Chương 19: BỊ GIAM GIỮ


Đóa Linh phu nhân đắc ý nói:
Sơn trang Đóa Linh của chúng ta canh giữ ở đây năm trăm năm, cuối cùng cũng đợi được Dị linh còn xuất hiện.
Dứt lời bèn vỗ bả vai thon gầy của Đóa Ảnh, mỉm cười:


Lỗi linh căn không dễ tìm. Nghe lão tổ nói qua, đã ba ngàn năm qua ở Đại Sở này không có bị linh căn nào xuất hiện. Lần này xuất hiện lại chính là Lôi linh căn mạnh nhất trong Dị linh căn. Nếu so với một Thiên linh căn thì còn hiểm hơn rất nhiều! Con phải biết trân trọng cơ hội lần này, cùng ăn cùng ở, cùng tiến cùng ra với Vinh Tuệ Khanh. Ta cho con thời gian năm năm để con bắt chước con bé ấy giống như đúc, con có làm được không?


Đóa Ảnh bĩu môi, khinh thường nói:
Con nha đầu nhà quê đó, đầu óc khờ khạo, đâu cần năm năm lâu như vậy? Ngắn thì nửa năm, dài thì một năm cũng đủ rồi.


Đóa Linh phu nhân thu lại nụ cười, lắc đầu nói:
Con lơ là như vậy, ta thật sự không an tâm để con gánh vác nhiệm vụ có ý nghĩa trọng đại với Đóa gia chúng ta. Thôi được, ta phải truyền tin cho các nhánh khác của Đóa gia, đế bọn họ đưa thêm nhiều cô nương Đóa gia qua. Lựa xem ai tư chất tốt nhất thì đến người đó hưởng diễm phúc này.
Đóa Ảnh sốt sắng níu ống tay áo Đóa Linh phu nhân, năn nỉ:
Tổ cô cô! Tổ cô cô! Người rõ ràng là tổ cô cô của Ảnh nhi cơ mà, sao lại đưa chuyện tốt này làm lợi cho người ngoài như vậy?


Đóa Linh phu nhân hơi dùng lực rút tay áo từ tay Đóa Ảnh ra, sau đó bà ta xoay người ngồi trên sạp dài, bưng tách bằng ngọc đựng rượu ngon lên nhấp một ngụm rồi khẽ nói:
Đã là người tu chân thì khái niệm xa gần thân sơ không còn giống với người phàm. Con lớn lên bên cạnh ta lại không hiểu được điểm này, quả thật khiến ta vô cùng thất vọng.
Nói xong lại nhìn Đóa Nhan, hỏi:
Bên còn thì thế nào? Thằng nhóc Vị Thể Nguyên rất chất phác, chắc không có vấn đề gì chứ?


Đóa Nhan cung kính trả lời:
Theo lời của tổ cô cô dặn dò, con đã học được bảy phần tính cách của Vi Thế Nguyên rồi. Chỉ cần thêm chút thời gian là có thể thay thế hắn ta.
Nói xong lại hỏi:
Tổ cô cô, còn về phía Lâm Phiêu Tuyết có cần giữ lại để dự bị không?


Sắc mặt của Đóa Linh phu nhân dịu xuống, gật đầu phẩy tay nói:
Như vậy cũng được, các con lui xuống đi. Nhớ kĩ không nên rút dây động rừng, bằng không ngoài việc phí hoài công sức ra còn có thể gây ra phiền phức không đáng có. Nếu các con không giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận làm hỏng đại sự của Đóa gia, ta mặc kệ hai đứa là dòng chính hay dòng thứ, tất cả đều bị lôi ra làm kẻ gánh tội! Nghe thấy chưa?


Đóa Ảnh và Đóa Nhan cấm như hển, vội vàng khom lưng dạ thưa rồi xoay người rời khỏi phòng của Đóa Linh phu nhân. Dọc đường đi Đóa Nhan thấp giọng khuyên bảo Đóa Ảnh:
Tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận hơn một chút. Trong viện của tỷ bây giờ có hai người ở nên mình càng phải cẩn thận hơn.


Mặc dù Đóa Ảnh là người nóng nảy hấp tấp nhưng không phải kẻ ngốc, nghe vậy cười bảo:
Ta biết đệ quan tâm Lâm Phiêu Tuyết. Yên tâm, ta sẽ không để người thương trong lòng đệ phải chịu uất ức đâu.
Đóa Nhan khựng lại, không nói gì thêm mà lặng lẽ trở về viện của mình. Sơn trang Đóa Linh dần dần chìm vào trong màn đêm, bắt đầu say giấc nồng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Vinh Tuệ Khanh tỉnh lại theo thói quen gọi một tiếng:
Mẹ...


Không có ai trả lời cô.

Vinh Tuệ Khanh sững người trong giây lát mới chợt nhớ ra, mẹ của mình, còn có ông nội và cha đã không còn bên cạnh mình nữa rồi.

Là biển trời cách trở, là trời Nam đất Bắc xa xôi muôn trùng. Tất cả những điều này đều do lỗi của kẻ ác nhân cầm thú kia!

Vinh Tuệ Khanh cố nén đau xót và nước mắt sâu xuống đáy lòng, từ trên giường đứng dậy rồi đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Vừa bước ra cô đã trông thấy một tiểu mỹ nữ mặc áo lông trắng tuyết đứng ở cửa tây sương, lặng lẽ dõi mắt nhìn sang bên này.

Vinh Tuệ Khanh bày ra dáng vẻ tươi cười, gật đầu với nàng:
Chào buổi sáng!
Tiểu mỹ nữ đó chính là Lâm Phiêu Tuyết. Nhìn thấy dáng vẻ của Vinh Tuệ Khanh, Lâm Phiêu Tuyết không khỏi kinh ngạc, có điều lập tức cười ngượng ngùng, chào lại với Vinh Tuệ Khanh:
Thất lễ rồi!
Lâm Phiêu Tuyết vừa lộ nét cười chẳng khác gì núi tuyết vạn dặm kết bằng bỗng nhiên nở rộ vô vàn sắc hoa muôn hồng ngàn tía cực kỳ xinh đẹp.

Vinh Tuệ Khanh cũng chỉ gật đầu khẽ cười chứ không bị sắc đẹp của Lâm Phiêu Tuyết mê hoặc. Cô trước kia từng được ngắm qua dung nhan xinh đẹp vô song của mẹ mình rồi, nên giờ nhìn những cô gái mỹ miều khác luôn cảm thấy họ chẳng thể bì kịp.


Ta tên Lâm Phiêu Tuyết, người tên gì?
Thấy dáng vẻ Vinh Tuệ Khanh dễ nói chuyện, Lâm Phiêu Tuyết bước xuống bậc thang đi qua sân rồi đến cửa phòng bến Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười nói:
Ta là Vinh Tuệ Khanh, hôm qua được Đóa Linh phu nhân cứu về. Còn ngươi? Là đại tiểu thư Đóa gia hả?
Lâm Phiêu Tuyết cười cười, thấp giọng đáp:
Chúng ta giống nhau.


Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc, tròn mắt hỏi:
Lẽ nào ngươi cũng được cứu về?


Lâm Phiêu Tuyết lắc đầu:
Qua một thời gian nữa ngươi sẽ biết thôi.
Nói xong nàng thở dài, liếc mắt nhìn khoảng không phía trên bốn góc viện:
Ta thật sự muốn quay về. Ta muốn về nhà.


Vinh Tuệ Khanh ngây thơ tiếp lời:
Muốn về thì về thôi. Cha mẹ và người thân của người đều ở đây sao?
Lâm Phiêu Tuyết bật cười, nói:
Tất nhiên bọn họ ở đây.
Dứt lời trên mặt lập tức mang đầy vẻ lo lắng:
Không nói nữa. Người mới thức dậy hả? Mau gọi thị nữ đến giúp ngươi rửa mặt chải đầu, một lát sẽ đưa đồ ăn sáng đến.
Nói xong vén áo thi lễ rồi xoay người rời khỏi đồng sương của Vinh Tuệ Khanh. Vinh Tuệ Khanh dõi theo bóng lưng dần khuất xa của Lâm Phiêu Tuyết, đôi lông mày không tự chủ được nhíu lại.

Ban nãy Lâm Phiêu Tuyết muốn nói gì đó nhưng sau lại thôi, không biết nàng ấy có ý gì?

Nhưng Vinh Tuệ Khanh cũng biết mình mới vào sơn trang Đóa Linh, vừa hay có duyên gặp Lâm Phiêu Tuyết một lần, không nên thân thiết với người mới quen.

phòng mình ăn điểm tâm xong, Vinh Tuệ Khanh muốn đi ra ngoài một chút. Cô lớn lên ở sơn thôn, yêu thích tự do, lại tinh thông trận pháp nên cảm nhận phương hướng rất tốt. Mỗi khi đến một nơi mới, Vinh Tuệ Khanh đều thích tự mình dò đường để biết rõ bản thân đang ở nơi như thế nào.

Nhưng cô mới vừa bước đến công viên đã bị hai thị nữ ngăn lại. Họ cười với Vinh Tuệ Khanh rồi nói:
Vinh cô nương, người không thể ra ngoài.
Vinh Tuệ Khanh có chút mất hứng, nhíu mày hỏi:
Ta chỉ loanh quanh trong điền trang cũng không được sao?


Hai người thị nữ trăm miệng một lời nói:
Sơn trang Đóa Linh không phải là nơi bình thường, không thể để người tự ý đi lung tung, mong Vinh cô nương đừng làm khó nô tỳ.


Vinh Tuệ Khanh cắn môi, từ cửa viện quay trở vào.

Nếu không cho đi ra ngoài thì cô cũng chỉ có thể đi lại trong sân mà thôi.

Vinh Tuệ Khanh chậm rãi đi dọc theo chân tường một vòng, theo thói quen đo chu vi của viện mình đang ở. Sau khi đi một vòng, khóe mắt của Vinh Tuệ Khanh bất giác giật giật hai cái. Cô không nghĩ đến rằng một viện nhìn như trống không thế này mà lại ẩn giấu trận pháp.

Trong viện có trải thảm cỏ bao quanh. Bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt, thảm cỏ xanh biếc đã khô vàng. Thế nhưng trong thảm cỏ cô có thể thấy rõ, có một vài chỗ cỏ thấp bé và khô héo hơn nơi khác một chút nên chắc hẳn những nơi ấy thường xuyên có người qua lại. Nếu như đứng trên cao và nhìn xuống mấy chỗ cỏ khô bị giẫm trong viện, thì hoàn toàn có thể phát hiện ra đó chính là Bát Quái Phương Vị Đồ'.

1 Bát Quái Phương Vị Đồ: Hình ảnh sắp xếp các quẻ bát quái thành một vòng tròn theo một trật tự nhất định. Rốt cuộc trong viện này có ẩn giấu cạm bẫy gì mà phải cần Cửu Cung Bát Quái để mở đường?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bổ Thiên Ký.