Chương 1: Bộ tộc Goblin lang thang trong sa mạc.


Những đồi cát bất tận, nhưng trận bão cát khô rát và bầu trời chỉ có ánh nắng mặt gay gắt.

Mặt trời ở sa mạc thật đẹp, như một viên ngọc Citrine vĩ đại, tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh có thể xua tan bóng đêm lạnh giá, tại vùng sa mạc chỉ có cát và cát này mang tới cái nóng như lửa đốt.

Thật không ngờ vẫn có những sinh vật có thể tồn tại ở vùng sa mạc hoang vu, nơi mà sinh mệnh chỉ được tính theo từng đầu ngón tay.

Tôi đã đưa bộ lạc của mình chu du trong vùng sa mạc nhiều tháng trời như những người du mục, đi và đi, mỏi thì nghỉ, tận dụng từng protein kiếm được, từ côn trùng cho đến các loài dã thú, bò sát, chuyến đi này chỉ dừng cho đến khi nào bộ lạc của tôi kiếm được ốc đảo.

Kiếm một cái ốc đảo để có thể định cư lâu dài bên trong sa mạc còn khó hơn mò kim đáy bể, hành trình không biết bao giờ mới có thể dừng lại, tất cả những gì bọn tôi có là những lời chỉ dẫn mơ hồ từ 'phía trên'.

Tôi thở những hơi mệt mỏi, làm thủ lĩnh của bộ lạc, tôi phải gánh vác trên vai những trách nghiệm nặng nề, sự tồn vong của họ phụ thuộc vào các quyết định của tôi, một sai lầm sẽ chồn vùi tất cả dưới lớp cát vàng.

Quá nặng nề, nhiều lúc tôi đã muốn tự kết liễu đời mình để tìm sự giải thoát.

Nhưng không thể, đứng trên vị trí cao trong một xã hội quần thể, không thể muồn chết là chết được.

Ở sa mạc, nắng là kẻ thù đáng sợ nhất của các sinh vật sống, mất nước, say nắng, tổn thương da, ảo giác... nắng có cả triệu cách để giết chết chúng tôi.

Để chống lại kẻ thù, bọn tôi phải bịt kín đầu bằng những mảnh vải, mảnh da rách rưới thu thập được trên đường đi.

Nhưng số vải không đủ cho toàn bộ cơ thể, để đối chọi lại cái nắng gay gắt của sa mạc, bọn tôi đã bôi lên những vùng da không được che chắn bằng một loài bùn đất màu đỏ có thể phản xạ lại ánh mặt trời ở tận sâu bên dưới lớp cát.

Tôi nhíu mày nhìn về phía trước, vẫn là những cồn cát bất tận, chỉ là tôi thấy những cánh tay màu xanh đang vẫy chào mình.

"áo giác sao?"

Tôi lẩm bẩm, kéo lớp vải trên đầu xuống để tăng tầm nhìn, sau khi xác định đó không phải ảo giác tôi vui mừng thét lên.

"Phía trước có xương rồng, mọi người nhanh chân lên."

"Hoan hô, cổ họng của tôi đang gào thét cần nươc."

"Chúng ta được cứu rồi."

"Tạ ơn thần Martel."

Những tộc nhân của tôi vui mừng, đã rất nhiều ngày có lẽ là cả tháng bọn tôi chưa được mến vị thanh thoát nước mà chỉ có thể giải khát bằng những ngụm máu sền sện ghê tởm từ những con thú săn được trong sa mạc, sinh vât ở đây có vị rất ghê tởm.

Bộ lạc của tôi đi nhanh về phía trước, đuổi tới 'khu vườn' xương rồng, thật nhiều xương rồng, có những cây xương rồng cao tới tận mười mét.

Điều này thật khó tin khi xuất hiện ở ngay trong vùng sa mạc vô tận, giữa những cồn cát màu vàng lại xuất hiện cả một 'khu vườn' màu xanh sức sống cũng thật kỳ dị.

Mặc kệ những cái gai sắc nhọn, bọn tôi dùng những thanh kiếm cùn nhặt được bên cạnh những bộ xương của người thám hiểm để cắt xương rồng và lột vỏ, ai không có vũ khí thì dùng những con dao đá tự làm, ở sa mạc có rất nhiều loại đá thích hợp để mài làm vũ khí.

Lớp thịt xương rồng bên trong nhầy nhụa, vị thì đắng chát nhưng chúng tôi lại có thể ngon lành nhai nuốt, vì nó có nước, nước là sinh mệnh, vị của sinh mệnh có đắng, có chát đến đâu vẫn làm cho bọn tôi phải mê mẩn.

Đối với người đa số xương rông có độc, chúng chưa những chất có thể gây ảo giác nhẹ, làm rồi loạn tiêu hóa và hơn hết gây nôn mửa làm mất nước, ở sa mạc mất nước đồng nghĩa với chết.

Rất may bọn tôi không phải con người, chuẩn hơn thì lên gọi là quái vật, thể lực, sức chịu đựng và sự thích nghi môi trường của quái vật đều vượt trội hơn hẳn người thường.

Chắc hẳn ai cũng biết tới loài goblin, loài quái vật thấp kém, có làn da xanh, có dáng đi giống người và chỉ cao bằng đứa trẻ mười tuổi, hàm răng sắc nhọn hôi hám, khuôn mặt xấu xí, điểm duy nhất sáng giá ở loài goblin là biết dùng vũ khí.

Đúng vậy, bọn tôi chính là bộ lạc goblin, lúc trước da bọn tôi cũng có màu xanh, chỉ là để thích nghi với môi trường sa mạc, làn da đã trở lên ngăm đen, hiện tại có thể gọi chúng tôi là goblin sa mạc.

Bây giờ đang là giữa trưa, nếu tiếp tục đi dưới cái nắng nướng chìn thịt thì không khác nào tự sát, rất may 'khu vườn' xương rồng rất cao, chúng có thể tạo ra đủ bóng râm cho bọn tôi nghỉ ngơi, chỉ cần cào đi lớp cát nóng trên bề mặt, để lộ lớp cát mát hơn bên dưới là có thể nằm ngủ.

Dù cho bên ngoài tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, tỏ ra mọi chuyện đều đang trong tầm kiểm soát, nhưng bên trong lo lắng đã tới đỉnh điểm, cách hoàng loạn chỉ còn một gang tay.

Những lúc như thế này tôi thường hỏi chuyện Gokar, goblin già nhất tộc và cũng là người thông thái nhất, khéo léo nhất, biết sử dụng ma thuật, mạnh nhất và cũng là trưởng lão của bộ lạc.

Gokar là người có trách nghiệm đặt tên cho các goblin mới sinh, tên của tôi cũng là do ông ta đặt.

Argia là tên của tôi, nghĩa là ánh sáng dẫn lối.

Về lý thuyết thì quyền lực của thủ lĩnh là cáo nhất, cấp bậc của tôi phải lớn hơn trưởng lão nhưng thực chất Gokar mới là người đứng đầu bộ lạc, kể cả tôi cũng phải nghe theo lệnh trưởng lão, rất may ông ta biết đâu là giới hạn và rất ủng hộ các quyết định của tôi.

Nghĩ tới đây tôi lại cười khổ, bọn tôi nguyên bản không phải goblin sa mac mà là goblin rừng rậm.

Nếu như còn ở trong rừng thì tôi đã không thể làm được thủ lĩnh.

Lúc còn ở trong rừng, xã hội bọn tôi là một bộ tộc được tập hợp bởi nhiều bộ lạc goblin.

Các nhiều goblin hợp lại thì càng mạnh, mạnh đến mức có những cá thể tiến hóa thành hobgoblin, một loài cao cấp hơn rất nhiều goblin, có thể gọi hobgoblin là sinh vật bậc cao trong kim tự tháp khu rừng.

Goblin mage và goblin warrior, goblin archer nhiều vô kể, cả một khu vực lấy tộc chúng tôi cầm đầu.

Nhưng một núi không thể chứa hai hổ, nói chi tới tận bốn hổ, để tranh giành địa bàn, tộc goblin đã va chạm với các tộc khác.

Những cuộc va chạm nhỏ dần dân hóa thành những trận chiến lớn.

Tộc Kobold, tộc Werewolve, tộc Goblin và tộc Orc đã đi tới một trận đại chiến, cuộc chiến lớn nhất từ trước đến nay.

Kết quả chúng tôi là những kẻ thua cuộc, thủ lĩnh bị giết cùng với đa số goblin có thể chiến đấu, chỉ có một số ít goblin bình thường chạy thoát trong đó có tôi.

Gokar bảo bộ tộc không thể một ngày không có thủ lĩnh và đưa tôi làm thủ lĩnh ngay sau đó.

Dù cho ông ta cũng là người thông thái nhất tộc nhưng nghe vẫn có vẻ vô lý, một thằng vô danh tiểu tốt như tôi đột nhiên lên làm thủ lĩnh trong khi đó có hàng tá người mạnh hơn.

Một vài phản đối đã sảy ra nhưng ngay lập tức bị dẹp bỏ vì Gokar bảo ông ta đã nhận được lời chỉ dẫn từ các vị thần, bộ lạc không có sự lựa chọn khác đành phải đưa tôi lên làm thủ lĩnh.

Không phải tôi tự kiêu đâu nhưng sự lựa chọn của Gokar cực kỳ chuẩn xác, nhờ những quyết định sáng suốt của tôi và sự chỉ huy chiến đấu bài bản, giúp cho bộ lạc có thể sinh tồn ở trên vùng sa mạc càn cỗi.

Càng ngày họ càng khâm phục tôi và bây giờ đã toàn tâm toàn ý nghe theo người thủ lĩnh này.

Quay lại chuyện cũ, khu rừng đó đã không còn chỗ cho tộc goblin, bọn tôi phải rời khỏi đó, phía bắc thì có đồng cỏ nơi con người chăn thả gia súc, phía tây là vùng núi nơi tộc Troll thống trị, phía nam có con sông Axilar nơi tộc Lizardman sinh sống

Tiến vào ba vùng đó bọn tôi phải chết không nghi ngờ, nên chỉ còn sa mạc chết phía đông, nơi duy nhất những kẻ bại trận có thể dung thân.

"Trưởng lão, bao lâu nữa chúng ta mới có thể tới ốc đảo? Bộ lạc của ta không thể chịu được lâu hơn nữa."

Tôi ngồi đối diện với Gokar, cúi chào kính ý rồi mới hỏi.

Gokar nhìn tôi, nở nụ cười hòa ái rồi đáp.

"Argia, phải tin tưởng vào thần Martel, chúng ta sắp tới rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, tiếp tục đi về phía trước."

Tôi nhìn theo ngón tay Gokar chỉ thấy liên miên cồn cát, cảm giác thật mơ hồ.

Thần Martel, vị thần của trí thông minh và nông nghiệp, là vị thần duy nhất đang ban phước cho tộc của tôi, nhờ sự ban phước đó mà những con goblin thông minh và khéo léo hơn rất nhiều.

Gokar đã tiến hóa thành goblin shaman lên có thể giao tiếp với các vị thần từ đó có thể nhận được những lời chỉ dẫn, đổi lại bộ tộc phải cúng phụng thần linh.

Nhưng nhiều tháng trời đi theo chỉ dẫn của thần Martel vẫn chưa thấy bóng dáng của ốc đảo làm tôi lung lay về mặt đức tín.

Sau giờ nghỉ trưa, bọn tôi lại tiếp tục lên đường, tiến về phía trước theo đúng như lời Gokar bảo, dù không muốn nhưng đó là kim chỉ đường duy nhất mà chúng tôi có.

Tôi sẽ cầu nguyện rằng mình đã đặt niềm tin đúng chỗ.
 
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Biên Niên Sử Isuna.