Chương 310: Nhật Ký Hủ Bại
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 3909 chữ
- 2020-05-09 12:19:02
Số từ: 3902
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Sau khi Chu Tử Hằng đi Vũ Lăng thì rất biết an phận, nếu theo đúng lẽ thường thì sẽ không có lý do nào động đến hắn, nhưng chuyện đã phát sinh, người khác chắc chắn có gì đó để bấu víu.
Xét đến cùng thì Tang Chương mới thật sự là sân sau của Chu Tử Hằng, người này lăn lộn ở Tang Chương vài chục năm, có đầy đủ tất cả các quan hệ đâm sâu vào bên trong. Nhưng bây giờ thì ngược lại, ủy ban kỷ luật xuống điều tra, lòng người ở Tang Chương sẽ bàng hoàng là điều khó tránh khỏi.
Trong ban ngành ở Tang Chương thì có một nửa là thuộc hạ cũ của Chu Tử Hằng. Vừa nghĩ đến đây thì đồng tử trong mắt hắn chợt thu lại, hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khác. Người khác hướng về Tang Chương, chính hắn thì vất vả lắm mới đoàn kết được các ban ngành, sau lần mưa gió này thì kết quả sẽ là thế nào?
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười khổ, hắn nhìn Vương Chiêm Dân mà vẻ mặt trở lại như thường, hắn nhân tiện nói:
- Chiêm Dân, anh có biết bí thư ủy ban kỷ luật Hào Quốc Lâm không?
- Không phải hiểu rõ nhưng quan hệ giữa anh ấy và chủ tịch tỉnh Chu rất tốt, nghe nói khi chủ tịch tỉnh Chu lập gia đình thì anh ấy đứng ra làm người chủ hôn.
Vương Chiêm Dân nói.
- Ừ, trước tiên anh cùng Cảnh Chiến đi Hoàng Liên Kiều, nói bọn họ chờ chút, tôi sẽ từ từ tới!
Trương Thanh Vân nói.
Cảnh Chiến lái xe đi xa, vẻ mặt Trương Thanh Vân rất nghiêm túc. Tin tức mà Cảnh Chiến tiết lộ rất quan trọng làm Trương Thanh Vân phán đoán Hồ Quốc Lâm có thể đi lại rất gần với Âu Hiền Long.
Nếu chứng minh lại thì Tạ Minh Quân nhúng tay vào Từ Khê làm Âu Hiền Long bị động, lúc này Âu Hiền Long phản kích cũng là hợp tình hợp lý. Hơn nữa trước đây Chu Tử Hằng đã làm vài hoạt động trái pháp luật, mà Âu Hiền Long cũng có người ở dưới. Người khác thì không nói nhưng Phương Tiểu Nam chẳng phải loại tốt đẹp gì, hơn nữa bên cạnh Phương Tiểu Nam còn có Khâu công tử, đây là loại người gì?
Vì vậy bọn họ muốn bắt Chu Tử Hằng dễ như trở bàn tay, đồng thời cục diện hắn mở ra ở Tang Chương là tương đối tốt, Âu Hiền Long cũng có tư tưởng muốn hái đào.
Chu Tử Hằng là người nên chết, nhưng nếu đem chuyện này để kiêu ngạo thì quá vô sỉ. Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến những kinh nghiệm ở Nguyệt Toàn, sao lần này lại giống nhau đến thế, nhưng quan trọng hơn là tình hình lúc này rất mãnh liệt.
Trong Vọng Sơn Tân Quán, Trương Thanh Vân cùng Quách Tuyết Phương ngồi đối diện với nhau, hai người cùng nói chuyện phiếm.
- Không thể ngờ anh cũng là người bao che khuyết điểm, vì anh mà em Giai Ngọc phải khiêu chiến với Uông Phong.
Trương Thanh Vân híp mắt nói:
- Anh không hiểu em nghe đâu ra những tin tức trời ơi kia. Em cũng biết tình hình Tang Chương rồi đấy, rất nhiễu loạn, anh cũng không có quá nhiều tâm tư với Uông Phong ở bên kia.
Quách Tuyết Phương quắp miệng nói:
- Đừng nghĩ rằng có thể lừa được em, Uông Phong là người nổi danh hùng mạnh, em nghĩ rằng anh là người đa mưu túc trí, không ngờ vì một người phụ nữ mà mất đi lý trí.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn có chút mất hứng, hắn cười lạnh nói:
- Anh nhiều rận nên không sợ bị cắn.
Quách Tuyết Phương vội vàng câm mồm, vẻ mặt có chút đố kỵ. Sao Triệu Giai Ngọc giống như băng lại may mắn như vậy, nghĩ đến mình thì trong lòng chợt ảm đạm, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, người tiến vào là Trần Mại, khi nhìn thấy Quách Tuyết Phương thì hắn có chút ngây ngốc. Trương Thanh Vân chỉ vào chỗ ngồi nói:
- Ngồi đi, chuyện cần cậu đi làm thế nào rồi?
Trần Mại nhịn không được phải nhìn Quách Tuyết Phương mà trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Trương Thanh Vân đúng là gặp may quá nhiều, người phụ nữ nào cũng cực kỳ hình tượng, khó trách còn chưa chịu kết hôn, nhiều quá sao chọn nổi?
Trần Mại gật đầu rồi nhìn về phía cửa nói:
- Để cho cô ấy vào sao?
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn về phía cô gái đang đứng ngoài cửa, không phải Chu Lệ Hà con gái của Chu Tử Hằng sao? Trương Thanh Vân thầm mắng Trần Mại liều lĩnh, lúc này mình tiếp xúc với người nhà của Chu Tử Hằng cũng không làm được gì nữa rồi.
Chu Lệ Hà thấy được Trương Thanh Vân thì vẻ mặt lập tức có chút sức sống, nàng há miệng kêu một câu: "Chú Trương!" Sau đó nước mắt lại ròng ròng.
Trương Thanh Vân vẫy vẫy tay với Chu Lệ Hà bảo nàng ngồi xuống, cô gái có chút tiều tụy, rõ ràng trong thời gian qua chịu áp lực rất lớn.
- Mẹ cháu có khỏe không?
Trương Thanh Vân nói.
Chu Lệ Hà gật gật đầu nói:
- Mẹ cháu...Mẹ cháu muốn đến gặp chú, sau đó lại sợ gây phiền phức cho chú, vì vậy...Vì vậy cháu mới đến.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, vợ chồng Chu Tử Hằng đều có vấn đề, không ngờ lúc này Điền Gia Mỹ lại nhìn thông suốt như thế, có thể nói chuẩn bị cũng vẹn toàn.
- Cái này...Đây là ba ba muốn cháu đưa cho chú, còn...Còn nói thế nào cũng phải đưa cho chú!
Chu Lệ Hà nói, nàng đưa cho Trương Thanh Vân một chiếc túi, có chút nặng, bên trong là một hộp quà.
Tiền sao? Trương Thanh Vân sờ vào, không phải, vì vậy hắn cũng đưa tay để chiếc túi sang một bên.
- Chú Trương, ba và mẹ của cháu đều là người xấu sao?
Chu Lệ Hà nói, nàng là một cô gái vừa tốt nghiệp trung học, lời nói cũng rất khờ dại.
Trong lòng Trương Thanh Vân có chút phức tạp, Chu Tử Hằng vẫn còn nhỏ, có rất nhiều thứ không thể giảng giải rõ ràng. Vợ chồng Chu Tử Hằng đều bị trừng phạt là đúng tội nhưng đối với con cái thì quá tàn nhẫn, đây là bóng đen cả đời khó thể phai nhòa.
- A Hà, cháu thi lên đại học chưa?
Trương Thanh Vân nói.
Chu Lệ Hà chợt ngẩn ngơ rồi gật đầu nói:
- Đai học văn khoa Giang Nam, hôm nay cháu xin về, cháu...Cháu.......
Chu Lệ Hà còn chưa kịp nói dứt lời thì lại khóc thành tiếng.
Quách Tuyết Phương ở bên cạnh không nhẫn nhịn được, nàng nói:
- Cái quái gì là ủy ban kỷ luật, tra án mà cũng làm cho bé giái lớn thế này bị ám ảnh, chúng có gì sai chứ?
Quách Tuyết Phương vẫy tay với Chu Lệ Hà rồi nói:
- Đến đây với chị...À không, đến đây với cô, đến đây, ở bên đó chú Trương cũng không an ủi cháu đâu.
- Giao A Hà cho em, hôm nay coi như đã làm bữa tiệc tiễn chân, dứt khoát làm phiền em đến Giang Nam đưa A Hà về trường. Vụ án của anh Chu không phải là chuyện ngày một ngày hai, không được làm chậm trễ việc học của A Hà!
Trương Thanh Vân nói, hắn nói xong thì nháy mắt với Trần Mại, hai người cùng nhau bỏ ra ngoài.
Quách Tuyết Phương thầm nói một câu, trong lòng có chút bất mãn. Đến Tang Chương nhiều ngày mà Trương Thanh Vân bận tối tăm mặt mũi, hai người cũng không được tiếp xúc với nhau nhiều lắm. Không biết vì sao mà trong lòng nàng luôn có chút khó chịu, còn có thêm chút mất mát.
Sau khi tắm rửa thì Trương Thanh Vân nằm ườn trên ghế sa lông gọi điện cho Triệu Giai Ngọc và Cảnh Sương, lúc này cơ bản chỉ hai ngày là hắn gọi điện cho các nàng, dưới áp lực công việc thì hắn dần dần thích ứng biện pháp quan tâm đến người thân.
Hôm nay trạng thái tinh thần của Triệu Giai Ngọc rất tốt, nàng và Cảnh Sương cùng nhau liên thủ đầu tư cho chủ tịch tập đoàn truyền thông Hoàng Hải để mưu đồ tiến công vào thị trường phim truyền hình và phim thị trường.
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn cũng biết rõ Triệu Giai Ngọc chuẩn bị đấu với Uông Phong. Đúng là phụ nữ, Triệu Giai Ngọc ra tay cũng hung ác, Trương Thanh Vân định nói vài câu nhưng lại thôi.
Triệu Giai Ngọc lúc này cũng không phải là người phụ nữ mà Trương Thanh Vân hắn gặp được ở Vũ Đức vài năm về trước, huống hồ lần này có Cảnh Sương hộ tống, tất nhiên các nàng đều xem trọng tập đoàn truyền thông Hoàng Hải. Trương Thanh Vân hắn không biết rõ tình cảnh bên trong, vì vậy cũng chẳng muốn phán đoán.
Đột nhiên hắn lại nghĩ đến tình cảnh Triệu Giai Ngọc và Cảnh Sương liên thủ, trong lòng không khỏi cảm thấy cổ quái, toàn thân giống như có con gì đang cắn làm người ta không được tự nhiên. Hai người phụ nữ ra tay, chính mình đứng ở giữa, một ngày nào đó nếu hắn không sắp xếp ổn thỏa thì xong đời.
Trương Thanh Vân đứng dậy tiến vào phòng làm việc, Trương Thanh Vân lấy túi lễ vật của Chu Tử Hằng ra, là một quyển sách đã ố vàng.
Trương Thanh Vân tùy tiện lật ra: "Đầu tháng tư tặng Nhiễm Hồng Đông năm mươi ngàn đồng, hai thùng Mao Đài, mời Nhiễm Hồng Đông đi hát ở quán karaoke Hồng Đức hết hai chục ngàn, trong đó còn bao một cô gái tên là Chu Bích Quyên, hai mươi.......
Tay Trương Thanh Vân chợt run lên, hắn vội vàng lật ra xem xét, vẻ mặt càng lúc càng lạnh. Trời ạ, đây là nhật ký mỗi ngày của Chu Tử Hằng, bên trong ghi chép cực kỳ cẩn thận. Ngày đó Chu Tử Hằng mời lãnh đạo đi làm gì, đưa bao nhiêu tiền, tìm gái tên gì, đi đâu tắm hơi, đi đâu ca hát...Đều rất kỹ càng, đôi khi còn ghi rõ tên tuổi và quê quán của gái phục vụ lãnh đạo.
Về phần quà cáp của cấp dưới, phí thủ hạ triệu tập đàn em, tất cả những chi tiết hoạt động phi pháp sống mái với nhau ở Vũ Lăng đều được ghi rất rõ.
Tất cả các quan hệ ở Vũ Lăng, ai trải qua chuyện gì, trên người kẻ nào có án, cán bộ nào nuôi gái, đều được Chu Tử Hằng ghi chép.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu rồi ném ầm quyển sách xuống bàn, Chu Tử Hằng khá lắm. Đây đúng là một quyển "Bách quan hành thuật", nếu quyển nhật ký này đưa ra ngoài thì quan trường Tang Chương, thậm chí là Vũ Lăng đều lật ngược giường.
Trương Thanh Vân ném quyển nhật ký xuống bàn thì bên trong rơi ra một phong thư, hắn nhặt lên xem xét, "Gửi em Thanh Vân!"
Trương Thanh Vân xé bao thư, bên trong là một phong thư:
" Em Thanh Vân!
Tôi có chút mạo muội khi gọi cậu là em, mọi chuyện hiện nay đều giống như những gì tôi đã dự đoán, tổ chức không bắt tôi phải oan uổng, chỉ cần cậu nhìn qua cũng biết rõ ràng. Chu Tử Hằng tôi là một người xấu, ngồi tù, khai trừ khỏi đảng, thậm chí trọng hình cũng không đủ.
Tôi thường xuyên nhắc đến một câu nói của lão đệ: 'Người xấu nhất định không đáng chết' mà trong lòng sinh ra cảm ngộ, nghĩ tới nghĩ lui thì tội do tôi gánh chịu. Sinh tử đều có số, tôi đáng bị như vậy. Tôi thường nghĩ về câu nói của cậu mà trong lòng sinh ra kính sợ, lúc này quay đầu nhìn lại thì trước đây những kẻ tự xưng là can đảm nghĩa khí lại chạy sạch, trên thực tế không còn một người nào, không còn một đồng chí nào. Tôi cảm thấy thẹn với lòng nhất là làm ảnh hưởng đến Tang Chương, tôi to gan làm loạn, rơi vào con đường sai trái nhưng trước nay cũng chưa làm gì bất lợi cho nhân dân Tang Chương, điều này có trời đất chứng giám.
Khi nhìn thấy Tang Chương dần đi vào quỹ đạo trong tay cậu thì trong lòng tôi thấy rất cảm phục. Dù là khí độ, sự quyết đoán hay trí tuệ thì cậu cũng cao hơn tôi rất nhiều. Tang Chương trong tay cậu sẽ có biến chuyển rực rỡ.
Đối với công cuộc chấn hưng Tang Chương thì tất cả người Thổ đều có trách nhiệm, tôi chẳng có gì, chỉ có quyển nhật ký này để lại cho cậu, đặc biệt......."
Trương Thanh Vân càng xem thì tâm tư càng rối loạn, thật sự không ngờ Chu Tử Hằng là người như vậy, tinh tế như vậy, kiên nhẫn như vậy. Nếu không hắn sẽ chính thức ném quyển nhật ký này ra, chỉ cần nghĩ cũng biết Chu Tử Hằng lo lắng chuyện Tang Chương phát triển nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió, vì vậy mới có hành động thế này.
Trương Thanh Vân mở đèn sáng mạnh lên, hắn cầm quyển nhật ký của Chu Tử Hằng rồi chăm chú đọc. Hắn không muốn dùng thứ này để uy hiếp kẻ khác, chẳng qua muốn nhìn thế cục cho rõ ràng.
Thật ra nếu không có vật này thì Trương Thanh Vân cũng sẽ có phương pháp lấy độc trị độc để làm rối vấn đề, phương pháp này hắn đã dùng ở Ung Bình, hiệu quả khá tốt.
Nhưng sau khi từng trải vài năm thì lúc này Trương Thanh Vân lo lắng nhất chính là có nhiều chuyện mình khó khống chế, hơn nữa lúc này tất cả đều đang đi theo phương hướng lớn. Phương hướng lúc này của Tang Chương chính là phát triển, xã hội phải tiến lên, dù là âm mưu hay dương mưu thì cũng phải xoay quanh vấn đề cốt lõi này. Là một bí thư huyện ủy trong đấu tranh phát triển và cầu tiến, chính hắn đầu tiên phải suy xét cho hơn trăm ngàn dân, ổn định mới là quan trọng nhất, nếu không phải chuyện không thể thì tuyệt đối không làm loạn đại cục.
Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Hào Quốc Lâm, trước kia hắn cũng không có quan hệ với Hào Quốc Lâm nhưng nghe giọng nói thì có vẻ khá chân thành. Người này vừa mở miệng đã nói:
- Bí thư Thanh Vân phải không? Tôi là Hào Quốc Lâm, lần này tổ công tác có gây ra cho anh phiền phức gì không? Tôi cũng không có biện pháp nào khác, lãnh đạo hiệu triệu bắt buộc phải kiên quyết, vì vậy khó tránh khỏi hy sinh chút lợi ích cục bộ, mong anh có thể hiểu cho.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói:
- Điều này là đương nhiên, cá nhân tôi tuyệt đối muốn giúp đỡ cho công tác của ủy ban kỷ luật, tôi cũng đã nói chuyện với phó bí thư Đặng, anh ấy cũng thừa nhận Tang Chương bị liên quan rất lớn. Tôi cũng đã chuẩn bị nhờ anh ấy lên danh sách, những cán bộ có vấn đề sẽ được chúng tôi xem xét.v.v.Nếu sau này biết rõ mọi chuyện sẽ được phục chức sau.
- Điều này...Có cần làm như vậy không?
Hào Quốc Lâm ngập ngừng nói.
- Chu Tử Hằng đã từng công tác ở Tang Chương vài chục năm, anh ấy đã vươn tay ra khắp tất cả các ngóc ngách trong huyện, khả năng còn có rất nhiều cán bộ liên quan đang tại nhiệm. Trong quá trình điều tra thì những cán bộ này sẽ bị miễn chức, như vậy mới phát huy được tính cẩn trọng, nếu không đến khi có một người nào đó bí quá hóa liều thì sẽ tạo thành lỗ hổng lớn cho đảng và nhân dân.
- Anh yên tâm, công tác này tôi sẽ làm, vàng thật không sợ lửa, mọi việc đều có chứng cứ rõ ràng, tổ chức còn để bọn họ bị oan uổng sao? Tất nhiên cũng có một vài nguyên nhân tôi nói rõ trước vì mức độ rất quan trọng, toàn bộ huyện Tang Chương chúng tôi đang có cảnh báo chống hạn, nơi này mọi người đang đồng tâm hiệp lực, chung sức thành đồng, tôi cũng không đặt nặng tư tưởng tham dự vào công tác của các anh. Vì đây là hạng mục liên quan đến vấn đề ăn, mặc, đi, ở của nhân dân Tang Chương, không thể làm qua loa đại khái, vì vậy hy vọng bí thư Hào có thể hiểu.
Trương Thanh Vân nói.
Những lời nói này của Trương Thanh Vân nghe thì có vẻ thương lượng nhưng thực chất lại bày tỏ thái độ của mình, đó là ủy ban kỷ luật muốn tra ai và kiểm tra thế nào cũng đều có thể tự tiện, nhưng không được ảnh hưởng đến vấn đề thi hành biện pháp chính trị của Tang Chương. Các anh cho rằng cán bộ nào có vấn đề thì bên này trước tiên sẽ phối hợp bằng cách miễn chức.
Hào Quốc Lâm nghe những lời này của Trương Thanh Vân mà cảm thấy không ổn, nhưng Trương Thanh Vân nói rất đường hoàng nên hắn không tìm ra manh mối, vì vậy đành phải mở miệng nói vài lời phối hợp rồi cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc điện thoại với Trương Thanh Vân thì Hào Quốc Lâm lập tức gọi cho Đặng Vĩnh đang dẫn đội kiểm tra của ủy ban kỷ luật ở Tang Chương. Khi hắn hỏi rõ tình huống thì mới thấy lúc này ở Tang Chương có bốn vị thường ủy, tám phó phòng, hơn ba mươi phó khoa bị Trương Thanh Vân tạm thời cách chức phối hợp điều tra, những cán bộ này đều do chính ủy ban kỷ luật thị ủy cho là có vấn đề.
Trong lòng Hào Quốc Lâm lập tức nổ ầm lên, hắn lập tức há miệng chửi rủa thậm tệ, tâm tính cũng rối loạn. Chiêu thức của Trương Thanh Vân quá ác, chỉ trong khoảnh khắc đã miễn chức số lượng cán bộ như vậy, những kẻ đó có bao nhiêu quan hệ phức tạp? Lúc này đám cán bộ kia chắc chắn đang kinh hoàng, sợ rằng bí quá hóa liều, như vậy sẽ có bao nhiêu tin tức bị kéo ra?
Hào Quốc Lâm cảm thấy chính mình đã không khống chế được tình hình, khi chính hắn còn chưa nghĩ được kế sách thích hợp thì thư ký trưởng đã gọi điện đến thông báo bí thư Tạ mời hội ý khẩn cấp.
Trong phòng họp nhỏ ở thị ủy Vũ Lăng, Tạ Minh Quân, Âu Hiền Long, Liêu Vĩ, Nhiễm Hồng Đông, Vương Đỉnh đều ngồi sẵn. Khi Hào Quốc Lâm tiến vào cửa thì lập tức nhận ra vẻ mặt không tốt đẹp gì của tất cả mọi người, vì vậy mà tâm tình căng như dây đàn.
- Bí thư Hào, Đặng Vĩnh đến Tang Chương làm ra những trò gì? Sao làm lòng người bàng hoàng? Chỉ ngày hôm nay đã có ba lượt người đến thị ủy đòi nói rõ ràng, có phải anh đã hơi quá khích rồi không?
Liêu Vĩ nghiêm mặt nói, lần này nhưng cán bộ bị cách chức có vài người có quan hệ với hắn, tuy bình thường đều vì tránh hiềm nghi mà không tới lui thân mật nhưng nóng lạnh đều biết rõ. Thậm chí hắn cảm thấy nghi ngờ có người đang làm khó mình ở Tang Chương.
Vẻ mặt Hào Quốc Lâm trở nên xanh mét, hắn nói:
- Đây đều là những gì mà Trương Thanh Vân ở Tang Chương đã nói.......
Hào Quốc Lâm vừa nói được một nửa thì lập tức câm mồm, hắn nhớ đến chuyện ngày hôm qua ti vi phát tin huyện Tang Chương rơi vào tình cảnh hạn hán nghiêm trọng, bí thư Trương Thanh Vân đích thân đến hiện trường chỉ huy và đưa ra tin tức.
Người ta đang loay hoay rối tinh rối mù, như vậy có thể nói và làm gì được? Hơn nữa người ta làm việc đường đường chính chính, Đặng Vĩnh không quay về, không biết rõ tình huống. Điều này...Tùy tiện đâm đao người ta trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, lúc này thật sự bị trả đũa, quay về không thảm thương được sao?
- Quốc Lâm, vấn đề Chu Tử Hằng không nên xé ra quá lớn, anh ấy công tác ở Tang Chương vài chục năm, chắc chắn có hàng loạt cán bộ liên quan. Trong số đó sẽ có vài cán bộ có sai lầm trong quan điểm, thị ủy cũng không biết rõ ràng lắm.
- Các anh lúc này vừa đi đã truyền ra tin tức chấn động, người ta không loạn sao? Hơn nữa Tang Chương lúc này đang gặp thiên tai, bí thư Thanh Vân đã năm lần bảy lượt tìm các ban ngành thị ủy cầu trợ giúp, quân khu Vũ Lăng, thậm chí cả bộ đội Vũ Đức cũng đang trên đường đến.
- Bọn họ đang bị lửa thiêu, nhanh chóng đưa người xuống xem xét tổ điều tra, lúc này không bị người mắng chửi thì quá lạ.
Tạ Minh Quân uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói.
Hào Quốc Lâm nghe thấy vậy mà mặt nổi đầy gân xanh, nếu đúng như lời bí thư nói thì hắn không thể không quay đầu. Đã sớm nghe nói bí thư Trương Thanh Vân cực kỳ tàn nhẫn, hôm nay cũng như đã được lĩnh giáo, đánh rơi răng mà chính mình phải thầm nuốt vào bụng. Nhìn bộ dạng Âu Hiền Long thì giống như không liên quan gì, Hào Quốc Lâm biết rõ trách nhiệm này mình khó thể chống đỡ một mình, vì vậy mà sinh ra một loại xúc động muốn mắng chửi.