Chương 206: Có vốn liếng là có thể càn quấy


Thế nhưng Vinh Tuệ Khanh này giống như đã định trước là oan gia của nàng ta vậy, cho dù là nàng ta sống lại một lần nữa thì Vinh Tuệ Khan8h vẫn bám riết như hình với bóng.

Hôm qua nàng ta vừa mới sống lại, ngày hôm nay đã phát hiện Vinh Tuệ Khanh cũng vào tông môn..3.

Lỗ Oánh Oánh không kìm được mà lấy nước mắt rửa mặt, cúi thấp đầu, lộ ra cái cổ trắng ngần, tạo thành tương phản rõ rệt với vế9t thương dữ tợn trên má phải.

Nàng ta làm Lang Thất bị thương.
Vinh Tuệ Khanh buồn bực nói, cô cũng không thể nói ra Lỗ Oánh Oánh đã từng làm những chuyện gì.

Là ta làm Lang Thất bị thương, chủ nhân muốn trách thì cứ trách ta đi!
Xích Báo bò rạp xuống trước mặt Vinh Tuệ Khanh, chờ Vinh Tuệ Khanh trách phạt.
Vinh Tuệ Khanh thở dài, chống má trái mà trầm ngâm. Lỗ Oánh Oánh Này rốt cuộc là thế nào? Cô thật không muốn nàng ta là một con rối khác của đại cương...
Vinh Tuệ Khanh càng thêm tức giận, nhìn thấy Lục Kỳ Hoằng từng bước đến gần, cô nghiến răng quát lên:
Xích Báo, Lang Thất, lên cho ta!

Grào!
Một tiếng sói tru cộng thêm một tiếng báo gầm, hai linh sủng xông về phía Lục Kỳ Hoằng.
Chấp sự Chấp Pháp Đường chắc chắn là quen thuộc với Lỗ Oánh Oánh hơn một chút, nhìn thấy vết thương đương nhiên là thất kinh, vội vàng dẫn nàng ta đi gặp Tông chủ và mấy vị đại trưởng lão.
Tông chủ Thanh Vân Tông nhìn thấy mặt của Lỗ Oánh Oánh, lại nghe nàng ta kể lại từ đầu đến cuối chuyện này, cũng có hơi kinh ngạc, bèn sai người đi gọi Lục Kỳ Hoằng đến.
Theo như lời vừa rồi của Lỗ Oánh Oánh, Lục Kỳ Hoằng cũng có ở hiện trường.

... Một canh giờ sau Định Thân Phù sẽ hóa giải. Cô tự thu xếp ổn thỏa cho mình đi.
Lục Kỳ Hoằng không dám nhìn gương mặt xinh đẹp vô song mà lại lạnh lùng như sương của Vinh Tuệ Khanh, hắn cúi đầu chắp tay rồi xoay người rời đi.
Chờ hắn rời khỏi động phủ, Vinh Tuệ Khanh mới
ui chao
một tiếng, vỗ vỗ bả vai, thân thể phải đứng bất động thật là mệt.

Tuệ Khanh, chúng ta làm sao bây giờ?
Khẳng Khẳng lo lắng hỏi.

Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, không tin muội soi gương thử đi.
Giọng nói của Lục Kỳ Hoằng vô cùng dịu dàng, như là một sợi lông chim, vuốt ve lướt qua trên trái tim thiếu nữ của Lỗ Oánh Oánh.
Lỗ Oánh Oánh nhắm mắt lại, không dám thút thít nữa, rất sợ nước mắt rơi xuống vết thương càng làm nó khó khôi phục lại.
Lục Kỳ Hoằng lấy cái gương trên bàn trang điểm của Lỗ Oánh Oánh đưa đến trước mặt nàng ta:
Muội xem thử xem.

Lục Kỳ Hoằng cũng cảm thấy hơi áy náy, trầm ngâm một lát thì lấy ra từ trong túi càn khôn đeo bên 6hông của mình một cái mặt nạ, đưa cho Lỗ Oánh Oánh.

Trước khi ta tìm được đan dược cho muội, muội đeo cái này trước đi.

Lỗ Oánh Oánh không dám ngẩng đầu, co người lùi về sau một chút.
Lục Kỳ Hoằng nâng cằm nàng ta lên, đặt mặt nạ bạc lên mặt nàng ta, nhẹ nhàng che lại má phải của nàng ta.

Kỳ Hoằng, hôm nay có chuyện gì xảy ra?
Tông chủ chỉ vào mặt của Lỗ Oánh Oánh mà hỏi.
Lục Kỳ Hoằng trở về cũng đã suy xét cẩn thận lại, lập tức cung kính đáp:
Hồi bẩm Tông chủ, chuyện hôm nay hai bên đều có chỗ không đúng.

Nhưng khi hắn kể ra tất cả mọi chuyện, mấy đại trưởng lão Thanh Vân Tông lại rõ ràng có ý kiến với Vinh Tuệ Khanh nhiều hơn.
Lục Kỳ Hoằng ho khan một tiếng rồi nói:
Ta nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy cô còn trẻ, tính tình bốc đồng, sẽ gây bất lợi với chuyện tu hành sau này của cô, còn cần phải tôi luyện. Cho nên ta đồng ý với quan điểm của Tông chủ và đại trưởng lão, tạm thời không bổ nhiệm cô làm Đại Trận Pháp Sư. Cô vẫn nên là từng bước đi lên từ đệ tử nội môn bình thường, như vậy mới có lợi cho tu hành của cô.

Vinh Tuệ Khanh càng nghe càng sa sầm, sau đó ngay cả nụ cười trên mặt cũng không duy trì được nữa. Cô tái mặt nói:
Lục sư thúc là đến chuyển cáo quyết định của bọn họ sao? Ta chẳng những không thể làm Đại Trận Pháp Sư, mà ngay cả đệ tử nội môn tinh anh cũng không được? Chỉ có thể làm đệ tử nội môn bình thường?!
Vinh Tuệ Khanh đứng bật dậy:
Nếu như vậy, ta đi là xong. Nơi này không giữ ta lại, tự có chỗ khác giữ!

Lục Kỳ Hoằng khẩn trương, vội vàng tung ra một tấm Định Thân Phù, làm cho Vinh Tuệ Khanh buộc phải ở tại chỗ.
Không thể làm Đại Trận Pháp Sư, thậm chí ngay cả đệ tử tinh anh cũng không được, còn phải từ đệ tử nội môn bình thường đi lên, thật sự là khinh người quá đáng!
Lang Thất phụ họa theo:
Lại dám bắt nạt chủ nhân Lang Thất ta! Đều là bọn cặn bã! Xem Lang Thất ta có xé bọn chúng ra hay không...


Mi câm miệng đi!
Xích Báo rống lên một tiếng với Lang Thất, quay đầu nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh:
Chủ nhân, trước đó cách làm của ngài với vị Lỗ sư tỷ kia quả thật có hơi không thỏa đáng.


... Cho dù Oánh Oánh ra tay, thế nhưng cũng đâu có đụng đến con linh sủng kia. Về phần sau đó con linh sủng đó bị thương, Kỳ Hoằng và Oánh Oánh đều nói giống nhau, là do con linh sủng khác của Vinh Tuệ Khanh ra tay. Chuyện thế này sao lại có thể vu vạ cho Oánh Oánh chứ?! Vinh Tuệ Khanh kia ỷ vào vài phần hiểu biết trận pháp, cũng quá lớn lối! Nữ tử này lòng dạ độc ác như vậy, ai mà vừa động đến là hủy dung mạo người ta, phẩm hạnh thực sự có vấn đề. Đừng nói để cho nàng ta làm Trận Pháp Sư, cho dù thu nàng ta làm đệ tử Thanh Vân Tông ta cũng đã thấy không hài lòng rồi.

Tông chủ ngồi ở ghế chủ vị trầm mặc không nói. Ông ta vốn đã đáp ứng con trai của mình, chính là Thiếu tông chủ Phác Cung Doanh, là sẽ nhanh chóng bổ nhiệm Vinh Tuệ Khanh làm Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông, sau này cô ra vào đều sẽ có tu sĩ Kim Đan làm hộ vệ, ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ có tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ.
Nhưng vì Vinh Tuệ Khanh còn nhỏ tuổi, hơn nữa bên cạnh cô có La Thần, làm cho các đại trưởng lão khác của Thanh Vân Tông rất lo lắng, mãi không chịu buông.
Hơn nữa con trai của ông ta lại đúng lúc nhận được tin tức liên quan đến Vương nữ Quỹ Họa của Đồ Sơn, đã lập tức rời khỏi Thanh Vân Tông, đi ra ngoài du lịch, chẳng biết đến khi nào mới trở về.
Không có Phác Cung Doanh ở chỗ này ra sức tranh luận, nhưng đại trưởng lão có thành kiến từ trước này sẽ rất khó bị thuyết phục.
Hết cách rồi, ông ta đành phải xoa dịu trước một chút.

Sư thúc đi đi. Ta không cần sự trợ giúp của ngài. Đường ta, ta đi. Ngài đi mà giúp cho Oánh Oánh của mình là được rồi.
Vinh Tuệ Khanh lạnh lùng nói, không có vẻ gì là giả vờ.
Lục Kỳ Hoằng lộ ra vẻ bị tổn thương, tựa như vô cùng kinh ngạc vì sự từ chối thô lỗ của Vinh Tuệ Khanh, còn chưa từng có ai ngăn chặn lòng tốt của hắn ở ngoài cửa.
Thế nhưng với Vinh Tuệ Khanh mà nói, thân thể không linh hồn của Thần thúc ở trong phòng ngủ mê man không tỉnh, cô không có bất cứ kiên nhẫn gì với người đàn ông khác, càng không quan tâm có tổn thương trái tim nhỏ bé yếu ớt của họ hay không.
Đi ra từ đại sảnh chính điện của Thanh Vân Tông, Lỗ Oánh Oánh nhanh chóng trở về động phủ của mình, âm thầm tính kế.
Chuyện đã thế này, gương mặt nàng ta bị hủy coi như là đáng giá. Thứ nhất, làm cho Vinh Tuệ Khanh không trở thành Đại Trận Pháp Sư, sau này có ra vào cũng không có tu sĩ cao giai bảo vệ, muốn diệt trừ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thứ hai, vì chuyện này lại kéo gần khoảng cách giữa nàng ta và tiểu sư thúc, cái này coi như là trong họa có phúc. Kiếp trước, cho dù nàng ta cố gắng thế nào đi chăng nữa, tiểu sư thúc cũng chưa từng đối xử với nàng ta dịu dàng như vậy...
Lục Kỳ Hoằng đi ra từ đại sảnh chính điện, nghĩ nghĩ rồi đi thẳng đến động phủ của Vinh Tuệ Khanh.

Sống sót? Ai không cho cô sống?
Lục Kỳ Hoằng dù là tốt tính nhưng cũng bị Vinh Tuệ Khanh làm tức muốn phun máu:
Là Oánh Oánh không cho cô sống hay là ta không cho cô sống?! Vì để trút giận cho linh sủng của mình, cô có thể hủy hoại gương mặt Oánh Oánh. Ta còn phải tìm mọi cách khuyên giải muội ấy, đồng ý giúp muội ấy chữa thương mới làm cho muội ấy không đến tìm cô tính sổ...

Vinh Tuệ Khanh cười xùy một tiếng, lắc đầu nói:
Lỗ Oánh Oánh là hạng người gì, ta biết rõ hơn ngài. Đương nhiên, người tình trong mắt hóa Tây Thi. Ngài và nàng ta song tu đi thôi, nàng ta cầu còn không được nữa kìa.

Mặt Lục Kỳ Hoằng đen một nửa. Hắn luôn luôn tự xưng là có tác phong quân tử, cư xử luôn đoan chính lễ độ, thế nhưng vừa nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh, hàm dưỡng của hắn cũng bắt đầu gặp sự cố rồi.
Lỗ Oánh Oánh lấy làm kinh hãi, vội nói:
Nàng ta cũng xứng làm Trận Pháp Sư sao? Thanh Vân Tông chúng ta chú trọng nhất là phẩm hạnh, nàng ta làm ra chuyện như thế này, cho dù không bị đuổi ra khỏi môn phái thì tuyệt đối cũng đâu thể cho nàng ta làm Trận Pháp Sư chứ?!

Lục Kỳ Hoằng biết Lỗ Oánh Oánh nhất định sẽ bất mãn trong lòng, thế nhưng điều này cũng không thể trách Lỗ Oánh Oánh được. Vì một con linh sủng không ra gì gây chuyện mà bị hủy dung, cho dù là ai cũng nuốt không trôi cục tức này.
Lục Kỳ Hoằng gượng cười một tiếng, trong lòng có chuyện, ở lại động phủ của Lỗ Oánh Oánh chốc lát liền đứng dậy rời đi.
Cái này chính là oan gia ngõ hẹp đấy à?

Cô quả thực là không nói lý lẽ gì! Ta đã nói với cô, người tu hành, thứ nhất phải chú ý tu dưỡng tâm tính, thứ hai mới là rèn luyện tu vi. Nếu như cô không tu tâm được, cũng đừng mong tiến xa trên đường tu hành!
Lục Kỳ Hoằng trầm giọng nói, nhìn thấy nét mặt bướng bỉnh của Vinh Tuệ Khanh, hắn lại có hơi mềm lòng, hạ thấp âm điệu, tận tình khuyên bảo:
... Ta cũng là muốn tốt cho cô thôi.

Vinh Tuệ Khanh im lặng một lát. Cô nhớ Lục Kỳ Hoằng hình như còn từng giúp nữ chính trong nguyên tác mấy lần. Nữ chính trong nguyên tác đã từng cảm động đến rơi nước mắt. Thế nhưng trong cái nhìn của Vinh Tuệ Khanh, chút trợ giúp này quả thật như muối bỏ biển, không đủ, còn lâu mới đủ.
Lỗ Oánh Oánh mở mắt, nhìn mình trong chiếc gương Lăng Hoa, nửa bên mặt trắng trẻo như ngọc, nửa bên kia lại che kín một lớp mặt nạ bạc, càng thêm xinh đẹp. Mặt nạ màu bạc kia không biết làm từ vật liệu gì, kề sát vào gò má phải của nàng ta, vết thương gò má phải lại bất giác như là hoảng sợ, biết vâng lời hơn. Tâm trạng nàng ta lập tức khá lên vài phần.

Cảm tạ tiểu sư thúc.
Lỗ Oánh Oánh ánh mắt ẩn tình, nhìn đăm đăm vào Lục Kỳ Hoằng.
Lục Kỳ Hoằng lắc đầu:
Không cần cảm ơn ta. Muội cũng đừng ghi hận Vinh sư muội. Nàng ta mới vừa nhập môn, lại được lòng Thiếu tông chủ. Ngài ấy muốn nàng ta kiêm nhiệm Trận Pháp Sư, sau này còn sẽ có tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ. Muội cũng đừng so đo.

Nhìn thấy bóng dáng của hắn nháy mắt biến mất trên đường nhỏ trước cửa động phủ, đáy mắt Lỗ Oánh Oánh càng dày đặc khói mù.
Nếu để cho Vinh Tuệ Khanh thực sự ngồi ở vị trí Trận Pháp Sư, nàng ta sẽ không thể nào giết Vinh Tuệ Khanh được nữa.
Lỗ Oánh Oánh lập tức nghĩ ra cách, vội vàng rời khỏi khỏi động phủ của mình, tìm chấp sự của Chấp Pháp Đường, để cho người đó nhìn thấy mặt mình, khóc lóc kể lể hành động ác độc của Vinh Tuệ Khanh.
Với bản lĩnh ngay cả kết giới cũng không coi là gì của Khẳng Khẳng, đến cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không chắc có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của nó, một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như Lục Kỳ Hoằng thì càng không cần phải nói, hắn chẳng mảy may phát hiện ra Định Thân Phù trên người Vinh Tuệ Khanh đã bị hóa giải.
Lục Kỳ Hoằng chầm chậm giơ một ống tay áo lên, lau lau hai gò má bị đánh xanh tím của mình, lắc đầu cười khổ:
Cô cần gì phải quyết liệt như vậy. Ai nói không hợp ý, không đánh thì chửi, còn có chút dáng vẻ gì của nữ nhân hay không?

Vinh Tuệ Khanh lạnh lùng nói:
Ta đầu tiên là tu sĩ, sau đó mới là nữ nhân. Với tư cách tu sĩ, điều thứ nhất phải làm là sống sót, nếu như ngay cả sống còn không thể thì còn nói gì đến tu hành?!

Lục Kỳ Hoằng là tu sĩ Kim Đan, đối phó với tu sĩ Trúc Cơ đương nhiên không thành vấn đề.
Thế nhưng Lang Thất và Xích Báo là yêu thú Trúc Cơ, thực lực công kích gần người thực sự quá dũng mãnh. Lục Kỳ Hoằng chỉ hơi lơ là, lập tức đã bị đuôi Xích Báo quét trúng, trên mặt bị vạch ra vài vết bầm xanh.

Dừng tay!
Vinh Tuệ Khanh hét lớn. Cô nhìn ra được, Xích Báo và Lang Thất đều bị linh lực của Lục Kỳ Hoằng công kích, dường như đã bị thương rồi.

Nếu tất cả mọi người đã nói như vậy, vậy thì chúng ta sẽ tạm thời không bổ nhiệm cô ta làm Đại Trận Pháp Sư nữa. Để cho cô ta làm một đệ tử nội môn bình thường, tập trung tu hành. Chờ Vạn trưởng lão tìm được Trận Pháp Sư giỏi trở về, chúng ta lại tính tiếp.
Tông chủ giải quyết dứt khoát mọi chuyện.
Khóe miệng Lỗ Oánh Oánh khẽ nhếch lên, coi như là thỏa mãn với quyết định này.
Các đại trưởng lão khác cũng đều mỉm cười phụ họa, biểu thị đồng ý với quyết định của Tông chủ.
Vinh Tuệ Khanh đang thổ nạp tu hành trong phòng, để cho Lục Kỳ Hoằng đợi cả một hồi lâu mới đi ra, lạnh nhạt hỏi:
Lục sư thúc có chuyện gì sao?

Lục Kỳ Hoằng nhìn dung mạo của Vinh Tuệ Khanh, khẽ thở dài, hạ giọng nói:
Nữ tử phải dịu dàng mới tốt. Cô nương hà tất phải để cho mình cứng đầu cứng cổ như vậy để làm gì?

Vinh Tuệ Khanh buồn cười, thong thả ngồi xuống cái ghế đá trong phòng khách, tùy tiện chỉ vào một cái ghế khác để cho Lục Kỳ Hoằng ngồi xuống, rồi mới cười nói:
Lục sư thúc rốt cuộc là có chuyện gì, xin hãy nói thẳng đi.

Mấy ngày trước đã có đại trưởng lão xuất hành ra ngoài, dự định tìm vài Trận Pháp Sư lợi hại thật sự trở về.
Vinh Tuệ Khanh ở đây là để cô làm chuyển giao, tạm thời dùng thử một chút thôi.
Kết quả Tông chủ còn chưa thuyết phục được mấy đại trưởng lão thì Vinh Tuệ Khanh đã làm ra chuyện như vậy.
Lang Thất và Xích Báo lập tức dừng lại, lui về phía sau, đứng chờ trước người Vinh Tuệ Khanh.
Khẳng Khẳng len lén đi ra từ trong phòng, thừa dịp Lục Kỳ Hoằng không chú ý, lặng lẽ đến đằng sau Vinh Tuệ Khanh, lấy Định Thân Phù trên người cô xuống.
Cơ thể Vinh Tuệ Khanh chấn động, lại vẫn vờ như không nhúc nhích được, phòng ngừa Lục Kỳ Hoằng lại làm ra trò điên rồ gì nữa.
Thế nhưng cô buộc lòng phải nghĩ theo phương diện.

Bởi vì sự xuất hiện của Lỗ Oánh Oánh mà con đường tốt đẹp cô đã trù tính bấy lâu lại bị đánh về nguyên hình, trở về đệ tử nội môn bình thường, đây chính là vị trí của nữ chính trong nguyên tác ở Thanh Vân Tông, ngoài đại cương ra thì còn ai có bản lĩnh như thế chứ!?

Không, không được, cô nhất định không thể khuất phục!

Vinh Tuệ Khanh đứng lên:
Ta đi gặp Tông chủ.


Đi đến đại sảnh chính điện Thanh Vân Tông, Vinh Tuệ Khanh phát tín phù cầu kiến Tông chủ. Tông chủ lần lữa không ra, Vinh Tuệ Khanh đứng trong đại sảnh, lạnh lùng cười:
Ta biết Tông chủ là quý nhân bận nhiều việc. Nhưng mà thời gian của ta cũng rất quý giá, nếu mọi người đều tránh né không gặp, ta đành phải thu dọn đồ đạc rời khỏi Thanh Vân Tông. Minh bài đệ tử tinh anh nội môn Thanh Vân Tông này cũng xin trả lại!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bổ Thiên Ký.