Chương 417: Ái Đích Tuyên Ngôn


Số từ: 4069
Nguồn: sstruyen.com
Cao Ngạn đi về phía đuôi thuyền. Bốn, năm Hoang nhân huynh đệ đang tụ tập ngoài cửa khoang thuyền, nhỏ giọng cười nói. Bọn họ vừa thấy Cao Ngạn từ khoang thuyền đi ra thì lập tức im bặt.
Cao Ngạn tâm tình rất tốt, tuy khó có thể hình dung ra ngôn từ gì nhưng biết rõ bọn họ đang nói về mình. Tuy nhiên gã làm sao có thể chịu thiệt được, giả vờ nổi giận hét lên:
Hảo tiểu tử! Các ngươi dám nói xấu sau lưng ta à.

Một tên trong bọn nói:
Cao thiếu gia ngươi hiện tại có tài có thế, huynh đệ Dạ Oa tộc bọn ta còn cần phải theo ngươi kiếm miếng ăn, sao dám nói xấu ngươi? Bọn ta là đang ngưỡng mộ ngươi. Tiểu Bạch Nhạn đúng là xinh đẹp, ngọt ngào như mật hoa, chẳng trách gì Cao thiếu gia thần hồn điên đảo.

Một tên khác tiếp lời:
Cao thiếu gia tuy diễm phúc tề thiên, nhưng huynh đệ bọn ta đều vì ngươi mà lo lắng.

Cao Ngạn buồn bực rên rỉ:
Lo lắng cái gì?

Tên đó đáp:
Lo khi Tiểu Bạch Nhạn đá ngươi xuống giường, trong lúc không chú ý đá nhầm chỗ, ngươi có leo lên lại thì cũng không làm ăn được gì.

Cao Ngạn tức tối chửi:
Ta đi cái con mẹ bọn ngươi!

Nói xong ngang nhiên quay đi, bỏ lại sau lưng những tiếng cười sằng sặc của bọn kia.
Tuyết vẫn nhè nhẹ rơi, hai bờ Dĩnh Thủy mênh mang một màu tuyết trắng. Tiểu Bạch Nhạn một mình cô độc đứng tại đuôi thuyền ngắm cảnh tuyết mùa thu đến sớm.
Cao Ngạn cảm giác như những nỗ lực, chờ đợi, lo âu, mất ngủ trong quá khứ chợt hiện về tại giây phút này. Huyết mạch chạy rần rật trong người, tình yêu khiến gã muốn hét to lên.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Thanh Nhã ở Biên Hoang tập, gã đã rơi vào miền cực lạc của tình yêu. Cái cảm xúc làm con người kích thích, mê man ấy từ đó không hề giảm đi mà ngày càng nồng cháy. Nếu như đó chính là tình yêu chân chính, gã sẽ tuyệt không nghi ngờ gì. Gã không có cách nào dùng lời biểu đạt được cảm giác trong lòng. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy hình dáng nhỏ bé yêu kiều của nàng, đẹp như mộng như mơ tựa như hòa cùng hoa tuyết, gã không cần dùng lời để lý giải mọi thứ.
Cao Ngạn đến bên cạnh Doãn Thanh Nhã.
Doãn Thanh Nhã không nhìn gã, vui vẻ nói:
Ta là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết mùa thu, đẹp thật đấy!

Nàng liếc gã một cái, giận dỗi:
Sao lại nhìn chằm chằm người ta như thế? Không cho ngươi nhìn đâu. Ngươi không biết là nhìn con gái nhà ngươi ta như thế là vô lễ à?

Cao Ngạn một lần nữa không thốt nên lời.
Trong làn mưa tuyết lất phất, một hoang thôn hiện ra phía bờ bên trái, như ẩn như hiện.
Doãn Thanh Nhã quên cả trách cứ gã, chỉ tay vào hoang thôn hỏi:
Đó là hành cung thứ bao nhiêu của ngươi?

Cao Ngạn vui vẻ đáp:
Hình như là hành cung thứ ba.

Doãn Thanh Nhã ngây thơ hỏi:
Trong thôn đó có quỷ không?

Cao Ngạn cười đáp:
Đó là Doãn gia thôn, đám quỷ thân thích nhà nàng khẳng định sẽ không hại nàng đâu.

Doãn Thanh Nhã tức giận nói:
Người ta hỏi đàng hoàng, ngươi lại đùa cợt. Có tin là ta sẽ một cước đá ngươi xuống sông không?

Cao Ngạn định thần lại nhàn nhã nói:
Nàng mà đá ta xuống nước sẽ bỏ qua cơ hội nghe tuyên ngôn tình yêu của ta đó.

Doãn Thanh Nhã yêu kiều cười khúc khích, lườm gã một cái, giận dỗi nói:
Tuyên ngôn tình yêu? Đúng là bốc phét mà! Thủ đoạn đó của ngươi qua mắt được bản cô nương sao? Không gì hơn ngoài da mặt dày, miệng cứ leo lẻo, tự tâng bốc bản thân, muốn Thanh Nhã để ý đến ngươi chứ gì! Nói cho ta biết đi, ngươi còn có công phu nào nữa không? Nếu vẫn là những trò cũ thì tốt nhất là ỉm đi còn hơn cứ trưng ra mà mất mặt đấy. Trêu tức ta rồi, ngươi có muốn chịu lỗi rồi chạy làng cũng không xong đâu, bản cô nương giỏi nhất là trừng trị những tên trêu hoa ghẹo nguyệt!

Cao Ngạn ung dung nói:
Lần này không như vậy đâu! Là vì ta đặt mình ở lập trường của Nhã nhi, vì nàng mà suy tính.

Doãn Thanh Nhã ngạc nhiên liếc gã một cái, thấy gã thần tình nghiêm chỉnh thành khẩn, lấy làm lạ hỏi:
Tiểu tử ngươi lại có ý tưởng cổ quái gì nữa?

Cao Ngạn đáp:
Không phải là ý tưởng cổ quái, mà là ý tưởng vĩ đại đầy tình cảm cao thượng, đầy tinh thần hy sinh vì tình yêu. Vừa rồi sau khi nàng ăn no về phòng, nàng có thấy kì quái là ta không ghé qua tìm nàng không? Là do ta phải ở một mình, tập trung suy tư, nghĩ ra biện pháp toàn mỹ có thể làm cho Nhã nhi cảm động.

Doãn Thanh Nhã cảm thấy hiếu kỳ giục:
Nói ra cho ta nghe đi! Nếu như vẫn không hay, ta tối nay sẽ không lý gì tới ngươi nữa.

Cao Ngạn mười phần tự tin nói:
Nàng nghe đây! Ta đã hạ quyết tâm vượt qua mọi khó khăn…

Doãn Thanh Nhã cắt lời gã, than:
Tên ngốc đáng chết, không phải vẫn là trò cũ sao?

Cao Ngạn bất mãn hỏi lại:
Nàng có biết ta tiếp theo sẽ nói gì không?

Doãn Thanh Nhã tức tối thốt:
Ngươi có thể có chiêu thức mới gì? Ta sẽ không nói ra thay ngươi đâu.

Cao Ngạn nói:
Lần này nàng không thể đoán được đâu. Cái ta muốn nói là một ngày chưa được nhạc trượng tương lai, sư phụ nàng tự thân thành hôn cho, ta sẽ không cưới nàng làm vợ.

Doãn Thanh Nhã nhìn gã chăm chăm, không nói nên lời.
Cao Ngạn đắc thắng nói:
Thật vĩ đại! Hiện tại nỗi lo lắng duy nhất của Nhã nhi là ý kiến của Nhiếp bang chủ. Chỉ cần người đồng ý cho hôn sự của chúng ta, cũng giống như vén mây mù thấy trời xanh, chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp, hạnh phúc.

Doãn Thanh Nhã vẫn ngây ngốc nhìn gã.
Cao Ngạn lại nói tiếp:
Hay là cần phải giải thích thêm, ta vĩ đại ở chỗ nào?

Doãn Thanh Nhã phát cáu la:
Tên tiểu tử chết bầm! Ai có tương lai cùng ngươi? Ngươi có thể ngừng nói lảm nhảm được không? Ngoài ý muốn của bản thân ra, ngươi còn hiểu được gì? Cũng không tự nghĩ xem bản thân ngươi được bao nhiêu cân lượng? Sư phụ ta hận không ngũ mã phanh thây ngươi được, ngươi còn ngồi đó mong người sẽ đem ta cho ngươi ư. Mau tỉnh lại cho ta, sau này không còn muốn nghĩ đến cái biện pháp được gọi là vĩ đại của ngươi nữa. Nếu ngươi an phận giữ mình, ta sẽ để cho ngươi bồi tiếp ta trong hai, ba ngày du ngoạn Biên Hoang. Sau đó ta sẽ trở về Lưỡng Hồ, sẽ không còn liên quan gì đến ngươi nữa. Tối nay ta mặc kệ ngươi!

Nói xong kiên quyết bỏ đi, để lại Cao Ngạn đứng ngây ngốc tại đương trường.

Yến Phi đang suy nghĩ đến một vấn đề.
Đó là vấn đề không thể không nghĩ đến, chính là làm thế nào để đánh bại Tôn Ân.
Thuyền nhỏ rời bến Thanh Khê tiểu trúc, do Tống Bi Phong điều khiển thuyền, chở chàng và Lưu Dụ đến gặp Tư Mã Nguyên Hiển để sắp xếp cho buổi dạ yến trên tầng thứ năm ở phía đông Hoài Nguyệt lâu.
Đồ Phụng Tam do vướng sự vụ phải an bài cho toán quân đầu tiên đến từ Biên Hoang tập tiến nhập Dã Thành, nên một lúc nữa sẽ tự mình đến phó hội.
Lưu Dụ thấy thần sắc suy tư của Yến Phi, im lặng không dám cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng.
Cái duy nhất chàng có thể thắng Tôn Ân chính là Tiên Môn quyết. Nhưng chiếu theo tình huống của Lư Tuần mà suy thì bảy chiêu Tiên Môn quyết của chàng khẳng định không làm gì được Tôn Ân. Cho nên trước trận quyết chiến, phải nghĩ ra biện pháp một lần nữa đột phá Tiên Môn quyết.
Tiên Môn quyết của chàng hiện tại chỉ là cô chú nhất trịch, lần lượt phát xuất chân âm chân dương, thông qua Điệp Luyến Hoa tặng cho địch nhân, biến hóa còn thiếu sót, rất khó làm thế nào để liều lĩnh chiến đấu bức người khác. Đó đương nhiên không tính đến lý tưởng của chàng, cũng như đi ngược lại với tinh thần
Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp
của bản thân chàng. Việc nội trong mười ngày ngắn ngủi này, phải sáng tạo ra chiêu mới có thể kích bại Tôn Ân là tuyệt không có khả năng.
Nhưng có thể nào dung nhập Tiên Môn quyết với kiếm pháp trước đây của chàng không? Điều này khẳng định là có khả năng.
Yến Phi chấn động hét lên:
Ta nghĩ ra rồi!

Lưu Dụ và Tống Bi Phong quay nhìn chàng. Lưu Dụ nói:
Cái mà ngươi nghĩ ra nhất định là rất quan trọng, vì ta chưa từng thấy thần thái như vậy của ngươi bao giờ.

Tống Bi Phong cười nói:
Cái làm cho Yến Phi cũng phải kích động rốt cuộc là cái gì đây? Mau nói ta nghe nào.

Hai mắt Yến Phi phát ra tia nhìn sáng quắc chưa từng thấy trước đây, như thấu hiểu mọi bí mật của trời đất, từng chữ từng chữ chầm chậm nói:
Ta đã nghĩ ra được cách đánh bại Tôn Ân.

Hai người cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chuyện này có thể nói
nghĩ

nghĩ
ra được sao? Lưu Dụ giật mình nói:
Lần này gặp ngươi, toàn là bộ dạng ôm đầy tâm sự, nguyên lai là vì Tôn Ân mà đau đầu.

Yến Phi thầm nghĩ tâm sự của mình há có thể bằng đôi ba lời mà giải thích rõ được, càng không thể nói chân tướng. Đột nhiên trong lòng chàng nổi lên câu
tiết lộ thiên cơ
, hiểu rõ lí do tại sao
thiên cơ
không thể tiết lộ cho người không có duyên được, tất cả là bởi vì lợi bất cập hại.
Tống Bi Phong vui vẻ hỏi:
Tiểu Phi nghĩ đến phương pháp trừ yêu gì?

Yến Phi hàm hồ đáp:
Đệ chỉ là nghĩ thông một nan đề trong võ học, khiến đệ thêm phần chắc chắn thắng trong trận đấu với Tôn Ân. Nhưng có thành công hay không còn phải xem tình huống lúc đó.

Lưu Dụ nói:
Vô luận như thế nào, ngươi cũng khôi phục lại lòng tin và đấu chí. Đúng không?

Yến Phi gật đầu đồng ý.
Tôn Ân cố nhiên là phiền não lớn nhất hiện nay của chàng, nhưng cũng là nguyên tố không thể thiếu khích lệ chàng đột phá. Đồng thời với việc nhắm mục tiêu đả bại Tôn Ân mà tiến, chàng đối với chiêu số cuối cùng
Phá toái hư không
càng có tự tin hơn, qua xúc loại bàng thông. Nói không chừng có một ngày chàng có thể ngộ ra thủ đoạn phá không mà mang theo được cả mỹ nhân. Đó mới là nguyên nhân thật sự làm chàng vui mừng ngạc nhiên, nhưng không thể nói ra.
Yến Phi nói với Tống Bi Phong:
Nếu hiện tại chúng ta ghé qua Tạ gia thăm đại tiểu thư thì có thích hợp không?

Tống Bi Phong đáp:
Sao lại có vấn đề? Đại tiểu thư còn không biết nên cao hứng như thế nào ấy chứ.

Lưu Dụ chấn động hỏi:
Tiểu Phi, có phải ngươi muốn đi Thái Hồ càng sớm càng tốt không?

Yến Phi thong thả đáp:
Nếu như tình trạng của đại tiểu thư cho phép, ngày mai ta sẽ lên đường.

Lưu Dụ ngây người một lúc, than:
Các ngươi cứ đi đi! Ta ở lại thuyền đợi các ngươi.

Tống Bi Phong thành khẩn nói:
Vừa rồi ta mới đến Tạ gia gặp đại tiểu thư, tâm tình và thân thể của người đều có cải thiện đáng kể, hỏi tiểu Dụ ngươi sao không đến thăm người. Ta không có cách nào đành phải đem chuyện tuyệt tình của nhị thiếu gia ra kể lại. Đại tiểu thư nghe xong rất tức giận, muốn ta nói với ngươi, bà vì nhị thiếu gia tạ lỗi với ngươi, hy vọng ngươi không để tâm đến chuyện nhị thiếu gia, còn mời ngươi đến Tạ gia.

Lưu Dụ cười khổ hỏi:
Chuyện này có khác sao?

Yến Phi cười nói:
Đương nhiên là khác rồi. Nếu như ngươi cự tuyệt lời mời của đại tiểu thư, thì biểu hiện ngươi tâm dạ hẹp hòi, là người không đủ lòng khoan dung, càng biểu hiện ngươi vẫn còn oán hận Tạ Diễm.

Tống Bi Phong khích lệ:
Có đại tiểu thư chủ trì đại cuộc, làm gì đến phiên tên tiểu tử Tạ Hỗn tác oai tác quái? Hiện tại ta mỗi lần về hẻm Ô Y, đều xem tên tiểu tử đó như không có, gặp mặt cũng tuyệt không thi lễ thỉnh an. Hắc! Khi ta phục vụ An công, hắn còn là tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, căn bản không có tư cách nói chuyện.

Lưu Dụ đột nhiên nghĩ tới Tạ Chung Tú, trong lòng nảy sinh cảm giác nguy hiểm, nhưng vẫn buột miệng nói:
Được rồi!

Lời vừa ra khỏi miệng liền thấy hối tiếc, nhưng đã không thu lại được.

Dưới bóng tịch dương.
Phía trước bụi bay mù mịt, vài chục thớt ngựa đang toàn lực bôn tẩu.
Thời tiết lạnh khác với bình thường, từng trận gió lạnh từ phía tây bắc thổi tới, làm người lữ khách càng hy vọng sớm đến mục tiêu.
Thác Bạt Khuê đang trong tình trạng giới bị cao độ, hạ lệnh cho mã đội ngừng tiến lên phía trước, tập kết lại bảo vệ xe chở vàng.
Nơi đây cách Bình Thành chỉ có mười dặm đường. Trên mỗi dặm hành trình bọn họ đều đề cao cảnh giác, tránh đường núi non hiểm trở, chỉ tìm đường bằng phẳng mà đi, nhằm tránh bị người khác phục kích đột tập.
Trưởng Tôn Đạo Sinh và Thôi Hoành từ phía sau cưỡi ngựa lên hai bên tả hữu y, nhất tề nhìn về phía đoàn ngựa đang đến.
Trưởng Tôn Đạo Sinh thở phào thư thái:
Là người mình.

Thác Bạt Khuê gật đầu nói:
Người đến là Trương Cổn, sự tình có chút không bình thường.

Trương Cổn và năm mươi chiến sĩ đến cách bọn họ khoảng hai trăm bước thì bắt đầu giảm tốc. Lúc đến trước mặt bọn họ, chiến mã đều thở ra hơi trắng.
Thác Bạt Khuê hỏi:
Đã phát sinh chuyện gì?

Trương Cổn ghìm cương lại, đáp:
Địch nhân phản kích rồi.

Thác Bạt Khuê thần sắc không đổi hỏi lại:
Có phải là Mộ Dung Thùy đến không?

Trương Cổn đổi hơi đáp:
Hiện tại vẫn chưa rõ, mới nhận được báo cáo lúc trưa. Có đội ngựa địch trong vùng truân điền rộng lớn ở Bình Thành và Nhạn Môn, tàn phá bừa bãi, thiêu hủy kho thóc ruộng lúa, xua gia súc đi. Đó tựa như là dấu hiệu quân đối phương đại cử tiến công.

Thác Bạt Khuê than:
Hay cho Mặc Sĩ Minh Dao.

Trương Cổn ngạc nhiên:
Mặc Sĩ Minh Dao?

Thác Bạt Khuê nói:
Chuyện đó để sau nói. Còn chuyện gì nữa không?

Trương Cổn lấy một ống trúc nhỏ từ trong tay nải đang ôm ra, dâng lên bằng hai tay:
Đây là phi cáp truyền thư từ Biên Hoang tập, thỉnh Tộc chủ xem.

Thác Bạt Khuê tiếp lấy, gỡ dấu niêm phong, thần sắc điềm tĩnh đọc qua một lượt, tiện tay đưa cho Trưởng Tôn Đạo Sinh, trầm giọng nói:
Mọi việc đợi sau khi về đến Bình Thành rồi nói.



Rượu đến rồi!

Trác Cuồng Sinh nhìn thấy Cao Ngạn chán nản như con gà rù liền đến ngồi xuống cùng bàn với gã, đau đầu hỏi:
Tình trường lại nổi sóng rồi. Các ngươi cãi nhau à? Lại phát sinh chuyện gì rồi?

Lúc này khách nhân đã ăn xong bữa tối, chỉ còn lại hai, ba bàn khách vẫn đang tán gẫu.
Cao Ngạn tức giận nói:
Còn không phải lão tặc ngươi hại ta. Con bà nó! Chuyện gì cũng vì người mà suy nghĩ, lại được đáp trả như thế này đây.

Trác Cuồng Sinh nhíu mày:
Nói xem nào!

Cao Ngạn giận dỗi:
Có chuyện gì hay mà nói đâu?

Trác Cuồng Sinh đang lo lắng cho Biên Hoang tập, nghe vậy liền nổi giận mắng:
Tên tiểu tử ngươi đừng quên ngươi và Tiểu Bạch Nhạn có ngày hôm nay toàn là nhờ lão tử bày mưu tính kế sau lưng. Nếu không Tiểu Bạch Nhạn đến giờ vẫn còn ở Lưỡng Hồ. Con bà ngươi, mỗi lần có chuyện là đến quấy rầy ta. Ngươi còn không biết mình may mắn đến thế nào đâu, may mắn đến mức làm người ta ghen tị. Người khác muốn đụng vào Tiểu Bạch Nhạn, có cầu cũng không được. Thu cái bộ mặt rầu rĩ đó lại đi, còn không nói ra thì ta phạt nặng đó. Ha! Con bà ngươi!

Cao Ngạn không còn cách nào đành kể hết mọi chuyện.
Trác Cuồng Sinh vỗ bàn nói:
Thật phải chúc mừng ngươi thôi!

Cao Ngạn ngây ngốc hỏi:
Chúc mừng ta?

Trác Cuồng Sinh nói:
Đương nhiên phải chúc mừng ngươi. Tiểu Bạch Nhạn chỉ là vì nghĩ cho ngươi, sợ tên tiểu tử ngươi phát cuồng lên, thật sự chạy đến Lưỡng Hồ năn nỉ lão Nhiếp gả ái đồ cho ngươi. Nhẹ thì bị người ta sỉ nhục, nặng thì bị ngũ mã phanh thây. Minh bạch chưa? Hà! Ta bây giờ có chút tin rằng nàng ta thích ngươi rồi. Nhưng cái tên tiểu tử nhà ngươi căn bản không có chút nào xứng với nàng ta.

Cao Ngạn hoài nghi:
Có thật là như vậy không?

Trác Cuồng Sinh ngạo nghễ nói:
Phân tích của bản quán chủ từ trước đến nay đã sai bao giờ chưa. Con bà nó, hiện tại là thời cơ thừa thắng xông lên.

Cao Ngạn chán nản:
Nàng nói là tối nay không lý gì đến ta. Ài! Thừa thắng xông lên ư? Đêm nay ta khẳng định là không ngủ được.

Trác Cuồng Sinh mắng:
Nhẫn nại một đêm cũng không được sao? Con bà ngươi! Hắc! Đợi ta nghĩ cái đã! Đúng rồi! Nàng ta không phải đã nói là sau khi đến Biên Hoang tập sẽ cùng ngươi vui vẻ rong chơi ba ngày sao? Đó có thể là cơ hội của ngươi, nhất định phải làm cho gạo đã nấu thành cơm. Thử tưởng tượng xem! Nếu như ngươi có thể làm cho Tiểu Bạch Nhạn hoài thai, Nhiếp Thiên Hoàn lại vì lời hứa với Yến Phi, không thể làm gì ngươi, chỉ còn cách tương thác tựu thác, đem Tiểu Bạch Nhạn gả cho ngươi. Hà hà! Đây khẳng định là biện pháp tốt nhất.

Cao Ngạn đầu tiên mắt sáng lên tia nhìn kỳ dị, nhưng sau đó thần tình lại ảm đạm, thê thảm than:
Nếu như ta dùng loại thủ pháp đó để có được Tiểu Bạch Nhạn, thì không phải là vì nàng mà nghĩ suy. Nàng xuất giá cũng không vui vẻ, lão Nhiếp càng không cao hứng, cho nên ta cũng chẳng vui sướng gì. Ài! Mọi người liên quan đều không sung sướng gì, kể cả ngươi trong đó.

Trác Cuồng Sinh cười khổ:
Đó đúng không phải là thủ đoạn quang minh chính đại. Nhưng có biện pháp nào khác không? Muốn Nhiếp Thiên Hoàn cao cao hứng hứng đem ái đồ gả cho ngươi thì cũng giống như muốn mặt trời mọc ở phương Tây, lặn ở phương Đông. Căn bản là không thể.

Cao Ngạn cố chấn khởi tinh thần, nói:
Kế đó là do ngươi nghĩ ra, ngươi phải động não mà nghĩ ra cách giải quyết cho ta chứ.

Trác Cuồng Sinh thất thanh kêu lên:
Ta nghĩ ra? Con mẹ ngươi! Ta chỉ kêu ngươi tìm cách làm cho Tiểu Bạch Nhạn yêu ngươi, chứ có kêu ngươi lấy lòng lão Nhiếp đâu. Ngươi nghĩ lão là con nít lên ba chắc? Lão không những là bá chủ hắc đạo hùng cứ một phương, mà còn là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, lão và đại tiểu thư thù sâu tựa bể. Ngươi nói lão có thể đem ái đồ gả cho một tên Hoang nhân được không? Lão làm thế nào mà ăn nói với Hoàn Huyền. Cái đầu của ngươi dùng để làm gì, hả?

Cao Ngạn vẫn kiên trì:
Ngươi không phải là lão Trác cuồng suốt ngày ngồi nghĩ mưu kế thần sầu quỷ khốc mà ta biết hay sao? ‘Tuyên ngôn tình yêu’ của ta không phải chuyện đùa, mà là ‘nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy’, nếu không Nhã nhi sẽ xem thường ta. Mau nghĩ cho ta đi! Ngươi cũng không muốn ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ không có một đoạn kết viên mãn mà.

Trác Cuồng Sinh ngây người trừng mắt nhìn hắn.
Cao Ngạn buông thõng tay nói:
Tục ngữ không phải có câu ‘Lòng thành bày tỏ, vàng đá cũng tan’ sao? Lão tử chính là người thành thật, đáng lẽ không nên với cao như vậy.

Trác Cuồng Sinh chấn động thốt:
Ta nghĩ ra rồi.

Cao Ngạn vui mừng:
Nghĩ ra cái gì rồi?

Trác Cuồng Sinh cười khổ:
Ta mỗi đêm trước khi ngủ đều cầu trời tác phúc cho ngươi và Tiểu Bạch Nhạn, chúc cho đôi tình nhân các người có ngày được thành đôi thành lứa, hạnh phúc trọn đời.

Cao Ngạn thất thanh kêu lên:
Đó mà cũng gọi là biện pháp sao?

Trác Cuồng Sinh thản nhiên đáp:
Đương nhiên là biện pháp rồi. Ta càng ngày càng tin ngươi và Tiểu Bạch Nhạn có ông trời phò trợ, trong trời đất không có một thế lực nào có thể chia cách các ngươi. Huynh đệ! Ngươi nghĩ gì thì cứ làm nấy, không cần lý tới ai, bao gồm cả Trác Cuồng Sinh ta. Đó chính là biện pháp tốt nhất, tất cả đều do ông trời tác chủ. Mọi chuyện nói đến đây thôi, ngươi đi ngủ đi! Ta nhân lúc ký ức còn mới, sẽ ngồi viết chương Tiểu Bạch Nhạn dũng cảm cứu Cao tiểu tử, một kiếm dọa lui Hướng Vũ Điền.

Chú thích
Cô chú nhất trịch: Trong tình huống nguy cấp đem tất cả lực lượng mà mình có mạo hiểm một phen cuối cùng.
Xúc loại bàng thông: Nắm vững kiến thức và quy luật của một sự vật, sự việc. Từ đó suy ra tri thức và quy luật của các sự vật, sự việc đồng loại.
Truân điền: ruộng canh tác của quân đội
Tương thác tựu thác: chỉ một sự việc đã bị làm sai rồi, không có cách nào khác phải thuận theo cách đó làm cho xong nốt.
Xuất xứ: Cuốn thứ mười sáu trong
Ngũ Đăng Hội Nguyên
của Thích Phổ Tể, đời Tống, có câu:
Tương thác tựu thác, Tây phương cực lạc
.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Biên Hoang Truyền Thuyết.