Chương 1226: Nóng Tính
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2235 chữ
- 2020-05-09 12:24:33
Số từ: 2228
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
- Bí thư, tôi thấy tuyến dưới có nhóm người làm loạn, bọn họ không phải đang đối kháng với lãnh đạo sao? Đảng ủy hạ cấp đối kháng với đảng ủy thượng cấp, đây là tư thái gì? Tôi thấy chúng ta nên xử lý nghiêm túc vấn đề này, không được nuông chiều.
Kim Diệu dùng giọng nghiêm khắc nói, bộ dạng rất nghiêm túc và căm tức.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn rất bình tĩnh, hắn dừng lại một chút rồi chỉ chỉ vào chỗ ngồi nói:
- Anh ngồi, mời anh ngồi, đó chỉ là vài vấn đề mà thôi.
Kim Diệu chợt sững sờ, hắn chợt ý thức vừa rồi mình vội vàng xao động. Trương Thanh Vân gọi hắn đến bàn luận, cũng không nhất định bàn về những vấn đề phiền lòng. Khi vào cửa Kim Diệu thấy tâm tình Trương Thanh Vân không thoải mái, vì vậy mới nói theo ý mình, điều này làm người ta cảm thấy hắn có tâm tư khó lường.
Hồng Tiểu Ba đưa trà đến, Kim Diệu uống trà để che giấu bầu không khí xấu hổ. Trương Thanh Vân giống như không vội nói chuyện, hắn cầm bút trên tay giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.
Trong lúc lơ đãng Kim Diệu không nhịn được phải nhìn Trương Thanh Vân vài lượt, hắn lớn tuổi hơn đối phương, nhưng vào thời điểm này lại kém về công phu tu dưỡng.
Cục diện thủ đô trước mắt, nếu nói không khoa trương thì người tuyến dưới cố ý cứng rắn, mục đích là đi về phía Trương Thanh Vân. Vì vậy cục diên bâ giờ có thể nói là rất xấu hổ với Trương Thanh Vân, đồng thời cũng là một khảo nghiệm lớn.
Nói thật, Kim Diệu đang đổ mồ hôi lạnh thay cho Trương Thanh Vân, nước ở thủ đô rất sâu, đặc biệt là những lãnh đạo quận huyện, người nào không có quan hệ thâm căn cố đế.
Tục ngữ nói không mạnh thì đừng cứng, người khác không có chỗ dựa thì việc gì phải đứng ra ngáng chân Trương Thanh Vân? Đám người kia khiêu chiến với Trương Thanh Vân thực tế chỉ vì cảm thấy sách bìa trắng làm mình khốn khổ, rất bị động, có những đồng chí ủng hộ, có những đồng chí không.
Nghĩ lại cũng đúng, ồn ào cải cách chính trị nhièu năm, vì sao tiến triển lại thong thả như vậy? Nguyên nhân chính là mọi người không muốn sửa đổi, ai tình nguyện để lông cánh mình không được bóng mượt? Cái gì là công chúng giám sát, làm người áp lực nhỏ, làm quan áp lực càng lớn, ai tình nguyện công khai?
Những động tác gần đây của Trương Thanh Vân hoàn toàn ép mọi người phải đi về phía trước, ép tất cả ban ngành quận huyện thủ đô phải xem xét lại bản thân, phải bộc lộ vấn đề ra dưới ánh mắt công chúng. Những động tác này của Trương Thanh Vân không bị hội nghị thường ủy phản đối, nhưng tuyến dưới lại phản ứng quá mạnh.
Những phản ứng như vậy nếu không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của thủ đô, đáng lý ra vụ án tham quan vừa rồi đã gây ra ảnh hưởng lớn, nếu lần này không xử lý tốt thì Trương Thanh Vân sẽ là một kẻ khoác lác. Cuối cùng hắn không có thành tích, vì hắn đến thủ đô mà hiện trạng không biến đổi, hắn còn mặt mũi ở lại làm bí thư thị ủy sao?
Những vấn đề này kéo đến liên tiếp, mỗi vấn đề đều đáng lưu tâm, Kim Diệu lo lắng hơn chính là Trương Thanh Vân ở thủ đô thẩm thấu quá mỏng, đặc biệt là không có lực khống chế ở hội nghị thường ủy.
Lần này nếu Trương Thanh Vân muốn thông qua hội nghị thường ủy để thống nhất xử lý vấn đề là khó khăn rất lớn, điều này là hoàn toàn khác biệt với lần trước Trương Thanh Vân quán triệt ý chỉ. Lần trước Trương Thanh Vân quán triệt được chỉ vì đó là chân lý cao thượng, không được phép mọi người phản đối, nhưng lúc này tuyến dưới phản ứng quá dữ dội, thường ủy nhất định sẽ phân hóa.
Bỏ qua những ân oán cá nhân thì thường ủy thủ đô thường nổi tiếng cổ lỗ bảo thủ, ai cũng hành quân lặng lẽ với vấn đề nhiễu loạn, muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, như vậy sẽ giữ lại hình tượng của thủ đô. Có thứ gì quan trọng hơn hình tượng thủ đô? Kim Diệu đã nghĩ nhiều cho Trương Thanh Vân, hắn càng nghĩ càng ũ rũ. Trương Thanh Vân làm bí thư thị ủy quá gian nan, trung ương kỳ vọng cao, dân chúng kỳ vọng cao nhưng khốn nổi quan viên thủ đô lại không muốn thay đổi.
Quan trường thủ đô không phải là một hệ thống được tạo nên chỉ vì một sớm một chiều, cơ cấu muốn thay đổi là dễ dàng sao?
Trương Thanh Vân là người giỏi về đổi mới, giỏi cải cách, điều này là không sai. Nhưng chuyện gì cũng phải xem tình thế, trước kia hắn ở Hoa Đông hay ở Giang Nam đều tốt, hai vùng này tuy phức tạp nhưng tuyệt đối không rối rắm như thủ đô.
Trương Thanh Vân có thể ra tay lập uy ở Giang Nam, có thể biểu hiện sự cứng rắn và cao tay, nhưng phải làm sao để lập uy ở thủ đô? Quan viên ở thủ đô cũng không phải là ngu ngốc, thủ đô có quá nhiều mối quan hệ, quan trọng là những tư tưởng của quan viên ở đây không thể so sánh với người tuyến dưới.
Người khác không cầm quan hệ làm tấm khiên che chắn nhưng lại như cá chạch, Trương Thanh Vân muốn nắm tóc người ta để lập uy là si tâm vọng tưởng. Biện pháp truyền thống của Trương Thanh Vân là không được, biện pháp mới thì chưa có, hắn ở thủ đô giống như hổ bị bẻ răng, hắn sao có thể tạo ra uy phong của mình?
- Anh Kim, vừa rồi anh nói đau đầu, tôi thật sự muốn biết ai đau đầu, anh nói xem?
Trương Thanh Vân đột nhiên mở lời.
Kim Diệu chợt sững sờ, hắn ngập ngừng một lúc lâu mà không biết trả lời thế nào. Vừa rồi hắn biểu hiện quá hùng hồn nhưng chẳng qua chỉ an ủi Hầu Toản, như thế nào để xử lý nghiêm túc? Dựa vào cái gì để xử lý nghiêm túc? Với điều kiện hiện hữu ở thủ đô có thể cho phép xử lý nghiêm túc sao? Những điều này khó thể không suy xét, Kim Diệu chỉ đơn giản không dám khơi ra mà thôi.
Trương Thanh Vân bây giờ lại hỏi thẳng mặt Kim Diệu, hắn phải trả lời thế nào?
Bên phải bàn làm việc của Trương Thanh Vân có một bản đồ, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn qua, ánh mắt dừng lại ở quận Bắc Hải, hắn chậm rãi đứng lên, phía sau hắn là địa đồ thủ đô.
Trương Thanh Vân đặt một tay lên vị trí quận Bắc Hải, hắn nói:
- Anh Kim, anh là người thủ đô, anh không xa lạ với quận Bắc Hải chứ? Đây là một quận quan trọng của thủ đô.
- Ngày hôm qua tôi đã xem qua văn kiện tương quan của hội nghị thường ủy quận Bắc Hải, trong lòng rất buồn bực, những vấn đề chúng ta vạch ra cho Bắc Hải có làm cho bọn họ bị oan ức gì sao? Chúng ta bộc lộ vấn đề mà bọn họ lại tìm ra điều kiện khách quan cho vấn đề.
- Chúng ta có sách bìa trắng, chúng ta đưa sách ra vì hy vọng bộc lộ vấn đề, hy vọng quần chúng có thể giám sát công tác của chúng ta, mục đích của bọn họ là gì?
Trương Thanh Vân nói, ngay sau đó chợt biến âm, không biết có phải vì ảo giác hay không mà Kim Diệu cảm thấy gian phòng chợt tối sầm lại. Kiếp sống chính trị nhiều năm để cho khứu giác của Kim Diệu cực kỳ linh mẫn, trong lòng hắn biết rõ, Trương Thanh Vân đang nổi giận, sợ rằng sẽ ra tay.
Kim Diệu nghĩ đến đây thì thầm run lên, hắn đứng khỏi ghế mà trầm ngâm một lúc lâu không nói lời nào. Thủ đô là nơi nào? Bắc Hải có địa vị ra sao?
Bắc Hải là một quận cực kỳ quan trọng của thủ đô, bí thư quận ủy Mã Hóa Long là thường ủy thị ủy, Kim Diệu không cần phải bấm tay cũng có thể thần cơ diệu toán được một nhóm người Bắc Hải.
Những người này phần lớn đều có bối cảnh mạnh mẽ, có căn cơ sâu đậm. Ví dụ như Mã Hóa Long, người này có xuất thân là thư ký của Vương Nhạn, hắn có thể đi đến địa vị ngày hôm nay cũng nhờ kết quả bồi dưỡng đề bạt của Vương Nhạn. Bây giờ Vương Nhạn là thường ủy bộ chính trị trung ương, là chủ tịch hội nghị hiệp thương cả nước, đức cao vọng trọng, độ nặng khủng bố.
Kim Diệu nghe giọng điệu của Trương Thanh Vân thì nghi ngờ lãnh đạo sẽ ra tay ở Bắc Hải, có nhiều quận huyện ở thủ đô, vì cớ gì phải chọn Bắc Hải? Hắn muốn làm gì? Muốn gì? Chẳng lẽ muốn phá thiên?
- Bí thư, tình huống Bắc Hải rất phức tạp, khó thể nói rõ ràng chỉ trong phút chốc, chính quyền Bắc Hải có những hành động khác thường, chuyện này có nguyên nhân gì, bọn họ có lẽ cũng chịu áp lực, tôi thấy chúng ta nên điều tra rõ ràng.
Kim Diệu nói, giọng điệu rất uyển chuyển.
- Có thể điều tra, cái gì cũng có thể điều tra, nhưng anh nói tình huống Bắc Hải phức tạp là sao? Anh nói rõ xem, toàn bộ thủ đô có nhiều quận huyện, chỗ nào nơi nào mà không phức tạp?
Trương Thanh Vân khoát tay nói.
Kim Diệu không phản bác được, Trương Thanh Vân nói một câu rất xác thực. Bây giờ đảo mắt cả thủ đô, mỗi quận huyện đều rất phức tạp, quan hệ đều rắc rối, dù là những huyện ngoại thành cũng là như vậy.
Chính trị ở thủ đô không giống như địa phương, đây là địa phương dưới vua, tất nhiên có các tầng quan hệ bắt buộc, nói không chừng chính quyền còn phải chịu sự trói buộc từ vấn đề này, ai cũng có hậu trường, điều này không gì là kỳ lạ.
Khống chế chính trị ở thủ đô cũng khác biệt với địa phương, tất cả đều phải chú ý vận chuyển êm đẹp và hòa hợp, muốn dứt khoát với các đồng chí tuyến dưới hầu như là không thể, cũng không thể nào. Thủ đô, ý chí tập thể hơn hẳn cá nhân, điều này là cực kỳ quan trọng.
Trương Thanh Vân muốn đi tốt ở thủ đô thì nhất định phải thích ứng với kết cấu và tiết tấu chính trị, phải có đường đi của mình, phải dùng những gì của mình để ảnh hưởng đến ý chỉ tập thể, sau đó mới chậm rãi quán triệt ý chỉ, đây không phải là quảng đường ngắn.
Nhưng nhìn vào tình huống trước mắt thì Trương Thanh Vân muốn đi trên con đường này không phải dễ, khi hắn đến nhận chức thì đãc có sẵn vật cản, hắn không đủ lý lịch trong đảng, càng không có uy vọng ở thủ đô, đột nhiên lại có người Giang Nam đến cướp bát cơm của đám người nơi đây, chiếm vị trí của người ta, đừng mong trong lòng người ta không bức bối.
Hơn nữa trước kia đảm nhiệm chức bí thư thủ đô đều là thường ủy bộ chính trị, có quan hệ rộng ở trung ương. Trương Thanh Vân không có điều kiện này, có vẻ nền móng thấp.
Tất nhiên Kim Diệu thấy Trương Thanh Vân rơi vào cục diện khó khăn cũng vì nguyên nhân chủ yếu là khá nôn nóng, chưa quen thuộc điều kiện nhưng đã nóng lòng thay đổi, nóng lòng thành tích, như vậy sao không có vấn đề?
Nhưng xem xét lại thì thấy sự việc nên là như vậy, từ khi Trương Thanh Vân đến nhận chức ở thủ đô, trung ương và truyền thông đã kỳ vọng quá lớn vào hắn. Đầu tiên Trương Thanh Vân không có động tác gì, vì vậy mà tạo nên nhiều nghi vấn, tình huống lúc đó là Trương Thanh Vân không nóng không vội.
Bây giờ cục diện quýnh quáng phát sinh vấn đề, xuất hiện khó cục, Trương Thanh Vân nên đi theo hướng nào?