Chương 1202: Nổi Tiếng Thì Nhiều Thị Phi.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2317 chữ
- 2020-05-09 12:24:23
Số từ: 2310
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Lý Vũ Hiệp báo cáo với bí thư về những bố trí công tác cho đại hộii, sau khi kết thúc báo cáo thì Trương Thanh Vân cho ý kiến với từng vấn đề, bầu không khí phòng làm việc dần sinh động.
- Bí thư, mỗi lần đến đại hội thì chúng ta cần nắm chắc công tác tuyên truyền, vì lúc này sẽ có đủ loại vấn đề, nhưng nhiều năm qua chưa bao giờ có áp lực lớn như hôm nay, truyền thông tập trung vào Giang Nam, ai cũng dùng kính lúp nhìn vào chằm chằm, các đồng chí bên dưới cảm thấy áp lực rất lớn.
Lý Vũ Hiệp cẩn thận nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân không có chút biểu cảm, hắn khẽ thở dài một hơi rồi nói:
- Đúng vậy, người sợ nổi tiếng heo sợ mập, cây to đón gió lớn, đây là chân lý từ xưa đến nay. Bây giờ thế nhân đều nói Giang Nam chúng ta siêu quần xuất chúng, tôi thấy càng nói ra những lời như vậy thì áp lực lên người chúng ta càng lớn.
- Cái gì gọi là nâng lên rồi giết? Tôi thấy đây mới là nâng lên rồi giết.
Trương Thanh Vân vừa nói như vậy thì vẻ mặt Lý Vũ Hiệp trở nên dễ chịu hơn một chút, vài ngày trước xôn xao chuyện Hành Nam, tin đồn bùng ra cả nước, ai cũng chú ý vào một Giang Nam đang hát vang tiến mạnh.
Nguyên nhân chính là Hành Nam đưa ra quy hoạch tu kiến đập nước Hồng Khê, mục đihch là mở rộng quy mô trạm thủy điện Hồng Khê, liên quan đến sự kiện này có hơn mười tám thôn xóm, phát sinh vấn đề di dời hơn mười ngàn hộ dân.
Ba năm trước chính quyền và người dân đã thương thảo phương án đền bù, lúc đó chính quyền đã quy hoạch diện tích đập thủy điện Hồng Kết lớn gấp đôi, thế nước rộng, tất nhiên chính quyền cần phải dùng tài chính đền bù cho nhân dân di dời.
Lúc đó căn cứ vào những quy hoạch này mà chính quyền đã nhanh chóng đạt thành hiệp nghị, hứa sẽ di dời nhân dân lên vị trí cao.
Nhưng sau ba năm thì tình huống căn bản không phải là như vậy, không doanh nghiệp nào đầu tư vào đập nước Hồng Khê, những tính toán của chính quyền coi như thất bại. Mặt khác, vì năm nay kinh tế phát triển tốt, thị ủy chính quyền Hành Nam quyết định khởi động lại dự án, chọn phương án tích cực nhất.
Như vậy nếu dựa theo quy hoạch thì sau khi xây xong đập, diện tích đất bị nước nhấn chìm còn nhiều hơn, tất nhiên tổn thất đền bù sẽ không được chứng thực, đây chính là mâu thuẫn trực tiếp.
Đáng lý ra thị ủy chính quyền Hành Nam đã ý thức được vấn đề này, cũng thành lập tổ công tác giải quyết vấn đề, nhưng vào đúng thời điểm này lại có người kêu oan lên trung ương.
Sự kiện liên quan đến vấn đề sửa đổi quyền sử dụng đất, chủ tịch thành phố Hành Nam Triệu Liệm bị bộ tài nguyên môi trường hẹn gặp, lần này xem như vấn đề bùng phát.......
Những ngày qua toàn tỉnh đều nghị luận về vấn đề này, có người tức giận mắng kẻ khác thấy Giang Nam phát triển mà đỏ mắt, chọc dao sau lưng. Cũng có người chĩa mũi dùi về phía chính quyền Hành Nam, phê bình bọn họ không chú ý phương pháp công tác, chỉ làm qua loa, vì vậy mà ảnh hưởng đến mọi người.
Điều này làm cho bí thư An Danh Tuyền và chủ tịch Triệu Liệm của Hành Nam bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, hai người trước đó vốn rất ăn ý, chuẩn bị biểu hiện nở mày nở mặt trước đại hội toàn tỉnh, bây giờ vấn đề bùng ra, chẳng khác nào đầu tóc đầy bụi.
- Bí thư, đây đều là những thông tin do các hãng truyền thông trong nước đưa tin.
Lý Vũ Hiệp nói, lão lấy ra một xấp văn kiện, bên trong có những tư liệu của các hãng truyền thông.
Xấp tài liệu này phần lớn là tin tức mặt trái, có người nghi vấn Giang Nam hy sinh đất nông nghiệp để làm cái giá phát triển kinh tế, có người đưa tin xã hội Giang Nam bùng ra mâu thuẫn lớn, hậu quả nghiêm trọng.
Trương Thanh Vân cầm văn kiện xem qua, hai hàng chân mày vo thành một khối. Lý Vũ Hiệp nói:
- Những hãng truyền thông này đưa tin không đúng sự thật, rõ ràng chỉ sợ Giang Nam không loạn.
- Không cần phải nói ra những điều kiện khách quan, tôi thấy vấn đề bên trong của chúng ta là rất nhiều. Hai đồng chí An Danh Tuyền và Triệu Liệm cũng không phải ở Hành Nam ngày đầu tiên, Hành Nam có tai họa ngầm lớn như vậy mà không phát giác ra sao?
- Đợi đến khi sự việc xảy ra mới cuống cuồng làm nhân viên cứu hỏa, bây giờ thì tốt, cứu hỏa không thành công, ngược lại còn phá thiên làm cho cả nước đều biết, thật sự là quá thất bại.
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Lý Vũ Hiệp chợt biến đổi, trong lòng thầm thở dài. Hôm nay lão nói ra những lời như vậy chủ yếu để phỏng đoán ý đồ của Trương Thanh Vân, nhưng ý đồ của Trương Thanh Vân sao có thẻ nhìn thấu?
Sự việc bùng phát ở Hành Nam, Lý Vũ Hiệp nghe nói Trương Thanh Vân nổi nóng, trực tiếp điện thoại đến tạo áp lực với sở tài nguyên, chất vấn vì sao lãnh đạo sở tài nguyên lại hẹn gặp chủ tịch Triệu Liệm mà không thông báo cho tỉnh ủy?
Cũng vì cuộc hẹn đó mà tỉnh ủy chính quyền không có sự chuẩn bị, chuyện vỡ lở ra, toàn Giang Nam rơi vào thế bị động. Nghe nói người nhận điện thoại là thứ trưởng Thẩm, người này bị Trương Thanh Vân răn dạy rất lớn tiếng, vì vậy mà tình cảnh rất xấu hổ.
Nghe nói Trương Thanh Vân còn điện thoại đến cho cả Quý Đông Phương, lúc đó vẻ mặt Quý Đông Phương như màu đất, vì vậy có thể thấy Trương Thanh Vân tức giận cở nào. Là lãnh đạo đứng đầu một phương, gọi điện thoại đến chính phủ nổi giận, cảnh tượng cực kỳ khó gặp.
Cũng vì tình cảnh hiếm gặp, vì vậy Trương Thanh Vân được chú định sẽ bị người ta nghị luận, đủ loại tin đồn bùng lên.
Lý Vũ Hiệp đối mặt với tình huống như vậy nên hôm nay ăn nói rất cẩn trọng, không ngờ Trương Thanh Vân cũng không nhận tình, vẫn dùng ngôn từ trực tiếp để phê bình thị ủy chính quyền Hành Nam.
Đúng vậy, làm quan đến cấp bậc của Trương Thanh Vân, rõ ràng phải suy xét đến đại cục, sao có thể vì nhân tình mà phỏng đoán được ý đồ?
- Chú có quen thuộc Ân Bằng Phi không?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói.
Lý Vũ Hiệp chợt sững sốt, lão gật đầu nói:
- Quen thuộc, tôi tất nhiên là quen, bây giờ anh ấy là cán bộ chạm tay có thể bỏng, danh tiếng tốt, ai mà không quen?
Trương Thanh Vân không trả lời câu hỏi của Lý Vũ Hiệp, hắn chỉ tinh tế nhấp trà, một lúc lâu sau mới nói:
- Anh nói sự việc đến nước này, phải xử lý sao cho thỏa đáng?
Vẻ mặt Lý Vũ Hiệp chợt trở nên ngưng trọng, lão bắt đầu ngồi lại nghiêm chỉnh, sau đó cẩn thận nói:
- Không thể nắm chắc làm tốt.
Trương Thanh Vân cười cười, Lý Vũ Hiệp luôn tỏ thái độ cẩn thận, nhưng hắn hiểu Lý Vũ Hiệp, người này nói lời không nắm chắc có ý nghĩa rấ sâu sắc. Không phải lão không thể nắm, cũng chẳng phải nắm không được, quan trọng là khó khăn.
Mà khó khăn ở nơi đâu? Khó khăn vì khuynh hướng lan rộng của vấn đề, vì bản thân, hay vì thứ gì khác?
- Chuyện này cần phải xem xét cho thật kỹ, đứng trên phương diện tỉnh ủy, chúng ta cần phải có tư thái riêng, không thể để lại ấn tượng xấu cho trung ương.
Trương Thanh Vân chăm chú nói, hắn dừng lại một chút rồi khoát tay:
- Việc này anh châm chước đi mà xử lý, Ân Bằng Phi lúc này đang ở bên ngoài, anh ra nói với cậu ấy, tôi không gặp. Tiểu tử này không nên nhìn bằng ánh mắt hòa nhã, càng hòa nhã thì càng ỷ lại, công tác không đàng hoàng.
Lý Vũ Hiệp chợt vui vẻ, trong lòng lão hiểu rõ ý đồ của Trương Thanh Vân, hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này để điều chỉnh ban ngành Hành Nam, muốn Lý Vũ Hiệp đi quan hệ với các mặt.
Lý Vũ Hiệp bây giờ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, đồng thời trước đó lão còn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức có thâm niên lâu năm. Với hai điều kiện này, đôi khi có tác dụng rất lớn. Bên ngoài có tin đồn Lý Vũ Hiệp và trưởng phòng tổ chức Hồng Nham có bất hòa, hai người tranh đấu gay gắt.
Bây giờ Trương Thanh Vân bày mưu cho Lý Vũ Hiệp đứng ra xếp đặt sự kiện, điều này rõ ràng có khuynh hướng tốt, Lý Vũ Hiệp sao không vui cho được?
Sau khi Lý Vũ Hiệp thăng chức, địa vị cao, tất nhiên ánh mắt phải cao, toàn Giang Nam ngoài Trương Thanh Vân thì còn ai được lão đặt vào lòng? Là một thường ủy tỉnh ủy, ai mà không có thực quyền?
Trên địa vị cao, nếu không có chủ trương của chính mình, không có khí phái đảm đương vấn đề, như vậy nhất định là không được. Lý Vũ Hiệp rõ ràng có cơ sở mỏng, nếu so với các thường ủy khác thì rõ ràng yếu hơn, chịu uy hiếp lớn.
Hôm nay Trương Thanh Vân để cho Lý Vũ Hiệp đi bày mưu đặt kế, thật ra cũng là một cành ô liu giúp lão đứng vững trên địa vị mới.
Ân Bằng Phi đi Hành Nam, như vậy công tác của Triệu Liệm ở Hành Nam sợ rằng sẽ phải điều chỉnh. Hơn nữa Triệu Liệm và Lý Vũ Hiệp có quan hệ, hai người trước kia cùng học ở trường đảng, khi Lý Vũ Hiệp là phó phòng tổ chức thì hai người có nhiều lần qua lại, cũng coi là minh hữu chính trị.
Rõ ràng Trương Thanh Vân cho Lý Vũ Hiệp ra mặt vì sự kiện này, ở ý nghĩa nào đó cũng quan tâm đến cảm xúc của Triệu Liệm, trong đó không thiếu nhân tố âm thầm cổ vũ. Việc này nếu muốn quy kết trách nhiệm thì Triệu Liệm sẽ tạm thời bị miễn chức, như thế sự việc sẽ qua mau.
Vì vậy nếu xét trên phương diện ý nghĩa thì Triệu Liệm có thể nói đã làm ra cống hiến cho Hành Nam, xem như gỡ mũ ô sa của hắn có thể dập lửa ở Hành Nam.
Trương Thanh Vân không đưa ra ám hiệu cho hướng đi của Triệu Liệm, rõ ràng đây là không gian cho Lý Vũ Hiệp. Hắn biết rõ quan hệ giữa Lý Vũ Hiệp và Triệu Liệm, bây giờ chừa không gian cho Lý Vũ Hiệp, như vậy rõ ràng là chừa ra nhân tình.
Thường thì những mối quan hệ trong quan trường thường được xác lập vì những vấn đề này, lãnh đạo chủ yếu còn phải suy xét đến cái nhìn của cấp dưới, phải ủy quyền cho bọn họ, đồng thời phải cho cơ hội, như vậy mới làm cho người ta nể phục, mới khống chế được cục diện.
Lý Vũ Hiệp đi ra, Trương Thanh Vân đã sớm không còn nghĩ đến vấn đề vừa rồi, hắn suy xét rất sâu xa, nhiều năm chém giết trên con đường chính trị, trong khung của hắn có một cảm ứng báo động trước nguy cơ.
Gần đây ở thủ đô, Trung Nguyên và Giang Nam phát sinh cùng một chuyện, như vậy Trương Thanh Vân mơ hồ thấy được vấn đề, nồi cháo này quá sâu, hắn cũng không biết nó xuất phát từ đâu.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng hiểu rõ nồi cháo kia là có thật, hơn nữa lực lượng lại rất mạnh.
Không thể nghi ngờ cục diện Giang Nam lúc này cần sự ổn định, Giang Nam thế cục quá tốt, bây giờ phải ổn định phát triển, giảm bớt những âm thanh bức bối của kẻ khác. Dù là bất kỳ điều gì cũng có thể gây ra ảnh hưởng cho Giang Nam, vì vậy Trương Thanh Vân cực kỳ cảnh giác.
Trương Thanh Vân điện thoại đến nổi nóng với bộ tài nguyên cũng không phải chỉ là hành động bột phát, là một biện pháp được suy xét. Hắn muốn dùng hành động như vậy để cảnh cáo những kẻ đang đỏ mắt vì Giang Nam, hắn là người dám liều mạng, ai dám chú ý đến Giang Nam, ai dám gây khó dễ, hắn sẽ liều mạng