Chương 1211: Quyết Định Sau Cùng.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2078 chữ
- 2020-05-09 12:24:27
Số từ: 2071
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trong phòng rất yên tĩnh, Trương Thanh Vân và Viên Thánh Sở ngồi đối diện nhau, hai người đều trầm mặc.
Có rất nhiều người nghị luận về sự kiện Trương Thanh Vân rời khỏi Giang Nam, nhưng những nghị luận này phần lớn đều được bảo trì một mức độ trên cao, dưới thấp, dưới tỉnh căn bản còn chưa biết về tin tức này.
Thực tế tin tức như vậy khẳng định phải có yêu cầu giữ bí mật, bí thư một tỉnh điều động không phải là chuyện nhỏ, có thể nói là liên quan đến vấn đề ổn định một phương. Vì vậy trước đó không nên tạo ra tin đồn, tránh cho cục diện khó khống chế.
Nhưng tối nay Trương Thanh Vân phải nói chuyện với Viên Thánh Sở, sau này sẽ không còn là thời đại của Trương Thanh Vân, công tác ở Giang Nam cũng cần phải có sự chú tâm.
Trương Thanh Vân đi, quyền lợi Giang Nam rơi vào chân không, với uy vọng và thực lực của Viên Thánh Sở vào lúc bấy giờ, sợ rằng còn chưa đủ năng lực để giữ ổn định.
Đây là sự kiện Trương Thanh Vân cực kỳ lo lắng, vì vậy không thể không suy xét vấn đề của Viên Thánh Sở.
Viên Thánh Sở cảm thấy vấn đề này rất xấu hổ, hắn đã đảm nhiệm chức vị chủ tịch tỉnh Giang Nam khá lâu, thực tế chỉ có chút quyền ở khối chủ tịch, tất cả công tác đảng ủy căn bản chẳng chen chân lọt.
Từ chủ tịch lên bí thư, đây rõ ràng là một quá trình quá độ, nhưng đối với Viên Thánh Sở thì cảm thấy rất áp lực, dù sâu trong lòng hắn không muốn thừa nhận, nhưng Trương Thanh Vân khống chế hoàn toàn Giang Nam là điều khó thể chối bỏ.
Hơn nữa Trương Thanh Vân bỏ đi thì đám người Trần Hiểu chưa chắc sẽ hàng phục Viên Thánh Sở, đây là điều làm Viên Thánh Sở lo lắng.
- Bí thư, đây là thời điểm Giang Nam tạo ra thành tích, anh rời khỏi Giang Nam, ai có lòng tin hoàn toàn tiếp nhận? Không gạt anh, tôi cũng cảm thấy áp lực rất lớn, nếu không làm tốt công tác thì phụ điều kiện sáng tạo tốt của anh. Nếu tốc độ phát triển của Giang Nam bị ngăn cản, tôi sao còn mặt mũi đối mặt với nhân dân? Càng cảm thấy xấu hổ khi đối mặt anh.
Viên Thánh Sở đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu rất kính cẩn và khách khí.
Trương Thanh Vân đến thủ đô, tuy vị trí còn chưa khẳng định, nhưng về thủ đô là chuyện khó lường. Trước kia những bí thư tỉnh ủy bên ngoài đều được điều về thủ đô làm chủ tịch thành phố, lần này Trương Thanh Vân cũng như vậy sao?
Viên Thánh Sở không hiểu rõ điều này, nhưng vị trí bí thư thị ủy thủ đô là quá quan trọng, bình thường đều là ủy viên bộ chính trị kiêm nhiệm. Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ không được vào bộ chính trị, như vậy hắn sẽ là bí thư thị ủy thủ đô sao?
Những nhân tố không biết được là rất nhiều, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự kính cẩn của Viên Thánh Sở với Trương Thanh Vân. Sự việc Giang Nam cần phải làm cho tốt, Giang Nam phải tiếp tục hát vang tiến mạnh trong tay Viên Thánh Sở, tất nhiên Viên Thánh Sở còn cần vào sự trợ giúp của Trương Thanh Vân.
Không phải bây giờ chỉ có Trương Thanh Vân mới có thể giúp Viên Thánh Sở áp chế cục diện, dù Trương Thanh Vân về thủ đô thì chỉ cần lên tiếng ủng hộ là được, như vậy Viên Thánh Sở mới trả giá nhỏ mà công tác thành tích lớn.
Trương Thanh Vân đối mặt với sự nịnh nọt khách khí của Viên Thánh Sở mà chỉ cười nhạt, Giang Nam với điều kiện tốt để lại cho Viên Thánh Sở, đây rõ ràng là cơ hội tạo nên thành tích với Viên Thánh Sở.
Chính trị thường luôn có thỏa hiệp, lần này Trương Thanh Vân được điều động cho thấy bàn cờ và sự thỏa hiệp của phái Kinh Tân với Hải phái.
Cẩu Thành là quan lớn của Kinh Tân, lão rơi đài, bây giờ một tướng mạnh của Kinh Tân là Trương Thanh Vân lại về thủ đô, xem như chừa ra mặt mũi cho Kinh Tân. Nhưng Trương Thanh Vân bây giờ phải dâng hai tay những điều kiện mình sáng tạo ra cho Viên Thánh Sở, hai bên thỏa hiệp, ai chiếm được lợi ích? Rất khó nói.
- Anh Viên, trước mắt tin tức phải giữ bí mật, dù là ai cũng không được lộ ra. Khoảng thời gian này anh nên chú ý nhiều đến công tác của đảng ủy, nếu anh có được ý nghĩ rõ ràng, như vậy sau khi bổ nhiệm sẽ không sinh ra ảnh hưởng.
Trương Thanh Vân nói.
- Điều đó là tất nhiên, là tất nhiên.
Viên Thánh Sở liên tục gật đầu, nụ cười trên mặt nhiều hơn. Trương Thanh Vân nói như vậy là một tín hiệu tích cực, Viên Thánh Sở có thêm một phần niềm tin đối với cục diện Giang Nam.
Viên Thánh Sở dừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục nói:
- Khi có bổ nhiệm chính thức thì bữa tiệc đưa tiễn anh phải làm cho đàng hoàng, những năm qua anh tạo ra thành tích quá rõ ở Giang Nam, trước kia Giang Nam là khu vực rối loạn, bây giờ là tỉnh bừng bừng sức sống ở Trung Nguyên, tất cả đều là công lao của anh.
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Không cần phải tạo nên chủ nghĩa anh hùng cá nhân, Giang Nam có được điều kiện như bây giờ là công lao của tất cả mọi người. Tôi đến thủ đô cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì, không cần phải tổ chức tiệc đưa tiễn quá long trọng.
Viên Thánh Sở cười ngượng ngùng, hắn muốn mở miệng nói vài lời khách khí nhưng không nên lời.
Đêm đã khuya, Viên Thánh Sở đã sớm bỏ đi, Trương Thanh Vân không buồn ngủ, hắn khêu đèn đọc sách.
Tằng Văn Chính công gia thư, đây là quyển sách Trương Thanh Vân mang theo bên người đã vài chục năm, hơn nữa đây còn là sách do Triệu lão tướng quân ban tặng, bên trong có cả chú thích viết tay của ông cụ.
Không thể không nói quyển sách này rất thần kỳ, Trương Thanh Vân cùng nó đi đến bây giờ, hắn đọc không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều có cảm nhận khác biệt.
Khi tuổi tác tăng lên, kinh nghiệm phong phú, địa vị lên cao, Trương Thanh Vân đọc sách cũng có biến hóa. Trước kia Trương Thanh Vân đọc sách chỉ chú ý trí tuệ và nghệ thuật đối nhân xử thế.
Bây giờ Trương Thanh Vân lại tán thưởng tâm cảnh biến lớn thành nhỏ, không lẫn lộn giữa nước và nhà.
Càng lên cao càng lạnh, địa vị ngày càng cao thì Trương Thanh Vân càng cảm thấy cô đơn. Đặc biệt là công tác bận rộn làm hắn không còn quá nhiều thời gian, đôi khi muốn yên lặng một chút cũng khó.
Trăm năm trước Tằng Quốc Phiên làm quan đến chức tổng đốc Lưỡng Giang, có thê nói là đại thần. Vào thời điểm tối thịnh thì hai phần ba quân đội nằm trong tay lão, quyền lực nghiêng nước nghiêng thành.
Một người như vậy mà vài chục năm không bao giờ dứt viết thư liên lạc với gia đình, không bao giờ bỏ qua cuộc sống bình thường, đại nhân vật cũng có những lo toan cuộc sống, cũng phải hưởng thụ những thú vui, đầy là điều khó kiếm. Trương Thanh Vân cảm thấy mình đang cần trí tuệ này.
Gió đêm khá mát, bên ngoài tí tách vài hạt mưa, khung cảnh chợt thăng hoa.
Cách đây hơn hai mươi năm, khi đó Trương Thanh Vân còn là thanh niên, đêm đến hắn vẫn thích chong đèn học tập. Hơn hai mươi tuổi hắn tốt nghiệp đại học, khi đó hắn cũng từng đọc Tằng Văn Chính công gia thư, nhưng tâm cảnh nào có như bây giờ?
Người trẻ thích hướng tích cực, tâm tư cao ngạo, ước mơ tốt đẹp, khi đọc sách thường bị ảnh hưởng. Tất nhiên người trẻ cũng mê man với tương lai, chỉ khi đọc sách mới có thể giải thoát.
Trương Thanh Vân hồi tưởng lại thời xưa mà không khỏi thổn thức cảm thán, đời người hai mươi năm nhấp nhô gập ghềnh, trên đường đầy gian nan khó khăn, cuối cùng cũng phải đi tới.
Từ một nhân viên nhà nước bình thường, bây giờ là bí thư tỉnh ủy, Trương Thanh Vân có thể nói là tạo nên một con đường truyền kỳ. Không thể nghi ngờ con đường hắn đi tới có nhiều thu hoạch, trong mắt nhiều người thì Trương Thanh Vân chính là một truyền kỳ, là một kỳ tích.
Nhưng cuộc đời ấm lạnh thường tự mình biết, vào đêm mưa tí tách thế này, Trương Thanh Vân lẳng lặng đọc sách uống trà, nhớ về những năm tháng đã qua, trong lòng thấy mất đi nhiều thứ.......
Trương Thanh Vân sẽ phải lập tức rời khỏi Giang Nam để đi đến cuong vị mới, biết đâu bước ra lần này sẽ có vị trí rất cao, công tác sẽ càng bề bộn, sau này cũng không còn cơ hội ngồi nghẫm nghĩ như thế này.
Đi quá nhanh thì nên dừng lại quay đầu nhìn một lượt, biết đâu đó chỉ là hy vọng xa vời của Trương Thanh Vân.
Hội nghị bộ chính trị trung ương tổ chức ở Trung Nam Hải, đây là hội nghị toàn thể bao gồm cả ủy viên bộ chính trị, hội nghị hôm nay được tổ chức vì làm ra những bước chuẩn bị cho đại hội trung ương sắp tới.
Hội nghị như vậy vốn không quá được chú ý, vì bây giờ tầm mắt của mọi người đều dồn về dại hội toàn thể của trung ương, bình thường sẽ không quan tâm đến hội nghị bộ chính trị.
Nhưng lúc này là ngoại lệ, tất cả các thế lực trong ngoài nước đều rất chú ý.
Hội nghị mở lúc mười giờ sáng, tất cả đầu sổ trong nước tập trung ở Trung Nam Hải, hội nghị còn chưa bắt đầu nhưng bầu không khí nghiêm túc đã bùng lên.
Hội nghị bộ chính trị hôm nay cũng thảo luận phương án điều chỉnh cụ thể ban ngành thủ đô, nhân sự thủ đô thay đổi thế nào sẽ được quyết định. Đây chính là vấn đề mà tất cả thế lực khắp nơi đều chú ý, hơn nữa bí thư thị ủy thủ đô vừa rơi đài, hội nghị lần này phải đưa ra quyết nghị cho nhân tuyển lãnh đạo thủ đô.
Chín giờ năm mươi, sân nhỏ Trung Nam Hải có vài chiếc xe treo cờ đỏ tiến vào, nhân viên công tác lập tức tiến lên nghênh đón. Chiếc xe đầu tiên mở cửa, một ông lão quen thuộc mỉm cười bước xuống xe, rõ ràng nguyên là tổng bí thư Diệp.
Chiếc xe thứ hai cũng mở cửa, nguyên là thủ tướng chính phủ, thủ tướng Đỗ.
Hai lãnh đạo lão thành giá lâm làm cho bầu không khí của Trung Nam Hải càng thêm nghiêm túc, hôm nay rõ ràng sẽ thảo luận về vấn đề quan trọng. Tình huống như vậy thường chỉ xuất hiện khi có sự kiện lớn, xét riêng điều này cũng có thể thấy sự coi trọng của trung ương với đại hội lần này.
Tuy sự việc phát sinh ở thủ đô có thể coi là nhỏ, nhưng nhân tuyển cho chức vụ lãnh đạo thủ đô là không nhỏ, nếu không sẽ chẳng được trung ương coi trọng