Chương - 235: Trái cây dại
-
Biết Vị Ký
- Tọa Chước Linh Linh Thủy
- 1831 chữ
- 2020-05-09 06:05:02
Số từ: 1826
Nguồn: tieunguyennguyen.wordpress
Khu vực này hoang vu, gần như không có đường đi, Viên Thiên Dã đi trước, tay cầm một nhánh cây vừa đi vừa gõ để mở đường. Có câu
tháng bảy ong vàng, tháng tám rắn
, lúc nàng đang giữa tháng tám, là thời điểm nhiều rắn nhất. Đi trước đánh động mới không vô ý dẫm phải mà dẫn đến tình trạng bị rắn cắn. Thẩm Tử Dực trước giờ chưa từng đi đường núi, lại không có võ công nên đi giữa, Lâm Tiểu Trúc bọc hậu.
Đi được một canh giờ, Thẩm Tử rốt cuộc cũng không kiên trì được nữa
nghỉ một lát đi
đưa mắt nhìn chung quanh hỏi tiếp
không biết lấy nước uống thế nào
Các ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi hái ít trái dại
Lâm Tiểu Trúc nói xong liền chạy đi.
Mùa thu nên quả dại rất nhiều, dọc đường đi nàng nhìn thấy không ít nhưng vì lo tìm nhà tá túc nên nàng cũng không hái, lúc này Thẩm Tử Dực nói khác nước mà nàng lại thấy cách đó không xa có ít quả dại nên xung phong nhận việc
Ai, ngươi đợi chút.
Viên Thiên Dã lo lắng cho nàng, thấy Lâm Tiểu Trúc đã bỏ đi cũng vội vàng đuổi theo.
Thẩm Tử Dực mệt mỏi nên không quản dơ hay không, lập tức ngồi xuống.
Ở ngay đây thôi
Lâm Tiểu Trúc đi đến bên cây, hái ít trái dại đưa cho Viên Thiên Dã
ngươi cầm giúp ta
Viên Thiên Dã xòe tay nhận lấy, mấy trái này lúc ở sơn trang hắn cũng có ăn qua nên biết trái này có thể ăn được.
Chốc lát sau Lâm Tiểu Trúc đã hái hết trái dại trên cây
đi thôi, trở về
Hai người trở về, còn cách Thẩm Tử Dực không xa đột nhiên Viên Thiên Dã thay đổi sắc mặt, bỏ hết trái dại vào lòng Lâm Tiểu Trúc rồi cầm lấy một nhánh cây, vọt đến chỗ Thẩm Tử Dực.
Ngươi làm gì vậy?
Lâm Tiểu Trúc hoảng hồn, nhìn thấy phía sau Thẩm Tử Dực có gì đó động đậy, hốt hoảng la lên
rắn
Nhánh cây trong tay Viên Thiên Dã sượt qua tai Thẩm Tử Dực làm hắn sợ tới mức nhảy dựng lên, đang tính mắng Viên Thiên Dã thì nghe được tiếng kêu của Lâm Tiểu Trúc, sắc mặt đột biến, vội vàng đứng dậy, liền thấy cách sau hắn không xa một con rắn đang vặn vẹo không ngừng rồi nằm im.
Đừng sợ, đã chết rồi
Lâm Tiểu Trúc vội an ủi
Thẩm Tử Dực tập trung nhìn thì thấy nhánh cây trên tay Viên Thiên Dã đã cực kỳ chính xác đánh trúng cách đuôi con rắn bảy tấc, ghim chặt nó dưới đất. Hắn vẫn còn sợ hãi, chắp tay nói với Viên Thiên Dã
đa tạ ơn cứu mạng lần thứ hai của Dật vương gia
Được rồi.
Viên Thiên Dã khoát tay
gặp phải tình huống này, ngươi cũng sẽ cứu ta
Thẩm Tử Dực cũng không nói thêm, có một số việc để trong lòng là được rồi, có cơ hội thì báo đáp, không cần chỉ nói ngoài miệng.
Lâm Tiểu Trúc đưa trái dại cho Thẩm Tử Dực
ăn đi
Đây là trái gì?
Thẩm Tử Dực cầm lấy, nhìn thấy quả này đã nứt vỏ để lộ thịt quả màu trắng bên trong, nghi hoặc nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi
cái này có thể ăn sao?
Thời gian trước ta ở trong núi với cậu, thường xuyên không có cơm ăn, toàn sống nhờ trái dại. Trong núi cái gì ăn được, cái gì không, ta biết rõ nhất, yên tâm đi
Lâm Tiểu Trúc nói xong, đưa ít trái dại cho Viên Thiên Dã, bản thân cũng tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Trước đây ngươi thực sự rất khổ
Thẩm Tử Dực nghe xong, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc
cho nên mới bị người bán cho Dật vương gia?
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, liếc Viên Thiên Dã một cái
ân, đúng vậy, nếu không bây giờ ta đã trở thành con dâu nuôi từ bé của một nhà nào đó trong núi sâu
Thẩm Tử Dực tâm tình phức tạp liếc Viên Thiên Dã một cái, không nói thêm, bắt đầu ăn quả dại
Ăn cũng ngon
ăn xong một trái, hắn lại nói
Lâm Tiểu Trúc đắc ý đáp
trái này cam điềm thanh nhuận, thơm mà lại nhiều nước, hương vị tuyệt không thể tả
nói xong quay sang hỏi Viên Thiên Dã
vương gia từng ăn chưa?
Viên Thiên Dã nhìn nàng, hồi lâu mới nói
ta nhớ rõ lúc trước ngươi gọi tên ta
Ách.
Lâm Tiểu Trúc nhớ lúc hắn đẩy nàng lên bờ, nàng sốt ruột mà gọi tên hắn, bây giờ nhớ lại mặt đỏ bừng, có chút tức giận liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã
nhất định là ngài nghe lầm rồi, nô tỳ sao dám gọi đại danh của Vương gia
Hừ, ngươi chơi xấu
Viên Thiên Dã cũng không ép nàng, chuyển đề tài
trái này lúc ở sơn trang, Viên Thập từng hái cho ta ăn
A.
Lâm Tiểu Trúc giật mình.
Nháy mắt thẹn thùng trên mặt Lâm Tiểu Trúc không thoát được ánh mắt của Thẩm Tử Dực, hắn bỗng nhiên cảm thấy trái dại trước mặt có chút chua, ăn thêm hai ba trái, đứng lên nói
đi thôi
Còn nhiều mà, vừa rồi ngươi bị sốt, khó tránh khỏi khát nước, ăn thêm đi
Lâm Tiểu Trúc đưa thêm cho hắn.
Nhìn thấy ánh mắt thân thiết của nàng, tâm tình của Thẩm Tử Dực liền tốt lên, đưa tay nhận lấy
Tổng cộng được năm trái, Thẩm Tử Dực ăn hai, còn trái cuối cùng, Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thiên Dã đã ăn xong, đưa cho hắn
còn một trái nè
Không cần.
Viên Thiên Dã khoát tay
thứ này ta không thích lắm, ngươi ăn đi
Thật sao?
Lâm Tiểu Trúc nghi hoặc
ngươi đừng khách khí với ta, ta không khát cũng không đói
Mau ăn đi, nói nhiều quá
Viên Thiên Dã ôn nhu trừng mắt nhìn nàng.
Một dòng nước ấm chảy tràn trong lòng Lâm Tiểu Trúc, khóe miệng nhịn không được mà cong lên, cảm giác trái dại này thơm ngọt vô cùng, hương vị thấm tận đáy lòng.
Thẩm Tử Dực nhìn hai người nói chuyện, lại nhìn trái dại trên tay mình, cảm giác ăn không vô. Hắn từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, được cưng chiều hết mức. Trước đó, hắn chưa từng nghĩ sẽ chiếu cố người khác, cho dù hắn thích Lâm Tiểu Trúc nhưng hắn nghĩ dù sao nàng cũng xuất thân là nữ đầu bếp, lại là nữ nhân, quen quán xuyến mọi việc và chăm lo cho người khác, khi hai người ở cùng một chỗ thì cũng là nàng chiếu cố cho cuộc sống của hắn chứ không phải hắn che chở, chăm lo cho nàng. Cho đến giờ...
Hắn rất muốn hỏi Viên Thiên Dã, bọn họ đều là chủ từ, Lâm Tiểu Trúc lại là hạ nhân, sao hắn có thể chiếu cố Lâm Tiểu Trúc như thế? không phải hắn vẫn được nàng hầu hạ sao?
Dực công tử, ngươi làm sao vậy?
Lâm Tiểu Trúc ăn xong, thấy Thẩm Tử Dực còn cầm nửa trái cây ngồi thẩn thờ, ngạc nhiên hỏi.
A, không có việc gì.
Thẩm Tử Dực vội cúi đầu ăn xong trái cây trên tay, đứng lên. Lúc này cũng không phải là thời điểm để suy nghĩ lung tung.
Lâm Tiểu Trúc hái mấy lá cây thật lớn đi đến cạnh con rắn đã chết, nói với Viên Thiên Dã
đặt con rắn lên lá cây này đi
Để làm gì?
Viên Thiên Dã nhíu mày.
Mùa thu, rắn mập, con rắn này chính là kim hoàn xà, tuy răng nanh có độc nhưng chất thịt rất ngon, lát nữa nếu không gặp được ai, chúng ta lấy con rắn này làm bữa tối
Lâm Tiểu Trúc cười nói
Thẩm Tử Dực lên tiếng
thôi đi, nhìn thấy ghê quá
thực ra là hắn vẫn còn thấy sợ, cảm giác con rắn này sẽ ngóc đầu lên cắn hắn một cái.
Ta sẽ bao lại thật kỹ, ngươi sẽ không nhìn thấy
Lâm Tiểu Trúc cười nói. Nàng ở trong núi nửa năm, nhìn thấy người trong thôn ăn rất nhiều rắn, bản thân nàng cũng có ăn, cảm giác hương vị rất ngon. Mà trong thực phổ của lão gia tử có món canh rắn, nàng vẫn muốn làm thử nhưng chưa từng gặp được, bây giờ có cơ hội, đâu dễ gì bỏ qua.
Viên Thiên Dã trước đây cùng các tử sĩ huấn luyện, có đôi khi bị ngã xuống hố hôn mê bất tỉnh, cũng từng bị rắn bò qua người, đương nhiên không sợ. Thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn muốn mang theo con rắn, hắn giúp nàng đem con rắn đặt lên lá cây, gói lại thật kỹ, dùng cọng cỏ buộc lại.
Dù tình huống thế nào thì bữa chiều cũng đã có cái ăn nên Lâm Tiểu Trúc rất cao hứng, đem gói lá bọc con rắn móc vào nhánh cây, đặt lên vai rồi nói
đi thôi
Để ta cầm cho
Viên Thiên Dã vươn tay.
Không cần, ngươi còn phải đi trước đánh rắn, hơn nữa ngươi khiêng cái này đi trước, Dực công tử sẽ khó thấy đường
Lâm Tiểu Trúc biết Thẩm Tử Dực bị dọa, đương nhiên không thể để con rắn lắc lư trước mặt hắn.
Viên Thiên Dã cũng nghĩ tới chuyện này, không kiên trì mà bẻ một nhánh cây khác, bắt đầu dẫn đường.
Đi hơn một canh giờ, mặt trời dần hạ về phía tây, mọi người đều mệt mỏi, kiệt sức, Lâm Tiểu Trúc bỗng chỉ về phía xa nói
mọi người nhìn xem, kia là cái gì?
Viên Thiên Dã nhìn thấy cũng lộ vẻ kinh hỉ
là ruộng lúa
Thì sao?
Thẩm Tử Dực mơ hồ
cũng đâu phải người
Lâm Tiểu Trúc ở phía sau cầm nhánh cây gõ hắn một cái
ngốc tử, có ruộng lúa đương nhiên sẽ có người ở gần đây
Nga, thì ra là thế.
Thẩm Tử Dực giật mình, tinh thần cũng phấn chấn hơn
vậy chúng ta đi nhanh đi, ta đói bụng sắp chết rồi
hai trái dại vào bụng hắn chỉ như muối bỏ bể.
Viên Thiên Dã lại bỗng nhiên ngừng lại.
Thẩm Tử Dực không để ý, đụng phải hắn, xoa đầu hỏi
gì vậy?
Viên Thiên Dã đưa tay sờ khắp người, khuôn mặt lộ vẻ khó xử
dù có người nhưng ta lại không mang theo bạc