Chương 138: Ai Thắng Ai Thua.


Số từ: 2820
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
- Này, tự do ngôn luận, tự do ngôn luận, nếu muốn phát biểu ý kiến thì cứ thoải mái, nếu quá cứng nhắc sẽ không thể nào tiếp nhận được ý kiến của mọi người.
Trương Thanh Vân lập tức ngắt lời Đàm Vân Quốc, giọng nói của hắn lập tức trở nên cực kỳ cứng rắn.
Vẻ mặt Đàm Vân Quốc lập tức trở nên cứng nhắc, lời nói của hắn nghẹn trong cuống họng không thể nào nói ra. Trương Thanh Vân lúc cứng lúc mềm làm hắn không thể nào thích ứng được.
- Bí thư Trương, cơ bản mọi người đều đã có ý kiến nhất trí, chúng ta phải có chút quyết đoán, cũng phải đưa ra một quyết định cho cơ sở. Khi quyết định được đưa xuống thì nhân dân cũng nhanh chóng an tâm, cũng sẽ không xảy ra những tình huống khó chịu như hôm nay.
Lưu Quốc Đống nói, cuối cùng hắn cũng không cho Lý Kinh cơ hội can thiệp.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, phòng họp cực kỳ yên lặng. Tuy đám người Đàm Vân Quốc từng bước ép sát làm Trương Thanh Vân liên tục lui về phía sau, lúc này đã chính thức lui đến bờ vực, nếu Trương Thanh Vân còn tiếp tục lui bước thì Đàm Vân Quốc sẽ lập tức báo cáo thắng lợi, sau này Trương Thanh Vân cũng khó ngóc đầu lên. Khi hạng mục nuôi dê được thông qua thì sẽ chính thức trở thành của riêng Đàm Vân Quốc, lúc đó người bên dưới nghe ai thì không cần nói cũng biết.
- Chủ nhiệm Chu, thông báo với tất cả cán bộ khu, đúng chín giờ sáng ngày mai tất cả các bí thư đảng ủy khu phải tập trung ở ủy ban thị trấn, chúng ta sẽ mở hội nghị kinh tế toàn thị trấn Nguyệt Toàn. Các anh phải thông báo đến từng bí thư chi bộ, tất cả đều phải có mặt không cho phép có lý do vắng mặt.
- Còn nữa, sau khi sắp xếp xong phải phân phó nhà ăn làm tốt nhiệm vụ nấu nướng, bố trí hội trường phải long trọng, ngày mai tất cả mọi người đều phải tham gia. Đồng thời tất cả giám đốc xí nghiệp chế biến trong thị trấn Nguyệt Toàn cũng phải đến, tất cả mọi việc đều giao hết cho anh!
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân nói xong thì quét mắt nhìn mọi người, hắn nói:
- Cuộc thảo luận hôm nay đã có được rất nhiều hiệu quả, mọi người phát biểu ý kiến rất thoải mái, còn cụ thể như thế nào thì chúng ta sẽ nói ra trong hội nghị có quy mô lớn hơn, phải nghe ý kiến của tất cả bí thư chi bộ. Nếu lúc này không còn câu hỏi gì thì tất cả các đồng chí có thể giải tán.
Không có bất kỳ người nào đứng lên, tất cả đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, cũng không biết vị bí thư trẻ tuổi đang muốn làm gì? Lúc này chiến trường hình như đã trở nên khủng bố thì phải? Trương Thanh Vân nói dứt lời, hắn dừng lại vài chục giây, sau khi không thấy bất kỳ đồng chí nào phản đối thì cầm lấy bút viết rời khỏi phòng họp.
Một lúc lâu sau phòng họp mới trở nên ồn ào, rõ ràng một chiêu của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
- Chủ tịch Đàm, cái này...Điều này...Anh xem!
Lưu Quốc Đống dùng giọng khó thể tưởng tượng hỏi Đàm Vân Quốc.
Đàm Vân Quốc nháy mắt với Lưu Quốc Đống tỏ ý bảo nên ổn định tâm tình, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có chút lo lắng. Hắn dựa vào trực giác mà biết được Trương Thanh Vân không phải đơn giản như những gì mình tưởng tượng, nhưng hắn lại không thể nào biết được Trương Thanh Vân đang chuẩn bị làm gì, chẳng lẽ Trương Thanh Vân còn cơ hội trên bàn cờ đã được xếp sẵn sao?
Đàm Vân Quốc lắc đầu, hắn cảm thấy không thể tin. Đúng lúc này hắn lại đột nhiên nhớ đến một quẻ nhờ người khác đi xem: "Trong vườn đào có hoa đào, trong vườn đào có hoa hạnh, hoa đào nở bên cạnh hoa hạnh, cả hai đều tỏa mùi hương, cánh hoa sẽ rơi xuống vườn nhà ai?" Lúc này Đàm Vân Quốc cần phải xem xét lại.
- Thanh Vân, gần đây tư tưởng của cậu có chút buông lỏng. Tôi đã nhiều lần nhắc nhở, trách nhiệm quan trọng nhất lúc này là ổn định, không ổn định sẽ không phát triển, cậu cần phải lèo lái cho tốt mới được.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Vũ Đức Chi.
Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, Vũ Đức Chi cũng thật thính tai, chỉ sau tích tắc lão đã biết được vài tin đồn, nếu là Hoàng Tung Sơn thì chút chuyện như vậy sẽ chẳng đáng quan tâm.
- Chủ tịch Vũ, chuyện lần này tôi sẽ làm kiểm điểm với lãnh đạo. May mà tình cảnh vừa qua không có ảnh hưởng quá lớn, cũng cần nhắc đến sự giúp đỡ của chủ tịch Đàm từ huyện ủy chạy về kịp lúc, nhanh chóng ổn định tình hình. Phó bí thư Lưu cũng làm việc rất tích cực, đã giúp tình hình không được mở rộng.
- Vừa rồi đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn chúng tôi đã mở ra một hội nghị, tất cả mọi người đều đến đông đủ chứng tỏ vấn đề rất quan trọng. Tôi xin đảo bảo vấn đề này sẽ không bao giờ phát sinh một lần nữa.
Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói.
- Ha ha, tôi thì rất yên tâm về năng lực công tác của cậu, lúc này cậu cũng không nên tự tạo ra áp lực cho chính mình, huyện ủy và văn phòng huyện đều rất coi trọng khả năng của cậu, hy vọng cậu có thể đứng vững trước áp lực.
Vũ Đức Chi dùng giọng điệu rất có thâm ý nói.
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, cũng không tránh khỏi nói vài câu cảm tạ trước sự quan tâm của lãnh đạo.
Sau khi cúp điện thoại thì Trần Vân Sơn lại gọi đến. Trương Thanh Vân lắc đầu, đúng là chuyện tốt thì không thấy ai nhưng chuyện xấu lại truyền ngàn dặm. Chỉ có chút chuyện như vậy đã truyền khắp huyện Ung Bình.
- Thanh Vân, thế nào rồi? Có gì cần tôi hỗ trợ không?
Trần Vân Sơn lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Chú Trần, cám ơn chú đã quan tâm, chỉ cần chú gọi điện thì đồn trưởng Vương đã bận rộn cả ngày, nghe nói vấn đề phát sinh ở khu Hải Loa còn làm cho tâm tình của đồn trưởng Vương không được tốt lắm.
- Tôi biết tiểu tử cậu hoàn toàn có thể chịu đựng được, rõ ràng tình cảnh của cậu lúc này khá chấn động. Tiểu tử Vương Dật kia cũng thuộc loại da mặt dày, không cần tôi gọi điện đã trực tiếp an bài mọi chuyện. Ha ha, tiểu tử Vương cũng có chút thiệt thòi.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói, lão dừng lại một chút rồi tiếp tục mở lời:
- À, Thanh Vân, tôi nhớ cậu còn để một người trong thị trấn Thành Quan, cậu có muốn tôi điều người này đến thị trấn Nguyệt Toàn không?
Trương Thanh Vân cau mày, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Đây là chuyện của cục công an, chú xem xét xử lý thoáng một chút.
Trần Vân Sơn cười vài tiếng rất thoải mái rồi nói:
- Tiểu tử Trần Mại kia chỉ được một nửa như cậu thì tôi cũng sẽ rất yên tâm, đáng tiếc. Hai cậu chơi với nhau từ nhỏ, sau này mong cậu bỏ bớt thời gian chỉ điểm cho nó.
- Vâng!
Trương Thanh Vân cũng thầm cảm thấy vui vẻ, chỉ cần nghe giọng điệu của Trần Vân Sơn là biết khoảng thời gian này Trần Mại công tác trên cục công an thành phố khá tốt.
- Cục công an thành phố chuẩn bị phái Mạnh Tử đến đâu vậy chú? Cháu thấy hôm nay chú rất vui vẻ, chắc chắn có tin mừng.
- Tiểu tử cậu thật là, tiểu tử Mạnh Tử thì làm gì có vận may nào chứ? Đội cảnh sát giao thông huyện Nham Môn thiếu một đội trưởng, vì vậy cục công an thành phố đã đề cử hắn xuống đảm nhiệm chức vụ.
Trương Thanh Vân nói, trong giọng nói tràn đầy vui mừng. Huyện Nham Môn không phải là Ung Bình có thể so sánh được, huyện này được xưng là đất lành trong Giang Nam, Trần Mại có thể đến địa phương tốt đẹp như vậy thì cũng coi như trong họa có phúc.
Sau khi Trần Vân Sơn cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân tất nhiên phải gọi điện thoại chúc mừng Trần Mại, tiểu tử này đã rèn luyện một thời gian trong cục công an thành phố nên trưởng thành hơn rất nhiều. Trương Thanh Vân nói chuyện với Trần Mại cũng không có gì kiêng kỵ, nhưng sau khi hai người tán nhảm một lúc thì Trần Mại bắt đầu thay đổi giọng điệu, hắn bắt đầu nói ra những lời cảm tạ Trương Thanh Vân đến từ trong tim phổi, Trương Thanh Vân nghe thấy như vậy thì nổi ga gà khắp toàn thân, hắn vội vàng cúp điện thoại.
- Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi, cửa không khóa!
Một tiếng két vang lên, Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên, Lý Kinh sải nhân bước vào phòng, cũng không đợi Trương Thanh Vân kịp mở miệng thì đã nói:
- Bí thư Trương, tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình, tôi cho rằng báo cáo được hội nghị kinh tế huyện ủy thông qua có vấn đề, rõ ràng hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh của thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta. Tôi kiên quyết phản đối hạng mục này, nếu lãnh đạo thị trấn không tiếp thu thì tôi sẽ phản ánh vượt cấp.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn trừng mắt nhìn Lý Kinh rồi nói:
- Phó chủ tịch Lý, anh nói chuyện phải chú ý cách dùng từ, anh đang uy hiếp lãnh đạo đảng ủy và chính quyền thị trấn sao? Đúng là không có tính kỷ luật đối với lãnh đạo.
Gương mặt Lý Kinh chợt đỏ bừng, hắn mấp máy môi vài lượt nhưng không nói nên lời. Lúc này Lý Kinh cũng không dám đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của Trương Thanh Vân, đồng thời cũng không còn dũng khí để tranh luận.
- Động một chút lại nói đến vấn đề này, chẳng lẽ anh muốn nói rõ quan hệ của chính mình và bí thư Hoàng cho tất cả mọi người được biết à? Lúc này anh đang làm việc trong thị trấn Nguyệt Toàn, anh cũng là người lãnh đạo một ban ngành vì vậy bắt buộc phải chú ý đến cảm nhận của người khác, cũng khó trách chủ tịch Đàm phê bình anh trước hội nghị.
Trương Thanh Vân tiếp tục dùng giọng nghiêm túc nói.
- Tôi, tôi...Tôi chẳng qua cũng chỉ suy nghĩ vì vấn đề phát triển thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta mà thôi, à không, chẳng qua chỉ muốn thận trọng với những hạng mục được áp dụng xuống cơ sở.
Lý Kinh dùng giọng lắp bắp nói, bị Trương Thanh Vân la mắng làm hắn cảm thấy có chút chột dạ, nhưng lúc này Lý Kinh vẫn quật cường nói rõ ý kiến của mình.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lý Kinh, vẻ mặt hắn cũng dần hòa hoãn trở lại. Lý Kinh cũng là cán bộ trẻ, chẳng qua lớn hơn Trương Thanh Vân vài tuổi, là cháu bên ngoại của Hoàng Tung Sơn, xem ra cũng có chút khí chất, nếu được mài giũa thì hoàn toàn có thể sử dụng.
- Anh về trước đi, việc này không thể nào quyết định ngay được, phải đợi kết thúc hội nghị ngày mai rồi hãy nói.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Lý Kinh trở nên sững sờ, hắn định nói thêm gì đó nhưng thấy Trương Thanh Vân nhắm mắt nghỉ ngơi và không thèm nhìn thì đành phải âm thầm lắc đầu. Lý Kinh thầm mắng, con bà nó cái gì là đại biểu cán bộ trẻ, tất cả đều chỉ là những vị quan không có trách nhiệm mà thôi, rõ ràng mới vào làm quan đã quên hết những điều tốt đẹp đã được học.
Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng được đóng lại thật chặt, Trương Thanh Vân sợ đến đến mức thân thể chấn động. Đúng là thanh niên, thiếu kiên nhẫn, lửa giận quả thật quá mạnh mẽ. Trương Thanh Vân dám chắc chắn tiểu tử này sẽ đi hót với Hoàng Tung Sơn, đồng thời sẽ có vài lời dặm mắm thêm muối với chính mình. Nhưng ngay cả Trương Thanh Vân hắn là một bí thư mà còn rất uất ức, muốn ra tay, muốn lập uy nhưng đang đợi cơ hội.
Hội nghị kinh tế được tổ chức trong thị trấn rõ ràng đã làm cho Chu Truyền Phương sốt sắng. Sáng sớm đi làm đã thấy Chu Truyền Phương dẫn người dán tranh cổ động trước trụ sở ủy ban, hắn chỉ huy mọi người làm việc rất hăng hái, trên những tấm tranh cổ động viết "Nhiệt liệt chào mừng các đại biểu tham dự hội nghị kinh tế thường niên đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn".
Tối qua Trương Thanh Vân ngủ hơi muộn, khi xuống lầu đã nhìn thấy rất đông đại biểu đến tham dự hội nghị đứng trong sân ủy ban. Tất cả các bí thư chi bộ đều đã đến, mọi người đang tụm ba tụm năm nói chuyện với nhau rất rôm rả.
Biện Huy Hoàng cũng đến, Mã Đống Lương đại biểu cho mỏ than trong thị trấn cũng có mặt, tất cả mọi người đều có vẻ rất khí thế và hăng hái. Hai người Biện Huy Hoàng và Mã Đống Lương lập tức bị Trương Thanh Vân kéo vào trong văn phòng, những hành động của Trương Thanh Vân cũng không làm cho nhiều người chú ý.
- Trương...Bí thư Trương!
Khi Trương Thanh Vân đang trò chuyện cùng hai người Mã Đống Lương và Biện Huy Hoàng thì nghe thấy bên ngoài có người gọi mình. Khi hắn quay ra mở cửa thì thấy Vương lão nhị đang đứng trong sân ủy ban cười ngây ngô nhìn mình.
- À, Vương nhị ca cũng là cán bộ khu sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Tôi không phải, không phải, bí thư chi bộ nói tôi là người có danh tiếng nên cũng kéo đến đây tham dự hội nghị, cũng không biết có phù hợp quy định hay không.
Vương lão nhị cười hì hì nói.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười xòa nói:
- Đúng, rất đúng, những người có danh tiếng đều rất được hoan nghênh tham gia hội nghị, hôm nay là hội nghị kinh tế toàn thị trấn.
Vương lão nhị cười hai tiếng rồi đột nhiên hạ giọng nói:
- Bí thư Trương, anh cũng phải cẩn thận với đám người kia mới được, tôi vừa rồi nói chuyện với bọn họ thì biết đám đại biểu đến tham gia hội nghị kinh tế đều có ý định bắt buộc đảng ủy và chính quyền cho phép chặt cam.
Vương Đức Phúc vừa nói vừa chỉ chỉ về phía đám bí thư chi bộ đang tụm năm tụm ba trong sân ủy ban.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn khắp sân ủy ban thị trấn, lúc này đang có hai nhân viên đảng ủy đang chạy qua chạy lại lo nhiệm vụ tiếp khách, cũng có hai phó chủ tịch thị trấn theo chân bọn họ nói cười rôm rả. Trong đám người có rất nhiều người lén đảo mắt nhìn khắp bốn phía, nhưng khi ánh mắt Trương Thanh Vân dõi tới thì tất cả mọi người đều vờ bàn luận với nhau như không có gì.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.