Chương 24


Số từ: 2003
Tác Giả: Mario Puzo
Truyện đã xuất bản
Mặt trời Xĩlili buổi sáng rót ánh nắng chan hoà màu vàng chanh vào căn buồng ngụ Maicơn tỉnh dậy, cảm thấy bên bờ vai trần của mình làn da đàn bà nóng hổi vì giấc ngủ củ Apôllônia. Chỉ cần một đụng chạm nhỏ là hai người lại quấn riềt vào nhau. Sống liền bên nhau cả tháng mà ham muốn của anh vẫn không giảm - càng ngày Apôllônia càng tuyệt vời hơn, cô đáp lại anh bằng một niềm đam mê không kém phần cuồng nhiệt.
Sáng nay Apôllônia trở dậy trước, Maicơn lắng nghe tiếng bàn chân trần của cô bước về phía phòng tắm ở cuối hành lạng Anh vẫn nằm trên giường, đón ánh nắng ấm ban mai dội lên tấm thân trần, châm thuốc hụt Hôm nay là buổi sáng cuối cùng của họ ở ngôi nhà này, trong khu biệt trang nạy Don Tômmadinô đã bố trí cho Maicơn một chỗ ẩn khác, chuyển anh đến một thị trấn ở bờ Nam hòn đảo Xixilị Apôllônia đang mang thai tháng thứ nhất, cô muốn về chơi nhà bố mẹ đẻ và tuần rồi sau đó mới đến với anh ở chỗ trú mợi
Tối hôm trước, khi Apôllônia đã đi về phòng ngủ, Don Tômmadinô còn ngồi lại với Maicơn một lúc lâu trong vườn. Trông lão có vẻ lo lắng và mệt mỏi, nói rằng rất không yên tâm về sự an toàn của anh.
- Vì đám cưới mà cậu bị lộ tung tích - lão nói. - Và cũng lạ là làm sao ông cụ của cậu không nghĩ đến chuyện tìm cho cậu một chỗ ẩn khạc Dù sao thì tôi cũng ít nhiều ngại bọn ranh con ở đây. Tôi đã đề nghị chúng cùng làm mấy việc có ăn hơn nhưng chúng không nghe. Lạ thật, chẳng hiểu chúng muốn gì. Lũ oắt này đã thử thịt tôi mấy bận nhưng tôi đâu phải đứa trẻ dễ chơi. Chúng phải hiểu rằng những trò vớ vẩn ấy thì ăn thua gì với tôi. Nhưng bọn ranh con đứa nào cũng thế, chẳng biết lượng sức gì cả. Ngu quá, chúng chỉ muốn ăn cả cơ.
Lão nói thêm là hai gã chăn cừu Calô và Phabridiô sáng mai sẽ cùng đi xe với Maicơn để bảo vệ anh dọc đường, còn bản thân lão không thể đến chia tay với anh được vì đã có lệnh gọi lão lên Palermô từ sáng sớm. Còn với bác sĩ Tada thì tốt nhất là không nên nói hở chuyện về chuyến đi, vì tối nay ông già lắm lời này sẽ đến Palermô giải trí và có thể vô tình ba hoa, lộ ra điều gì đó thì không ổn.
Về việc Don Tômmadinô đang gặp phải những chuyện khó chịu thì chính Maicơn cũng đã thấy - trong thời gian gần đây không khi nào lão rời vũ khí, đêm đêm có mấy toán vũ trang tuần tiễu quanh nhà, ban ngày thì thủ hạ xách lupara đứng gác trong biệt thự, mỗi khi lão đi ra khỏi nhà đều có vệ sĩ mang súng ống theo hộ tống...
Ánh nắng buổi sáng đã bắt đầu nóng rạt Maicơn dập tắt điếu thuốc đang hút, mặc bộ quần áo làm việc, chụp lên đầu chiếc mũ lưới trai đàn ông Xixili thường đội, chân vẫn để trần bước ra cửa sổ buồng ngủ và đưa mát nhìn ra ngoài. Dưới sân, Phabridiô đang ngồi ngả người trên chiếc ghế bện và chải đầu, tay chậm chạp đưa chiếc lược theo từng lọn tóc quăn đen và dày.
Maicơn huýt gió, Phabridiô ngẩng đầu lện
-Đánh xe ra đi, - Maicơn hét xuống với gã. Năm phút nữa xuất phát.
Calô ở đâu?
Phabridiô đứng dậy, áo sơ mi trước ngực mở phanh để lộ nhưng hình xăm xanh đỏ. Gã đáp:
- Đang uống cà phê trong bếp. Cô nhà có cùng đi không ạ?
Maicơn nhíu mạy Cái thằng Phabridiô này mấy bữa nay thường có cái nhìn kỳ cục sau lưng Apôllônia. Chắc chắn là hắn không dám chàng màng vợ của bạn capo-mafioso rồi - ở đất Xixili này chỉ có những kẻ nào coi rẻ mạng sống mình mới dám nghĩ đến điều đó - nhưng dù sao thì... Maicơn lạnh nhạt đáp:
- Không. Cô ấy về nhà chơi ít bữa rồi đi sạu
Anh đứng nhìn theo Phabridiô hấp tấp bước về phía ngôi nhà nhỏ tường đá dùng làm gara tạm thời cho chiếc xe "Anpha Rômêô" của anh.
Maicơn sang phòng tắm để rửa mặt. Không thấy Apôllônia ở đọ Chắc cô đã xuống bếp để lo bữa sáng cho anh trước lúc đi. Nhưng ở bếp cũng không thấy cô. Calô bước vào, nói:
- Xe đã sẵn sàng. Tôi mang vali ra nhé?
- Không cần. Maicơn đáp. - Apôllônia đâu?
Bộ mặt lầm lì của Calo rạng rỡ lên trong một nụ cười:
-Cô ấy đang ngồi sau tay lái trong xe. Có vẻ khoái chí lắm. Chưa biết nước Mỹ ở đâu mà đã ra vẻ một bà Mỹ lắm rồi.
Ở cái xứ Xixili này, phụ nữ lái xe là một chuyện chưa từng có bao giờ! Maicơn ra lệnh:
- Đi gọi Phabridiô và đợi tôi ở ngoài xe.
Anh bước ra khỏi bếp và chạy theo cầu thang lên gác. Chiếc vali đã được xếp đặt từ hôm qua để trong phòng ngủ. Trước khi xách nó lên tay, Maicơn bước lại bên cửa sổ nhìn ra ngoại Xe đã được đưa ra khỏi gara, nhưng không đậu cạnh cửa phòng bếp, mà ở bậc thềm cửa chính.
Appôllônia ngồi đặt hai tay lên vô lăng, hệt một cô bé leo lên xe hơi để nghịch chơi. Calô đang loay hoay đặt chiếc giỏ đựng thức ăn dùng dọc đường lên ghế sau. Vừa lúc đó Maicơn chợt khó chịu nhận thấy Phabridiô đi vội ra ngoài cổng ngôi biệt thự, có lẻ là cần phải làm một việc gì đó vào ngày giây phút cuối cùng trước khi lên đường.
Tại sao trước đó hắn không làm, quỉ tha ma bắt hắn đi! Phabridiô vừa bước vào vội vã vừa ngoái lại nhìn có vẻ lén lút. Rồi sẽ phải cho hắn một trận cho biết thân. - Maicơn nghĩ.
Anh xách vali bước ra bậc thềm cửa bếp, và lập tức mùi hoa chanh cùng với làn không khí buổi sáng ấm áp trùm bọc lấy người anh. Apôlônia vẫy tay rối rít. Anh hiểu rằng cô muốn tự mình lái xe đến cửa bếp - khoảng cách chừng mười bước chân - và bảo anh cứ chờ nguyên tại chỗ. Calô đứng bên cạnh, toét miệng cười, súng lupara cầm trong tay. Vẫn chưa thấy Phabridiô trở lại. Đúng vào khoảnh khắc đó, từ những chi tiết nhỏ nhặt tưởng như vô nghĩa vụt ghép vào trong đầu Maicơn thành một bức tranh hết sức rõ ràng.
- Đừng! Anh hét lên với Apôllônia - Đừng em!
Nhưng tiếng hét của anh chìm lấp trong một tiếng nổ rất lớn: Apôllônia đã mở công tắc xe. Tấm cửa dẫn vào nhà bếp nát vụn thành từng mảnh. Maicơn bị bắn văng đến cạnh tường nhà. Những mảnh đá vụn từ trên mái nhà rơi xuống tới tấp vào vai anh. Một mảnh lớn rơi đúng đầu. Trước khi ngất đi, Maicơn còn kịp nhận thấy chiếc xe Anpha Rômêô đã biến mất, thay vào đó là bốn bánh xe bám vào hai trục cầu thép trần trụi - và không có gì hơn.
Maicơn tỉnh dậy trong một căn phòng tối. Anh nghe có tiếng người thì thầm nói chuyện, nhưng không phân biệt được từ nào. Theo bản năng, anh cố không tỏ ra rằng mình đã tỉnh, nhưng tiếng nói chuỵên chợt im bặt, và một người nào đó ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường cúi xuống bên anh nói:
- Có thế chứ. Cuối cùng thì cũng tỉnh lại rồi!
Ánh đèn bật lên chói mắt, Maicơn vội ngoảnh mặt đi. Đầu nặng như chì, trí óc mụ mẫm. Một cái bóng trắng nhỏ nhỏ treo trước mặt anh, rồi dần hiện rõ thẳng nét khuôn mặt của bác sĩ Tada:
- Nào để bác xem qua cháu một chút rồi ta tắt đèn liền. - ông ta dịu dàng nói và chiếu ngọn đèn pin vào hai mắt Maicơn: - Thế không sao, ổn cả rồi. - ông ta đứng thẳng người lên quay sang nói với một người nào đó bên cạnh:
- Có thể nói chuyện được rồi!
Lần này thì Maicơn đã nhìn rõ Don Tômmadinô ngồi trên chiếc ghế cạnh giường anh. Lão cuối xuống, gọi:
- Maicơn, Maicơn, cậu nghe tôi nói đấy không? Có thể hỏi cậu vài lời chứ?
Để đáp lại, đơn giản nhất là giơ tay ra hiệu. Và Maicơn đã làm như thế. Don Tômmadinô liền hỏi khẻ:
- Ai đánh xe từ gara? Phabridiô phải không?
Thay cho câu trả lời, không hiểu sao Maicơn lại mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt giá băng. Don Tômmadinô nói tiếp:
- Thằng Phabridiô đã biến mất. Maicơn, cậu hãy nghe tôi nói đây. Cậu đã nằm bất tỉnh một tuần lễ nay, hiểu không. Tất cả mọi người đều nghĩ cậu đã chết, nên tạm thời mối nguy hiểm đe doạ cậu đã qua -
bọn chúng không còn theo dõi cậu nữa. Tôi đã báo tin sang Nữu Ước và ông Trùm đã gửi chỉ thị sang cho tôi. Cậu sẽ trở về Mỹ, chỉ phải đợi ít lâu nữa thôi. Còn bây giờ cậu hãy nằm thật im ở đây. Tôi có một ngôi nhà nhỏ trên núi, ở đó thì chẳng có ai động đến cậu. Khi cái tin cậu bị chết vừa loang ra, đám đối địch của tôi ở Palêrmô đã liền đề nghị giải hoà với tôi - nghĩa là ngay từ đầu người mà bọn chúng cần là cậu chứ không phải tôi. Chúng chỉ làm ra vẻ chống tôi để đánh lạc hướng. Trong khi đó lại chuẩn bị vụ ám sát cậu. Cậu hãy nhớ kỹ điều đó. Còn tất cả những chuyện khác để tôi lo liệu, cậu chẩng cần phải lo nghĩ gì cạ Cứ yên tâm mà bình phuc.
Bây giờ thì Maicơn đã nhớ lại mọi chuyện. Anh biết rằng thế là Apôllônia đã chết, rằng Calô cũng không còn sống nữa. Anh nặng nhóc mấp máy môi:
- Phabridiô. Thông báo với tất cả những người chăn cừu. Ai báo cho tôi biết thằng Phabridiô ở đâu, người đó sẽ được thưởng những bãi chăn tốt nhất Xixili.
Hai chú cháu Don Tômmadinô nhìn nhau thở ra nhẹ nhỏm - Maicơn đã tỉnh táo hẳn. ông bác sĩ già Tada bước sát bên giường, thốt lên với vẻ đăm chiêu.
-Thế là bây giờ cháu đã thành người goá bụa. Ở Xixili, đó là một điều hiếm gặp ở tuổi cháu - dường như ông ta muốn an ủi Maicơn băng cái điều đặc biệt đó.
Maicơn ra hiểu bảo Don Tômmadinô ghé lại gần. Lão ngồi sang mép giường và cúi tai xuống sát miệng:
- Nhờ ông chuyển lời cho bố tôi là tôi muốn về nhà gấp - anh nói khẻ nhưng rành rọt - ông hãy nói rằng tôi muốn làm đứa con nối nghiệp của bố tôi.
Thế nhưng phải mất một tháng sau Maicơn mới bình phục hẳn, và tiếp đấy mất hai tháng nữa mới lo được đủ các thứ giấy tờ cần thiết để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho việc anh trở về nước Mỹ. Sau đó, anh đáp máy bay từ Palermô đến Rôma, rồi từ Rôma về Nữu ược Trong suốt thời gian đó tung tích của Phabridiô vẫn biệt tăm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Già.