Chương 101: Thuật Dùng Người Kinh Điển.


Số từ: 1797
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
- Ha ha!
Lệ Cương cười thoải mái nói:
- Sẽ có cơ hội thôi, Thanh Vân cậu nhìn xem, đây là những gì tôi thu hoạch được trong đợt khảo sát cơ sở vừa rồi. Tôi chuẩn bị đẩy mạnh phát triển cây trà ở vùng núi phía tây bắc ở huyện Ung Bình chúng ta.
Trương Thanh Vân vươn tay nhận lấy những tài liệu trong tay Lệ Cương, sau khi xem xét mới biết đây là những bản thảo nói về quá trình phát triển mạnh và gia công chế bến cây trà, phía sau còn có những gì mà Lệ Cương chính mắt được nhìn thấy. Xem ra lần này Lệ Cương muốn đưa vấn đề cây trà vào thảo luận ở hội nghị thường ủy.
Lệ Cương thấy Trương Thanh Vân xem xét tài liệu với vẻ mặt rất chân thành thì tiếp tục nói:
- Tình hình của Ung Bình chúng ta rất đặc biệt, địa hình khu tây bắc là rừng núi, giao thông bất tiện, không thích hợp với những loại cây lương thực. Nếu phát triển những sản nghiệp khác thì bắt buộc phải vận chuyển, phải phát triển hệ thống tin tức và nhiều phương diện khác, rõ ràng muốn làm giàu cho dân cũng không phải dễ dàng.
- Nhưng đạo lý phát triển cũng rất cứng nhắc, phát triển chính là vấn đề tất yếu, đường có nhiều người đi thì dần dần sẽ được mở rộng. Đợt khảo sát lần này tôi phát hiện ra huyện Ung Bình chúng ta có truyền thống trồng chè, dân chúng không xa lạ gì nghề nghiệp này, hiện nay ngành liên quan đến cây chè đang suy sụp, rõ ràng có liên quan rất lớn đến chính sách của các ban ngành, nếu không làm tốt vấn đề này thì chúng ta cũng sẽ rất mất mặt.......
Trương Thanh Vân lẳng lặng lắng nghe Lệ Cương nói rồi âm thầm gật đầu. Lệ Cương rõ ràng đã nói trúng tim đen, trước kia các lãnh đạo Ung Bình chỉ biết chạy theo thành tích mà xuất hiện quá nhiều vấn đề. Bọn họ quá tham công, không chú ý và rất ít chú ý đến đời sống nhân dân, Lệ Cương đã hiểu được điều này rõ ràng không phải dễ dàng gì.
Khi Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng khẽ động, hắn liếc mắt nhìn Lệ Cương đang chậm rãi nói chuyện, hắn lập tức ý thức được một tin tức rất quan trọng trong lời nói của Lệ Cương, đó chính là sự thay đổi. Xem ra sau một năm bày đặt thế cờ thì lúc này Lệ Cương không những đứng vững bàn chân mà còn có năng lực ảnh hưởng đến những biện pháp chính trị để bắt buộc phải thi hành theo ý của mình, đây là một tin tức rất quan trọng.
- Chủ tịch Lệ nói rất đúng, đã nói trúng tim đen của sự việc. Nếu vấn đề này có thể tạo ra thành tích thì một trăm ngàn dân chúng vùng tây bắc huyện Ung Bình đã có hy vọng thoát nghèo.
Trương Thanh Vân nói.
Lệ Cương cười ha hả, hắn vừa cười vừa khoát tay tỏ ý bảo Trương Thanh Vân không cần nói quá sớm, đây vẫn chỉ là một chỉ thị đang nằm trên giấy mà thôi. Nhưng vẻ mặt Lệ Cương vẫn rất vui mừng, là một vị chủ tịch huyện, nắm trong tay nhân dân một vùng, nếu có thể xây dựng một sự nghiệp được nhân dân khắc ghi thì chính là mơ ước thiết tha của tất cả lãnh đạo.
- Thanh Vân, nói chuyện với cậu thật thoải mái, đã lâu rồi tôi chưa cảm thấy vui vẻ thế này.
Lệ Cương cười nói, sau đó hắn lập tức đi đến trước bàn làm việc rồi lấy ra một hộp quà tinh xảo từ trong ngăn kéo nói:
- Thanh Vân, hôm nay là sinh nhật cha cậu, đây là chút quà nhỏ của tôi, cậu đưa về cho bác trai. Tôi không đến được vì sợ làm phiền bác trai.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, một lúc lâu sau hắn vẫn không nói nên lời, tâm lý lúc này cực kỳ phức tạp, cũng không thể miêu tả bằng lời. Hắn thầm mắng mình đúng là khốn kiếp, ngay cả sinh nhật của cha cũng không nhớ, rõ ràng không thể bằng Lệ Cương.
- Đây...Chủ tịch Lệ!
Trương Thanh Vân dùng giọng ngượng ngùng nói.
- Cậu xem, chẳng lẽ lại tiếp tục khách khí? Cũng không phải tôi hối lộ cho cậu, các bác mỗi năm cũng chỉ có một ngày kỷ niệm sinh nhật, đây cũng là tâm ý của con cháu, cậu cứ cầm lấy.
Lệ Cương nói.
Trương Thanh Vân mang theo tâm tình phức tạp nhận lấy hộp quà trong tay Lệ Cương, trong đầu hắn đột nhiên nhớ đến một nhân vật quan chức họ Tưởng. Nghe nói người họ Tưởng này có một quyển vở rất đặc biệt, bên trong chuyên ghi lại tất cả ngày sinh tháng đẻ của cha mẹ, vợ con, người thân của đám thuộc hạ và tâm phúc.
Nếu vào dịp ngày sinh nhật của một ai đó thì chính hắn sẽ gọi điện thoại hoặc tự mình đến mừng thọ, mỗi lần như vậy đều làm cho thuộc hạ cảm thấy được sủng ái mà kinh sợ, sau đó lại cảm động, cuối cùng là dù máu chảy đầu rơi cũng tận trung với chủ nhân.
Trương Thanh Vân không ngờ Lệ Cương dùng chiêu thức này đối với hắn. Lúc này hắn cũng không có tâm tư đoán mò tâm cơ của Lệ Cương có giống với tên họ Tưởng nào hay không, nhưng dù thế nào thì hiệu quả cũng rất tốt, ít nhất thì trong khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng có chút cảm động và cảm khái.
- Thanh Vân, ngồi, ngồi đi!
Lệ Cương vỗ xuống ghế sô pha tỏ ý bảo Trương Thanh Vân thả lỏng. Sau khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì Lệ Cương tiếp tục nói:
- Lần trước phòng lâm nghiệp chọc ra một lỗ thủng lớn, lúc đó cậu cũng phải liên lụy, lúc ấy tôi cũng rất lo lắng cho cậu. Không ngờ cậu xử lý rất tốt, phối hợp với cục công an, không những làm cho tư tưởng mọi người được thống nhất mà còn vì huyện Ung Bình mà trừ bỏ đi một ung nhọt, làm rất hay.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn lập tức nghĩ rằng Lệ Cương quan tâm đến sự ăn ý giữa mình và Trần Vân Sơn vì vậy mà nói ra vài lời dò xét hư thật. Xem ra Trần Vân Sơn không ngã sẽ trở thành một chiếc bánh thơm làm tất cả mọi người phải chú ý.
- Đâu có, đây đều là chỉ thị lãnh đạo của huyện ủy, cộng thêm cục trưởng Trần phối hợp mới làm cho nguy cơ hóa thành vô hình. Đây thật sự không phải công lao của em, bí thư Hoàng vừa rồi còn công khai phê bình.......
Trương Thanh Vân dùng giọng khiêm tốn nói.
- Ừ, sau khi cục trưởng Trần phạm sai lầm thì khi công tác đã không còn mang theo tâm tình, làm việc khá tốt, không sợ quyền lực, can đảm đấu tranh với thế lực đen, điều này là rất tốt. Sau vấn đề lần này đã chứng tỏ sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với cục trưởng Trần là hoàn toàn đúng, huyện Ung Bình chúng ta đang thiếu những cán bộ thế này, nếu người người đều có thể được như vậy thì Ung Bình chúng ta sẽ đoàn kết phát triển như vũ bão.
Lệ Cương cười nói.
Trương Thanh Vân gật đầu đồng ý nói:
- Đúng vậy, cục trưởng Trần đáng để chúng ta phải học tập, sau khi cục trưởng Trần phạm phải sai lầm thì lãnh đạo huyện mà đặc biệt là anh đã rất quan tâm bảo vệ, điều này thì kẻ nào cũng biết. Vì vậy mà cục trưởng Trần cần phải phấn đấu để không phụ tấm lòng hy vọng của lãnh đạo, nếu không thì em sợ rằng chú ấy sẽ không còn mặt mũi nào gặp mặt mọi người.
Lệ Cương cười ha hả, Trương Thanh Vân cũng cười theo.
Ý của Lệ Cương rất rõ ràng, hắn muốn thông qua mối liên hệ lần này của Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn để đưa ra những yêu cầu vô hại, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ đồng ý nhận lời. Dù sao Trương Thanh Vân cũng là người của Lệ Cương, tuy lúc này không được liên lạc chặt chẽ như trước nhưng dưới tình hình này hắn cũng phải làm việc cho thế lực bên mình, cũng duy trì mối quan hệ khăng khít giữa hai người.
Sau khi nói hết chuyện thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy không nhất thiết phải ở lại. Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này cách giờ tan tầm không xa, vừa nghĩ đến ngày hôm nay là sinh nhật cha mình, hắn lại chưa chuẩn bị được món gì, vì vậy Trương Thanh Vân lập tức nói lời cáo từ với Lệ Cương.
Trương Thanh Vân dùng một túi nhựa đen bọc hộp quà của Lệ Cương, sau khi rời khỏi văn phòng Lệ Cương thì Trương Thanh Vân lập tức gọi điện thoại cho Cảnh Sương, hắn muốn sau khi tan tầm sẽ cùng nàng đi mua lễ vật cho cha, không ngờ hắn lại bị Cảnh Sương chê cười một trận.
Thì ra nha đầu Cảnh Sương đã sớm chuẩn bị cho cha mẹ mỗi người một bộ quần áo, mua rất nhiều sản phẩm bảo vệ sức khỏe, bánh sinh nhật, trướng mừng thọ cũng đã được đặt vào ba ngày trước, vậy mà Trương Thanh Vân hắn không hề biết gì. Cảnh Sương còn nói cho Trương Thanh Vân biết mình đang ở nhà cha mẹ, đang giúp cha mẹ bận rộn việc nhà. Nàng nói khách đã đến đầy nhà, muốn Trương Thanh Vân về thẳng nhà cha mẹ khi tan tầm.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn thầm mắng mình hồ đồ, may mà có Cảnh Sương khôn khéo làm hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp. Hắn cảm thấy đời này có một người vợ tuyệt vời như vậy, người làm chồng như hắn còn đòi hỏi gì nữa?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.