này Dương tướng quân và Ân Trọng
Kham quá gần gũi thân mật, điều này chẳng thể không phòng ngừa trước.ʺ
Hoàn Huyền cười nhẹ:ʺÂn Trọng Kham chỉ là lão hổ không nanh, quân quyền
trên danh nghĩa của hắn, thực chất hoàn toàn bị khống chế trong tay ta, cho dù
Toàn Kỳ đứng về bên hắn, ta muốn bọn hắn sống thì sống, muốn chết là chết,
nào đến lượt bọn hắn làm chủ.ʺ
Hầu Lượng Sinh nói:ʺSự thật quả đúng là như thế, bất quá Ân Trọng Kham thân
làm thứ sử Kinh Châu, trong tay vẫn còn có khả năng điều động quân đội,
Dương tướng quân lại là đại tướng có thực quyền, tinh thông binh pháp, nếu
chúng ta không có tâm đề phòng, thật dễ bị thiệt thòi.ʺ
Hoàn Huyền lạnh lùng nói:ʺTa ước lượng Toàn Kỳ hắn không có cái can đảm
này, Ân Trọng Kham chẳng qua là đồ hèn nhát, có chuyện gì mà hắn dám
không đến hỏi trước ta chứ?ʺ
Hầu Lượng Sinh nói:ʺMới đây hắn đến Nhữ Nam gặp Vương Cung, không biết
có hỏi qua chỉ thị của chúa công hay không?ʺ
Hoàn Huyền đáp:ʺViệc này là do ta bỏ công sách động tiến hành, Vương Cung
có lòng thù ghét cực độ đối với Tư Mã Đạo Tử, là kẻ mà chúng ta có thể tranh
thủ.ʺ
Hầu Lượng Sinh trong lòng cảm thấy khó chịu, sự việc trọng đại như vậy, lại
không thấy Hoàn Huyền trước đó thấu lộ một chút tin tức gì cho y, tự biết uổng
công giúp kẻ hẹp hòi. Lập tức hết lời để nói.
Hoàn Huyền lạnh nhạt nói:ʺTa đã có nghĩ đến tìm Lượng Sinh để thương lượng
sự việc, chẳng qua phải đợi Ân Trọng Kham và Vương Cung thương nghị có kết
quả đã, mới có phương hướng để thảo luận. Sau khi Ân Trọng Kham gặp
Vương Cung đến giờ, ta vẫn còn chưa được báo cáo gì.ʺ
Hầu Lượng Sinh nghe xong cảm thấy thư thái hơn.
Hoàn Huyền trầm ngâm nói:ʺThực kỳ quái, hiện giờ Vương Cung là người mà
hôn quân Tư Mã Diệu sủng ái nhất, nay lại ngấm ngầm chống đối Tư Mã Đạo
Tử, việc này đại biểu cho điều gì?ʺ
Hầu Lượng Sinh đáp:ʺĐương nhiên là đại biểu cho việc Tư Mã Diệu đối với việc
làm chuyên quyền ngang ngược của kì đệ Tư Mã Đạo Tử cảm thấy rất bất mãn.
Tư Mã Đạo Tử lại ương bướng nâng đỡ con trai y ‐ Nguyên Hiển, còn trọng
dụng Vương Quốc Bảo, chỉ dùng người trong nhà, phá họai lề lối triều đình, chỉ
cần là người có tri thức, trông thấy là không vừa mắt ngay.ʺ
Hoàn Huyền cười nói: ʺĐây là trời đã cho Hoàn Huyền ta cơ hội tốt, nếu ta
không lợi dụng dịp may này, thời biết ăn nói sao với lão thiên gia.ʺ
Hầu Lượng Sinh nói:ʺThời cơ đang ở trước mắt, có điều chúa công cần phải tạm
thời nhẫn nại, hãy đợi Tạ Huyền quy thiên, Bắc Phủ Binh quần long vô thủ,
chúng ta lúc đó sẽ có chuyện hay để làm.ʺ
Hoàn Huyền nói:ʺ Tạ Huyền chết rồi, tự nhiên quân quyền Bắc Phủ Binh rơi vào
trong tay Lưu Lao Chi. Thật kỳ quái, nghe nói Lưu Lao Chi kiêu dũng thiện
chiến, lại lập nhiều chiến công, làm thế nào mà Tạ Huyền lại không lấy hắn làm
người thừa kế, mà lại chọn kẻ tiểu tốt Lưu Dụ không ai biết đến?ʺ
Hầu Lượng Sinh đáp:ʺTạ Huyền ắt phải có lý do của y, có lẽ là nhìn rõ Lưu Lao
Chi không phải là nhân tài trị quốc. Có thể nói thế này, giả như Tạ Huyền mất,
Lưu Lao Chi sẽ trở thành nhân vật then chốt mà các phương sẽ hết sức tranh
thủ, nếu Lưu Lao Chi ở bên phía nào, thì bên ấy có thể chắc chắn thành công.ʺ
Hoàn Huyền gật đầu đồng ý, rồi chuyển qua đề tài khác:ʺNhiếp Thiên Hoàn
thất bại trở về, bây giờ tình huống ra sao?ʺ
Hầu Lượng Sinh trong việc Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn kết minh, là
người phụ trách việc luồn kim dẫn chỉ, luôn trao đổi tin tức với Nhiếp Thiên
Hoàn, nên rất hiểu rõ tình hình đối phương.
Đáp:ʺChuyện Nhiếp Thiên Hoàn gặp phải chỉ là một vấp ngã nhỏ, tịnh không
ảnh hưởng đến việc khuếch trương thế lực của y ở Đại Giang, cũng như việc
tiếp thu địa bàn và sanh ý của Đại Giang bang. Thuộc hạ coi tình cảnh không
quá một năm, y sẽ hoàn toàn khôi phục lại, tiếp tục thành trợ thủ đắc lực của
chúng ta.ʺ
Song mục Hoàn Huyền sát cơ chợt lóe ra, ngữ khí hầu như cũng nhẹ hẳn đi,
nói:ʺNhiếp Thiên Hoàn với Hác Trường Hanh đều là lũ người có dã tâm, chúng
ta và bọn hắn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nên cần phải thận trọng.ʺ
Rồi tiếp:ʺTôn Ân cũng chưa có khởi binh tạo phản hay sao?ʺ
Hầu Lượng Sinh đáp:ʺY cũng còn đang đợi.ʺ
Hoàn Huyền ngửa mặt lên trời cười nói:ʺTạ Huyền à! Người người ai cũng chờ
cho mạng ngươi ô hô ai tai, ngươi cũng vì điều ấy mà tự hào chứ!ʺ
Khi đó có hạ nhân vào báo Ân Trọng Kham xin cầu kiến.
Hoàn Huyền phân phó:ʺLượng Sinh ngươi cứ theo ý ta mà viết một phong thư,
đóng ấn ký của ta rồi lập tức mang đến Biên Hoang giao cho Phụng Tam, bảo
hắn ta rất lo cho hắn, đồng thời mang hai ngàn lượng hoàng kim đến, nghe nói
Biên Hoang tập là nơi có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, càng có nhiều vàng,
càng dễ làm việc.ʺ
Hầu Lượng Sinh đề tỉnh:ʺVề mặt Nhiếp Thiên Hoàn, có nên an ủi không?ʺ
Hoàn Huyền hiển nhiên đang nóng lòng gặp gỡ Ân Trọng Kham, tùy ý
nói:ʺĐiều này đương nhiên, ngươi coi lo liệu đi.ʺ
Hầu Lượng Sinh thở dài chán nản, chung quy tính cách của Hoàn Huyền là như
vậy, nếu ai có giá trị lợi dụng, liền thu được sự chú ý của hắn ngay.
Lập tức đứng dậy thi lễ cáo lui.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Biên Hoang Truyền Thuyết.