Chương 1174: Khách Tới Ngoài Ý Muốn


Số từ: 4453
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Mai Vinh nguyên là chủ tịch tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, trung ương tổng hợp tất cả vấn đề của lão, cuối cùng đưa ra quyết định miễn chức và cho về hưu ngay lập tức.
Đây là xử lý nhẹ nhàng, vì nếu truy cứu trách nhiệm thì Mai Vinh ít nhất cũng bị khởi tố, ít nhất cũng phải vào tù, nhưng cuối cùng xem như lão đã chiếm được phần tiện nghi của Cao Khiêm.
Cao Khiêm bệnh chết, tổ chức không nghiêm túc xét xử, Mai Vinh ở Giang Nam nhiều năm, có hàng ngàn mối liên hệ với Cao Khiêm, tất nhiên Cao Khiêm được xử lý nhẹ thì Mai Vinh cũng vậy.
Tất nhiên trong sự kiện này cũng không tránh khỏi nguyên nhân những hoạt động ngầm của Cao gia, trung ương biết rõ vấn đề của Mai Vinh, nhưng dù sao cũng là nội chiến của Cao gia, hơn nữa thái độ thừa nhận sai lầm của Mai Vinh cũng được trung ương hài lòng. Sau khi tập hợp tất cả nguyên nhân thì trung ương mới đưa ra phương án xử lý nhẹ với Mai Vinh.
Sau khi Mai Vinh về hưu, lão quay về Giang Nam, lão còn một căn biệt thự diện tích không quá lớn nhưng đủ cho hai bạn già cùng cư ngụ. Lão sống trong biệt thự, mỗi ngày cùng bạn già có cuộc sống nhàn nhã đơn giản.
Cuộc sống vốn có thể cứ như vậy mà trôi qua trong êm đềm, nhưng sự việc dù sao cũng có nhiều vấn đề ngoài ý muốn, Mai Vinh là người phóng khoáng lạc quan, trước nay là người vung tay tạo mưa ở Giang Nam, bây giờ lão thất thế, sao có thể chặt đứt tất cả liên lạc năm xưa?
Một điếu xì gà lớn, trong mùi thuốc lá có một hương vị đặc thù, Mai Vinh hít vào một hơi thật sâu và lập tức bị ho khan, trong phòng không thông gió, vì vậy mà mây khói mù mịt.
Mai Vinh gầy hơn xưa rất nhiều, tóc cũng không nhuộm, đã trắng bệch, người gầy rạc, nếp nhắn trên mặt nổi bật ra rất rõ ràng. Lúc này lão đã trở thành hình tượng một người già đúng bản chất.
Ánh mắt của Mai Vinh có hơi hồng, túi mắt sâu, hình tượng cho thấy lão nghỉ ngơi không tốt và tinh thần cực kém.
Mai Vinh cầm lấy một khung ảnh, bên trong là một cô gái và một người đàn ông trung niên, có thể lờ mờ phát hiện ra người đàn ông trong ảnh là Mai Vinh.
- Hừ!
Mai Vinh khẽ hừ một tiếng, âm thanh không lớn nhưng ý nghĩa bao hàm lại cực kỳ phong phú, bên trong có thất lạc, có bất đắc dĩ, có đau thương hay còn có những tình cảm gì khác? Hay là đủ cả?
Có lẽ chỉ Mai Vinh mới biết được đáp án chính xác.
Không biết qua bao lâu Mai Vinh mới kiên quyết đứng lên, lão dập tàn thuốc và sửa sang lại quần áo bước ra ngoài.
Hôm nay khí trời rét đậm, Giang Nam đã bước vào mùa lạnh nhất trong năm, bây giờ Trương Thanh Vân chủ yếu ở trong biệt thự văn phòng, trừ khi có chuyện đặc thù hắn mới đi đến tỉnh ủy.
Dù sao thì địa phương của bí thư tỉnh cũng rất nghiêm trang, dù là ai muốn đến biệt thự văn phòng cũng đều phải có hẹn trước.
Có thể nói đây là nơi thần bí nhất và tĩnh mịch nhất Giang Nam, mỗi ngày tới lui rất nhiều loại xe xa hoa, có rất nhiều lãnh đạo đầu sỏ bị chặn bên ngoài.
Những người kia bình thường đều hô phong hoán vũ, là những kẻ khó ai so sánh được, nhưng dù là ai thì đến đây cũng nôn nóng như kiến bò chảo dầu, gọi điện thoại thì khom người, cười cực kỳ khiêm tốn, điều này đủ để người ngoài mở rộng tầm mắt.
Đáng tiếc là những chiến sĩ cảnh sát đứng gác ngoài cửa thường không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, bọn họ chỉ cứng nhắc làm việc theo mệnh lệnh. Dù là ai, dù thái độ thế nào, dù nụ cười có khiêm tốn ra sao, nếu không có giấy thông hành thì đều bị từ chối khéo.
Sáu bảy giờ tối, Trương Thanh Vân vừa mới ăn cơm tối, hắn đang chuẩn bị uống ly trà nghệ thuật của Trần Gia Cường. Đến lúc này xem như Trần Gia Cường đã theo Trương Thanh Vân được vài năm, hắn chịu khó nghiên cứu, cũng có thiên phú uống trà, có thể nói trong tất cả thư ký của Trương Thanh Vân trước nay thì Trần Gia Cường là người có thiên phú về trà nhất.
Vì vậy bây giờ tất cả những chuyện liên quan đến trà của Trương Thanh Vân đều được Triệu đại ca đi xử lý, cơ bản đều làm cho hắn thỏa mãn.
Mùa đông đến Giang Nam, năm nay thiên tai nhiều, bây giờ điều quan trọng nhất là ổn định cuộc sống của nhân dân ở những vùng gặp nạn. Ngày mai Trương Thanh Vân sẽ đến Hành Nam và Sở Dương để hiểu rõ tình huống cuộc sống của nhân dân sau thiên tai, vì vậy tối nay hắn sắp xếp chương trình nghỉ ngơi, không phê duyệt văn kiện và tiếp khách.
- Bí thư, vừa rồi phía Sở Dương vừa điện thoại đến báo cáo, bọn họ nói rằng đường cao tốc đã đóng tuyết quá dày, bọn họ đề nghị anh mượn đường qua Ba Lăng.......
Trần Gia Cường cầm một quyển vở, hắn vừa nói vừa ghi chép.
Trương Thanh Vân hừ một tiếng:
- Như vậy là không được, dù đường cao tốc Bảng Dương đóng băng thì tôi cũng phải đi qua, không chạy xe được thì chúng ta đi xe tuyết chó kéo, xem có phải thật sự khó khăn như vậy không?
Trương Thanh Vân nói rất khôi hài, Trần Gia Cường cũng không nhịn được phải bật cười, hắn nói:
- Tôi thấy bí thư cũng hiểu nguyên nhân, dù sao điều kiện của Sở Dương cũng yếu hơn các thành phố khác.......
- Đây cũng không phải vấn đề cần lo lắng, cậu dặn dò xuống dưới, lần này tôi đến thì vấn đề tiếp đãi cần đơn giản, đảng ủy và chính quyền tiếp đãi cũng không cần huy động nhân lực. Tôi sẽ không gặp mặt ban ngành thường ủy, chẳng qua chỉ đi xem xét tình hình mà thôi, để xem cuộc sống nhân dân trong mùa đông, biết rõ trạng thái trùng kiến sau thiên tai.
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân dừng lại một chút rồi lại nói:
- Thực tế cần phải dặn dò Hàn Viễn Sơn, người này rất thích làm công tác mặt mũi. Cậu nói với anh ấy, nếu lần này không làm theo yêu cầu thì sang năm tôi sẽ giữ lại tài chính, hợp tác giữa Sở Dương và Lĩnh Nam đừng hòng phát triển nhanh như vậy.......
Trần Gia Cường gật đầu nói:
- Nhưng lúc này cũng có chút khó xử, có lẽ bọn họ đều muốn biết tâm tình của anh. Tôi cũng không thể trả lời, nói tâm tình của anh không tốt thì sợ rằng bọn họ sẽ càng tiếp đã cẩn thận hơn.
Trương Thanh Vân cười thoải mái, hắn khoát tay nói:
- Đi đi, khỏi phải học thói ba hoa, cẩn thận tôi cho cậu ra ngoài.......
Trần Gia Cường gấp vở chuẩn bị bước ra cửa, đúng lúc này hắn nghe thấy những tiếng ầm ĩ ở bên ngoài. Đêm tối yên tĩnh, những tiếng ồn ở ngoài trạm gác cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Đi xem có chuyện gì? Nhanh lên, đừng để bọn họ đuổi người nữa.......
Trần Gia Cường gật đầu rồi bước nhanh xuống lầu. Trong biệt thự văn phòng này của Trương Thanh Vân hầu như vài ngày lại có người muốn tiến vào dưới tình huống không hẹn trước, bọn họ phần lớn đều là cán bộ cấp phòng, tất nhiên sẽ thần thông quảng đại, bị cản ở bên ngoài thì trực tiếp điện thoại tìm người.
Thường thì sau đó Trương Thanh Vân sẽ nhận được điện thoại từ một vị thường ủy tỉnh ủy nào đó, hắn không phải là người cổ hủ, tất nhiên sẽ không quá cứng nhắc.
Làm quan đến cấp bậc như Trương Thanh Vân thì làm việc gì cũng phải cẩn thận, dù chỉ là việc nhỏ nhưng nếu xử lý không đúng cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.
Một vị quan viên bị từ chối khéo thì bên ngoài sẽ nhanh chóng truyền ra tin đồn người này đến gặp bí thư Trương và bị chặn ngay từ ngoài cổng, sau đó người trong cuộc sẽ nghi thần nghi quỷ. Thực tế còn có nhiều người có thân phận là ủy viên tỉnh ủy hoặc từng có thân phận ủy viên tỉnh ủy, nếu vấp phải đá lớn như vậy thì cực kỳ mất mặt.
Truyền thống Trung Quốc thường cực kỳ coi trọng mặt mũi, thực tế trong quan trường không biết nể mặt nhau thì đừng hòng phát triển, càng quyền cao chức trọng thì càng nên hiểu vấn đề này.
Ngoài vấn đề quà cáp thì còn có một trường hợp tố cáo vượt cấp, những tình huống này phần lớn đều là các cựu chiến binh làm ra, thậm chí còn có một vài đại biểu quốc hội và thành viên hội nghị hiệp thương chính trị cũng đi theo con đường này. Đối với những người này, dù Trương Thanh Vân có thế nào cũng phải gặp mặt một lần.
Tất nhiên phần lớn tình huóng đều trực tiếp bị chặn ngoài cửa, thái độ của Trương Thanh Vân với vấn đề này cũng rất rõ ràng, đó chính là phải có tư thái, không được làm loạn.
Nếu làm bí thư tỉnh ủy mà không cần tư thái, cuối cùng thoát ly quần chúng, không quan tâm tình huống cơ sở thì không ra gì. Nhưng nếu cứ quan tâm đến tư thái, nếu chỉ lo cổ vũ bầu không khí giả tạo, như vậy quan viên tuyến dưới sẽ triển khai mở rộng công tác như thế nào?
"Nước trong thường không có cá, người đến nhà thường có chuyện......."
Những câu nói này luôn có lý của nó, Trương Thanh Vân là một bí thư tỉnh ủy, hắn quản lý quá rộng, không thể nào làm tốt công tác xem xét tất cả sự vụ trong tỉnh.
Vì vậy công tác chính vụ vẫn còn nhớ đến chế độ hoàn thiện, nếu không hoàn thiện, không có quản lý thì rất rối.......
- Cộp, cộp, cộp.......
Âm thanh giày da nện lên mặt đất vang lên trong không gian yên tĩnh.
Trương Thanh Vân cầm ly trà, hắn nhắm mắt không nói, mãi đến khi Trần Gia Cường gõ cửa ba cái mới lên tiếng. Trần Gia Cường đẩy cửa tiến vào, trong phòng trải thảm, vì vậy mà bước đi cũng không vang lên âm thanh quá lớn.
- Ai vậy?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn thông qua nhịp bước của Trần Gia Cường mà có thể phán đoán sự kiện nặng nhẹ thế nào. Chỉ khi tâm tình bất định, có nhu cầu báo cáo cấp bách thì bước tiến của Trần Gia Cường mới dồn dập như thế, rõ ràng lúc này hắn đang gặp phải tình huống như vậy.
- Bí thư, chủ tịch Mai, trước kia là chủ tịch tập đoàn nhiệt điện Giang Nam.......
Trần Gia Cường nói, giọng điệu có chút dồn dập:
- Tâm tình của ông ấy có chút kích động, ông ấy bị cản ngoài cửa mà cố sống cố chết muốn vào, nói rằng nhất định phải gặp anh. Tôi đã khuyên ông ấy, lúc đó còn bị mắng.......
- Sao? Cậu nói ai? Chủ tịch Mai sao?
Lông mi Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn không xa lạ gì Mai Vinh, nhưng trước nay hắn chưa từng nghĩ Mai Vinh sẽ chủ động đến tìm mình, Mai Vinh đến tìm vì chuyện gì?
Trương Thanh Vân đứng lên, hắn xoa xoa thái dương nói:
- Sắp xếp ở phòng khách, tôi gặp anh ấy.
- Bí thư, sáng mai anh phải đi sớm, lúc này.......
Trương Thanh Vân nhìn Trần Gia Cường, lúc này Trần Gia Cường cũng thông minh ngậm miệng lại, hắn chậm rãi lui ra ngoài
Bố Y Quan Đạo
Tác giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 1175: To gan lớn mật
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm by DoctorCrazy - 4vn
Sưu Tầm by DoctorCrazy - 4vn
Trời rất lạnh, bên ngoài càng lạnh, Mai Vinh ăn mặc không kín đáo, lão chờ ở phòng khách một lúc lâu, thân thể vẫn còn có chút phát run.
Khi Trương Thanh Vân đến thì Mai Vinh run run đứng lên, miệng mấp máy nhưng không phát ra âm thanh, Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Chủ tịch Mai, chú ngồi trước, cháu đi rót chén trà.
- Cám ơn, cám ơn.
Mai Vinh liên tục gật đầu, lão khẽ cúi đầu, lưng hơi còng.
Một chén trà nóng, hơi nước bốc lên cuồn cuộn, Trương Thanh Vân đưa trà cho Mai Vinh, ánh mắt dừng lại trên người đối phương vài phút. Đúng lúc Mai Vinh nhìn sang hắn, hai người nhìn nhau, tầm mắt chợt dịch chuyển.
Phượng hoàng chán nản không bằng gà vui, những lời này phù hợp với Mai Vinh, đến bây giờ Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ bộ dạng Mai Vinh trước kia, đi đó lão là chủ tịch tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, khí độ phô trương, đặc biệt là tư thái hơn người càng làm người ta chán ghét.
Nhưng dù là thế nào thì không ai dám hoài nghi địa vị và quyền thế của Mai Vinh ở Giang Nam, rất khó tưởng bộ dạng một ông lão gầy gò gần đất xa trời này là Mai Vinh làm mưa làm gió ở Giang Nam năm xưa.
Bây giờ nhìn bộ dạng của Mai Vinh thì thấy có khác gì một ông lão ốm yếu?
Trương Thanh Vân không nói lời nào, Mai Vinh cũng không nói gì, trong phòng chợt rơi vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị, chốc chốc Mai Vinh lại dùng dư quang khóe mắt nhìn Trương Thanh Vân, vài lần lão định mở miệng nhưng cuống họng giống như bị thứ gì đó ngăn lại, không có âm thanh nào được phát ra.
Mai Vinh quen biết Trương Thanh Vân từ rất sớm, lần đầu tiên hai người gặp mặt đã phát sinh xung đột. Trong xung đột lần đầu tiên đó Mai Vinh không chiếm được chút tiện nghi nào, lúc đó Trương Thanh Vân đã để lại ấn tượng rất sâu cho lão.
Khi đó đến bây giờ đã qua mười mấy năm, hơn mười năm tang thương, thế giới đã thay đổi, Trương Thanh Vân trước kia cũng không có gì đặc biệt hơn người nhưng bây giờ đã là chủ nhân của Giang Nam.
Mai Vinh trước nay luôn phát triển mạnh mẽ ở Giang Nam lại trở nên chán nản đến mức làm người ta thương cảm.
Nhiệt độ của trà rất thích hợp, Mai Vinh nhấp vài ngụm rất tinh tế, tâm thần trấn định khá nhiều. Lúc này cặp mắt đờ đẫn đã trở nên linh hoạt, lão cẩn thận dùng ánh mắt dò xét nhìn bố trí khắp bốn phía.
Trương Thanh Vân khẽ mỉm cười, bộ dạng vẫn không nhanh không chậm. Hắn khó thể đưa ra định luận chính xác về Mai Vinh, người trong quan trường thường là một tồn tại cực kỳ phức tạp, dù là Mai Vinh cũng là như thế. Lão là người tốt hay xấu? Giữa tốt xấu thường khó thể phân biệt, có lẽ đây chính là sự biến đổi phức tạp trung quan trường.
Nếu bỏ qua những vấn đề kia thì Mai Vinh cuối cùng cũng là cha của Nghê Thu Nguyệt, bây giờ Nghê Thu Nguyệt đã đi, Trương Thanh Vân nể mặt nàng cũng có chút quan tâm đến Mai Vinh. Trước đó hắn biết Mai Vinh về Giang Nam, nhưng dù sao người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, Trương Thanh Vân định chọn đúng thời điểm sắp xếp cho lão chút đãi ngộ ở cục cán bộ lão thành.
Nhưng Trương Thanh Vân không ngờ Mai Vinh lại chủ động tìm đến cửa, hơn nữa còn xông vào biệt thự văn phòng của bí thư tỉnh ủy, còn xuất hiện với bộ dạng chán nản, nếu nói theo phương diện nào cũng cực kỳ bất ngờ.
- Chủ tịch Mai, có gì thì cứ nói đừng ngại, không cần quá gò bó, nói sai cũng không sao. Đồng thời chúng ta dù sao cũng là những đồng chí có quen biết cũ, là cựu chiến binh ở Giang Nam, hai bên đều hiểu rõ Giang Nam, hơn nữa chú cũng là người có công lực sâu.
- Vì vậy khi nói về vấn đề thì anh không nên kiêng kỵ quá nhiều, có gì chú cứ nói thẳng, không cần khách khí.
- Cám ơn, cám ơn!
Mai Vinh bật cười nói, lão nhấp một ngụm trà thấm giọng rồi nói:
- Tôi đến phản ánh tình huống, trọng điểm phản ánh chính là hệ thống nhiệt điện Giang Nam không tuân theo quy định.
- Khoảng thời gian trước tôi có nghe nói tập đoàn nhiệt điện quốc gia có hạng mục quy hoạch phát triển nhiệt điện ở Giang Nam, bây giờ hạng mục còn chưa đầu tư mà có người đã cỏ động bố cục ban ngành của tập đoàn nhiệt điện Giang Nam.
- Làm như vậy tôi cho rằng có hiềm nghi, đặc biệt là nhiều nhân sĩ đại biểu quốc hội không tôn trọng tập đoàn.
- Phải biết rằng nhà máy nhiệt điện sắp được xây dựng có quan hệ thế nào với tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, điều này là căn bản chưa thể xác định, trong đó cổ phần sắp xếp thế nào cũng cực kỳ phức tạp, dưới tình huống như vậy sao có thể chỉnh hợp qua loa cho được?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn nhìn về phía Mai Vinh nói:
- Chủ tịch Mai, tin tức này chú nghe ai nói? Cháu chưa nghe qua tin này, có phải chỉ là tin đồn không?
- Tin tức này cực kỳ chính xác, trước mắt đã truyền ra từ trong tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, rất nhiều cán bộ công nhân viên đã khủng hoảng, bọn họ sợ rằng người cũ sẽ không được trọng dụng, sẽ không có được địa vị ổn định. Tất nhiên có lẽ là tin đồn bùng ra từ thượng tầng tập đoàn nhiệt điện hoặc những vấn đề điều chỉnh ban ngành đều làm tôi cảm thấy coi trọng.
Mai Vinh nói.
Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, hắn chỉ nhấp trà. Lúc này hắn đang xem xét ý đồ chân thật của Mai Vinh, hắn biết Mai Vinh là một hồ ly già, nói chuyện hay làm việc đều có thói quen che giấu cực kỳ sâu sắc.
Ví dụ như lúc này Mai Vinh mở miệng là nói đến tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, nghe qua có vẻ hiên ngang lẫm liệt, lo cho nước cho dân, thật ra có phải là như vậy không? Mai Vinh nếu thật sự là như vậy thì liệu có bị tổ chức áp dụng hình thức kỷ luật? Vì vậy những biểu hiện của lão là có ý đồ khác.
Còn chuyện chỉnh hợp tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, Trương Thanh Vân cũng chẳng phải chưa nghe thấy, tuy sự kiện này có vẻ rất phức tạp, nhưng nếu sự việc có thể thành thì sẽ cực kỳ có lợi cho Giang Nam, vì thế nếu xét từ khía cạnh khách quan thì hắn nên giúp đỡ.
Nhưng giúp đỡ không bắt buộc, nếu thật sự chỉnh hợp gặp phải khó khăn quá lớn, hai bên có chính kiến khác biệt quá lớn, như vậy cũng không cần cưỡng cầu chỉnh hợp làm gì, giữ nguyên trạng cũng là một lựa chọn tốt.
Bây giờ xem ra sự kiện còn chưa có định luận cuối cùng, quả nhiên vẫn còn có nhiều vấn đề khác nhau, ít nhất chỉ cần xem xét vào cách nói của Mai Vinh vừa rồi thì cũng thấy có mười phần phản đối.
- Chủ tịch Mai, có gì cứ nói thẳng, nếu nói về vấn đề nhiệt điện Giang Nam, tôi nói cho chú biết, chúng cháu đang chuẩn bị phát triển Giang Nam thành một tỉnh năng lượng, đây là một kế hoạch khổng lồ, hai người chúng ta nói chuyện vài ngày vài đêm còn chưa hết.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Vẻ mặt Mai Vinh chợt biến đổi, lão ngượng ngùng cười nói:
- Trước kia khi tôi còn ở tập đoàn nhiệt điện Giang Nam thì phó chủ tịch là Điền Hạo Phương, bây giờ anh ấy đã là chủ tịch. Người này năng lực rất tốt nhưng vấn đề phẩm cách có nhiều tỳ vết, vì vậy những năm trước khi chúng tôi chọn lựa chủ tịch mới thì anh ấy đều không được chọn.
- Bây giờ anh ấy là chủ tịch tập đoàn, quả nhiên xảy ra vấn đề. Trên phương diện dùng người, anh ấy dùng người không khách quan, tác phong cuộc sống có nhiều vấn đề. Gần đây anh ta khởi xướng chỉnh hợp sản nghiệp điện lực Giang Nam.
- Nhưng chỉnh hợp này phải bắt đầu thế nào? Phương diện người giúp việc phải sắp xếp ra sao? Vấn đề này rất nghiêm trọng.
Mai Vinh nói đến đây thì nhúc nhích cơ thể, lão dùng sức nhấp một ngụm trà lớn, tâm tình chợt kích động, lão buông ly trà nói:
- Bí thư Trương, anh cũng biết rồi đấy, bây giờ Tiểu Di vào công tác ở tập đoàn nhiệt điện, sau khi nó tiến vào tập đoàn thì liên tục bị Điền Hạo Phương xa lánh và quấy nhiễu.
- Gần đây vì sự kiện chỉnh hợp mà anh ta còn đưa ra những yêu cầu vô lý với Tiểu Di, nói rằng cần làm thế nào, chỉ cần Tiểu Di làm theo lời anh ta thì sau khi tập đoàn nhiệt diện Giang Nam chỉnh hợp lại, Tiểu Di sẽ vẫn có thể làm trợ thủ cho anh ta.
- Anh ta làm như vậy thì còn gì là tố chất cán bộ cấp cao của đảng, rõ ràng là côn đồ trên phố.......
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nhìn Mai Vinh rồi nói:
- Chú nói Tiểu Thẩm sao? Là Thẩm Di sao?
Mai Vinh chợt sững sờ, sau đó lão đột nhiên gật đầu, vẻ kích động và phấn khởi vừa rồi dần giảm đi, cuối cùng trở nên uể oải và ưu thương. Lúc này vẻ mặt lão giống hệt như một vị cha già.
- Việc này tôi biết.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn giương mắt nhìn Mai Vinh:
- Chủ tịch Mai, hôm nay chú đến đây chỉ nói về chuyện này thôi sao?
Mai Vinh có chút xấu hổ nhưng vẫn gật đầu.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, hắn nói:
- Trung ương đã có quyết nghị với vấn đề của chủ tịch Mai, tỉnh ủy và chính quyền chúng cháu cũng không có ý kiến gì khác. Chú và đồng chí Thẩm Di có quan hệ cha con, điều này ai cũng biết, nhưng chú là chú, cô ấy là cô ấy, hai người không có quan hệ trực tiếp.
- Chuyện này cháu đã nhiều lần nhấn mạnh, nếu có người vì tầng quan hệ này mà có những tố cáo không công bằng với Thẩm Di, điều nà là không được phép.
Mai Vinh liên tục cảm ơn, mặt già đỏ bừng bừng. Trước nay Mai Vinh luôn cho rằng địa vị của mình sẽ mang đến cơ hội lớn cho đường làm quan của Thẩm Di, sẽ là lực đẩy lớn cho con gái.
Nhưng Mai Vinh nào ngờ sẽ có một ngày ốc không lo nổi ốc còn đèo thêm rêu? Lúc này sự hiện hữu của lão đã là gánh nặng cho Thẩm Di, Điền Hạo Phương không phải là đèn cạn dầu, những hành động của đối phương có phải là phát rồ hay không?
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Mai Vinh và Điền Hạo Phương đều biết rất rõ, vì anh còn tốt thì tôi sẽ biết điều, nếu Mai Vinh thật sự đúng chỗ đúng việc thì Điền Hạo Phương có thể không chú ý đến hình tượng mà làm ra những hành động như vậy hay không?
Mai Vinh rời khỏi cửa, Trương Thanh Vân đưa mắt nhìn, chỉ thấy bóng lưng còng và sự hiu quạnh. Thời đại huy hoàng của Mai Vinh đã biến mất như khói lửa nhân gian, những luồng hào quang đã không còn tiếp tục chiếu sáng.
Sau khi tiễn chân Mai Vinh thì Trương Thanh Vân thật sự có xúc động đập bàn nổi giận, hắn lập tức dặn dò Quý Đông Phương đi thăm dò tình huống của Điền Hạo Phương ở tập đoàn điện lực Giang Nam, đồng thời còn sắp xếp Lưu Vạn Hà xem xét rõ tình huống của Điền Hạo Phương.
Tuy Mai Vinh tâm cơ rất sâu nhưng sẽ tuyệt đối không có gì với Thẩm Di, những bậc làm cha làm mẹ trên thế gian đều là như vậy, điều này là không thể nghi ngờ. Vì vậy khả năng Mai Vinh nói dối là rất nhỏ, nếu lão đã không nói dối thì Điền Hạo Phương thật sự quá to gan lớn mật, Trương Thanh Vân cũng muốn xem đối phương to gan đến mức nào
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.