Chương 442: Khanh Khanh Ngã Ngã
-
Biên Hoang Truyền Thuyết
- Huỳnh Dị
- 2074 chữ
- 2020-05-09 09:46:44
Số từ: 2069
Nguồn: sstruyen.com
Cao Ngạn than:
Từ khi lão tử làm phong môi đến giờ, có thể nói nguy hiểm nhất là lần này. Đặc biệt lại còn lo lắng về sự an toàn của đại tiểu thư nàng nữa. Áp lực đó thật khiến ta không chịu nổi. May là cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ. Người Yên lần này gặp họa rồi!
Doãn Thanh Nhã ngồi bên cạnh giường, im lặng nhìn gã mang các loại pháp bảo cất vào kho bí mật, không lên tiếng.
Cao Ngạn tình tự dâng trào, tiếp tục:
Ta có một cảm giác kỳ quái, dường như những sự việc trong mấy ngày qua chưa từng xảy ra. Đây là lần đầu tiên dẫn Nhã nhi vào hành cung số một của ta. Trước khi trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này. Hà! Suy nghĩ này thật đáng sợ, may là không phải sự thật. Ồ! tại sao Nhã nhi lại không nói gì?
Doãn Thanh Nhã cúi đầu, thấp giọng nói:
Ta phải đi thôi!
Cao Ngạn vẫn chưa tỉnh ngộ, cẩn thận đóng địa khố lại, gật đầu nói:
Ta thật muốn ôm Nhã nhi ngủ con bà nó một giấc say như chết, đến khi hết mỏi mệt sẽ trở về Biên Hoang tập. Nhưng nghĩ tới lão Hướng thì lại có cảm giác vẫn đang trong hiểm địa. Trước tiên là về Biên Hoang tập yên ổn. Sau khi ta ứng phó với nghị hội xong thì có thể cùng Nhã nhi đi ăn món đùi dê nướng. Ta bảo đảm Nhã nhi chưa từng được nếm qua thịt đùi dê ngon như thế bao giờ.
Giọng Doãn Thanh Nhã càng nhỏ hơn, nói:
Ta cần phải về a!
Cao Ngạn nghe Doãn Thanh Nhã uể oải nói thế, cuối cùng cũng phát giác có chỗ không thỏa đáng. Gã xoay người lại đối mặt với Doãn Thanh Nhã.
Doãn Thanh Nhã thoáng vẻ khổ não, tránh ánh mắt gã nói
Ta cần phải trở về Lưỡng Hồ.
Câu này như sét đánh ngang trời, Cao Ngạn giật mình đứng bật dậy thảng thốt:
Nhã nhi đùa ta đấy à?
Doãn Thanh Nhã đón ánh mắt gã, nghiến răng nói:
Ai nói đùa với ngươi? Ta chỉ đáp ứng ngươi đến du ngoạn Biên Hoang tập ba ngày. Bây giờ đã là ngày thứ tư rồi.
Cao Ngạn nhảy chồm lên, hai tay bấu chặt vào đầu vai Doãn Thanh Nhã, kinh hoàng thất thanh:
Ài! Nàng mới đến Biên Hoang tập chưa đến hai canh giờ, làm sao đã đủ ba ngày. Thế này đi! Tất cả để sau khi về Biên Hoang tập mới nói được không? Coi như ta cầu xin nàng đó!
Doãn Thanh Nhã kiên quyết lắc đầu:
Ta không về thì sư phụ sẽ lo lắng chết mất!
Cao Ngạn chút nữa thì òa lên khóc, vẻ mặt đau khổ hỏi:
Nàng đi như vậy thì ta biết làm thế nào? Lần trước cùng nàng chia tay, ta thiếu chút nữa thì bị chứng tương tư dày vò đến chết. Nếu nàng đi rồi ta tuyệt không muốn sống nữa.
Doãn Thanh Nhã không vui nói:
Đường đường là một nam tử hán lại yếu đuối như thế sao? Ta quả thực phải đi rồi. Nếu ở lại đây, ta sẽ bứt rứt lắm, cảm thấy không phải với sư phụ.
Cao Ngạn thống khổ hỏi:
Nàng chỉ nghĩ đến sư phụ, thế lão tử ta làm sao đây?
Doãn Thanh Nhã đáp:
Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, rất thương yêu người ta, ngươi có hiểu không?
Cao Ngạn nhảy bật lên nói:
Ta đương nhiên là biết. Được! Nhã nhi trước tiên về Biên Hoang tập cùng với ta. Đợi sau khi ta báo cáo hết tình hình địch nhân với hội nghị rồi ta lập tức theo nàng trở về Lưỡng Hồ.
Doãn Thanh Nhã ngưng thần nhìn gã, một lát sau ngạc nhiên thốt:
Cái đầu của tên tiểu tử ngươi dùng làm bằng cái gì mà lại tối tăm u ám như thế? Cho ngươi biết sự thật nhé! Ta và ngươi sẽ không có kết quả gì đâu, càng không có tương lai. Từ lúc đầu chỉ là ngươi tình nguyện đơn phương nghĩ vậy thôi.
Cao Ngạn như bị sét đánh, lùi lại nửa bước, mặt không còn chút máu, ánh mắt hoảng loạn hỏi:
Chẳng lẽ Nhã nhi không hề có đến nửa điểm ý tứ đối với ta sao?
Doãn Thanh Nhã chống nạnh mắng:
Tên tiểu tử ngươi thật không hiểu gì cả. Ta đối với ngươi có ý tứ cũng được, không có ý tứ gì cũng được. Nói chung là sư phụ sẽ quyết không đồng ý cho ta và ngươi ở chung một chỗ đâu. Doãn Thanh Nhã ta lần này đến Biên Hoang tập là tốt với ngươi lắm rồi! Vậy mà vẫn còn chưa đủ sao?
Cao Ngạn lại bừng lên hy vọng, ngồi xuống bên cạnh Doãn Thanh Nhã, hai tay nắm chặt vai nàng nói:
Nhã nhi hãy nghe ta nói. Nàng tôn trọng sư phụ là việc hoàn toàn hợp lý, nhưng cũng phải nghĩ cho chung thân hạnh phúc của mình, cũng nên nghĩ một chút tới Cao tiểu tử ta luôn một lòng si mê nàng chứ. Nói cho cùng, ta và sư phụ nàng ngày xưa vô oán, ngày nay vô cừu. Nếu ông ta thật sự đối tốt với nàng thì đương nhiên cũng hy vọng nàng có một nơi chốn nương thân tốt đẹp. Ài! Ta nói có chút lộn xộn không thứ tự rồi.
Doãn Thanh Nhã để mặc cho gã nắm vai nàng, lườm gã một cái hỏi:
Ngươi lại là nơi chốn nương thân tốt đẹp của ta sao?
Cao Ngạn vui mừng nói:
Cái đó đương nhiên. Nàng thử nhớ lại mấy ngày vừa qua mà xem. Nàng không cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt nhanh sao, mỗi phút trôi qua đều thấy vô cùng mới mẻ không? Nhã nhi đã từng trải qua niềm hạnh phúc như thế bao giờ chưa? Có cảm thấy những lời yêu đương ngọt ngào nói mãi không hết không? Phải chăng..…
Doãn Thanh Nhã cười phì một tiếng, sau đó cố nhịn cười nói:
Tên tiểu tử ngươi thích nhất là tự thổi da trâu, lại miễn cưỡng cho rằng người ta cũng như thế. Nói thật cho ngươi biết, ở chung với ngươi một chỗ cũng như chỉ như chơi đùa thôi! Nhưng tuyệt không thể hiện là ta yêu ngươi đâu.
Cao Ngạn lắc đầu nói:
Nhã nhi không cần tự dối mình nữa. Nếu như quả thật nàng không thích ta thì tại sao lại cho ta nắm vai nàng như thế này?
Doãn Thanh Nhã khẽ nhún vai, làm như vô sự đáp:
Có thể là do bị ngươi nắm nhiều quá thành quen rồi!
Cao Ngạn giận đến nỗi bỏ tay ra, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
Nhã nhi hãy nhìn ta.
Doãn Thanh Nhã mỉm cười, đón ánh mắt phẫn nộ của gã hỏi:
Ta nhìn ngươi đây! Thế nào?
Cao Ngạn chút nữa thì tắc họng, vội nói:
Nếu quả nàng không yêu ta thì tại sao lại không sợ sư phụ không vui, vượt trăm sông ngàn núi đến Biên Hoang tập? Lại biết rõ là nguy hiểm những vẫn theo ta đến bắc Dĩnh khẩu?
Doãn Thanh Nhã ung dung đáp:
Đạo lý rất đơn giản vì ta đi để tham quan mà.
Cao Ngạn tắc miệng không nói được gì. Cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Doãn Thanh Nhã cười khổ:
Không cần não nề như thế chứ? Quên Nhã nhi đi mà! Chúng ta sẽ không có kết quả tốt đâu. Sư phụ ta và Hoang nhân ở thế bất lưỡng lập, cùng Đại Giang bang càng có mối thâm thù không giải được. Sư phụ sẽ không bao giờ cho phép ta yêu một Hoang nhân đâu. Ta lại càng không thể làm ông thương tâm.
Cao Ngạn nói:
Trước tiên hãy cho ta biết nàng không phải đến Biên Hoang tập để du ngoạn mà là vì……
Doãn Thanh Nhã giơ hai ngón tay khẽ đặt lên môi gã, ngăn không cho gã nói tiếp, dịu dàng
Đồ ngốc! Rất nhiều chuyện không cần phải nói ra. Thế này được không? Ngươi nhắm mắt lại để ta im lặng bỏ đi. Việc tương lai để sau hãy nói.
Cao Ngạn lại không nhịn được, nước mắt trào ra, thê lương nói:
Trừ khi nàng giết ta, nếu không. Ta sẽ không để nàng rời xa ta đâu.
Doãn Thanh Nhã vội rụt tay lại, lông mày nhăn tít hỏi:
Ngươi có phải là nam nhân không vậy? Người ta còn chưa khóc, ngươi đã khóc trước rồi!
Cao Ngạn nước mắt ròng ròng, hồ đồ nói:
Là nam nhân cũng được, không phải nam nhân cũng được. Ta quyết không để nàng đi đâu.
Doãn Thanh Nhã than nhẹ, giọng dịu dàng như dỗ dành trẻ con:
Có thể cho người ta một thời gian không?
Cao Ngạn lập tức ngừng khóc, ngạc nhiên nhìn nàng hỏi:
Nhã nhi đúng là yêu ta rồi phải không?
Doãn Thanh Nhã tức giận quát:
Không hề! Ai thích ngươi? Người ta căn bản chưa có chủ ý, ngươi lại muốn bức bách người ta, ta sẽ điểm huyệt ngươi rồi quay về Lưỡng Hồ đó.
Cao Ngạn giơ hai tay đầu hàng, nói:
Nhã nhi trước tiên hãy theo ta về Biên Hoang tập đi! Cho ta một thời gian đi. Nói đi là đi luôn như thế ta làm sao mà chịu được?
Doãn Thanh Nhã giận hỏi:
Nam tử hán đại trượng phu sao lại cứ lằng nhằng không dứt như vậy?
Cao Ngạn trầm ngâm một lát, gật đầu:
Được rồi! ta sẽ để Nhã nhi về Lưỡng Hồ, nhưng Nhã nhi phải tự miệng đáp ứng ta nếu như sư phụ nàng đáp ứng hôn sự của bọn ta thì Nhã nhi sẽ gả cho ta.
Doãn Thanh Nhã lộ vẻ khổ não than:
Việc đó không thể nào. Cần ta phải nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới tin đây?
Cao Ngạn đáp:
Không cần biết có khả năng hay không. Nếu như sư phụ gật đầu thì Nhã nhi có nguyện ý hạ mình gả cho Cao tiểu tử ta không?
Doãn Thanh Nhã giậm chân tức giận:
Ta là nữ nhân mà! Bảo người ta làm sao trả lời vấn đề ngu xuẩn đó của ngươi đây? Tiểu tử chết bầm, xú tiểu tử!
Cao Ngạn hoan hô một tiếng, từ mép giường nhảy bật lên, hô:
Thành công rồi! Nhã nhi cuối cùng cũng chịu gả cho ta rồi!
Doãn Thanh Nhã dẩu môi:
Ngươi thích nhất là tự nói tự nghe. Người ta đáp ứng ngươi khi nào?
Cao Ngạn thần thái dương dương nói:
Ta minh bạch rồi! Thế mà còn không biết thì thật là đại ngu đần. Hà! Chúng ta trước hết về Biên Hoang tập có được không? Chậm thì đã chậm rồi, cũng không có gì phải sợ nếu chậm thêm vài canh giờ nữa. Ăn đùi dê nướng xong thì nàng hãy đi! Ngồi thuyền mà đi còn hơn chạy trên đất tuyết.
Doãn Thanh Nhã hoài nghi hỏi:
Ăn xong đùi dê nướng rồi ngươi thật sẽ để cho ta đi sao?
Cao Ngạn vỗ ngực đáp:
Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Nhã nhi cứ yên tâm!
Doãn Thanh Nhã vui vẻ đứng lên, dáng vẻ phong tình thiên kiều bách mỵ liếc gã một cái.
Cao Ngạn mở cửa phòng nói:
Nhã nhi, mời!
Doãn Thanh Nhã đến trước cửa, chuẩn bị bước qua ngạch cửa thì bỗng nhiên rùng mình.
Cao Ngạn vừa nhìn ra bên ngoài cũng lập tức biến sắc, huyết dịch toàn thân tưởng chừng bị đông cứng lại thành băng.
Hướng Vũ Điền đang ngồi vắt vẻo trên cành một cây đại thụ bên ngoài. Y quay đầu lại nhìn hai người, lắc đầu than:
Nếu như các ngươi không mất thời gian để chàng chàng thiếp thiếp thì ta làm sao có thể ở đây cung hầu hai vị đây?