Chương 388: Nơi Thí Điểm Làm Cải Cách
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 4131 chữ
- 2020-05-09 12:19:29
Số từ: 4124
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Hôm nay Lưu Tiến mở cuộc hội nghị phòng tổ chức, trong điểm thảo luận chính là nói về "Thông báo về vấn đề nắm chắc cán bộ và luân chuyển cán bộ!" do trung ương in và phát hành.
Điều làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng chính là lần này Lưu Tiến nói ra dựa theo những lời đề nghị của mình trước đó. Hắn yêu cầu Đàm Ngôn Ứng phụ trách toàn diện, phối hợp với trường đảng, nhanh chóng thực hiện đề nghị và viết báo cáo đưa lên thảo luận ở hội nghị thường ủy.
Những nhân viên tham gia hội nghị lần này thấy trưởng phòng Lưu nói về những ưu đãi và chính sách cho học viên trường đảng lần này mà choáng váng, đám người đều châu đầu ghé tai, chỉ có duy nhất Đàm Ngôn Ứng nở nụ cười rất khó coi.
Thông báo quan trọng như vậy mà trước đó trưởng phòng Lưu không tìm hắn thảo luận, không liên hệ với phó phòng thường vụ, điều này làm trong lòng hắn sinh ra cảm giác khó tiêu. Hơn nữa chỉ thị lần này của trưởng phòng Lưu rất lớn gan, không giống như phong cách trầm ổn của người này trước đây.
Đàm Ngôn Ứng cau mày mà phát hiện ra vẻ mặt kinh ngạc của Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Trương Thanh Vân còn trẻ, mười phần bốc đồng, hơn nữa làm việc cực kỳ lớn gan. Lần trước vấn đề cải cách cán bộ từ phòng tổ chức cũng là kiệt tác của người này, xét theo phong cách thì chỉ thị lần này của trưởng phòng Lưu rất giống với tác phong của Trương Thanh Vân.
Đàm Ngôn Ứng có cảm giác rất phức tạp với Trương Thanh Vân, nó thật ra Trương Thanh Vân rất tôn trọng hắn, xin chỉ thị công tác, báo cáo công tác đều không quên đưa đến hắn. Nhưng Đàm Ngôn Ứng cảm thấy mình thiếu đi sự uy nghiêm của lãnh đạo khi đứng trước mặt Trương Thanh Vân.
Đôi khi Đàm Ngôn Ứng lấy chức vụ phó phòng thường vụ mà ra vẻ thì khi hai người nói chuyện, chính mình sẽ rất mất tự nhiên, dần dần cũng không còn mấy lực tương tác.
Loại cảm giác này làm cho Đàm Ngôn Ứng rất không thoải mái, vì đôi khi chính hắn sẽ nghĩ đến hai chữ "tự ti".
Nếu nói thật thì trong đầu hắn luôn có ý nghĩ này.
Nói thật thì năm nay hắn đã năm mươi, thật ra năm mươi mà đã tiến lên là phó phòng thường vụ cấp sở thì không có gì đáng ngại, nhưng khi đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì luôn có chút cảm giác khó coi. Người ta chưa đến ba mươi đã ngang bằng với mình, hơn nữa còn được lãnh đạo coi trọng, lúc này trong đám phó phòng tổ chức thì Trương Thanh Vân mơ hồ theo sát phía sau mình.
Hơn nữa Đàm Ngôn Ứng cảm thấy mình có đứng trên đầu Trương Thanh Vân cũng chỉ vì chức vị có hai chữ thường vụ, trên thực tế thì khả năng còn không phải là như vậy.
Vì làn này Trương Thanh Vân bị ủy ban kỷ luật điều tra mà Đàm Ngôn Ứng cảm thấy bên trong có manh mối, nhắc đến vấn đề điều chỉnh ban ngành ở ba thành phố Giang Nam thì liên quan trực tiếp đến phòng tổ chức. Dù có điều tra cũng không đến lượt Trương Thanh Vân, vì người này căn bản cũng không được phân công quản lý công tác lần này, trách nhiệm của người này còn lớn hơn mình sao?
Nhưng thực tế thì vấn đề tiết lộ tin tức lần này không liên quan đến mình, chưa nói đến vấn đề may mắn thì trong lòng cũng có tư vị không đúng. Làm quan mà gặp phải chuyện không may thì không đáng ngại bị ghẻ lạnh, Đàm Ngôn Ứng cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực của sự ghẻ lạnh. Điều này làm trong lòng hắn khó thể tiếp nhận, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân mà cảm thấy uy hiếp là rất lớn.
- Phó phòng Trương, theo những gì mà trưởng phòng Lưu vừa nói, tôi thấy lần này chúng ta phải chấp nhận khiêu chiến rất lớn, trước nay cậu là người nổi tiếng đầu óc linh hoạt, cậu nói ý nghĩ của mình đi!
Lưu Tiến nói xong thì Đàm Ngôn Ứng là người đầu tiên lên tiếng, hắn nói với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, hắn liếc Đàm Ngôn Ứng, khi thấy ánh mắt đối phương có chú ý không đúng thì thầm nhíu mày, rõ ràng lần này hắn gặp chuyện không may đã làm hai bên phải khó xử.
Khi Trương Thanh Vân hắn bị ủy ban kỷ luật điều tra thì thần kinh rất căng thẳng, lúc này khi vấn đề sáng tỏ thì trong nội bộ phòng tổ chức lại có một Đàm Ngôn Ứng kiêng kỵ chính mình. Chỉ cần nhìn ánh mắt Đàm Ngôn Ứng là biết đang có sự cảnh giác rất sâu, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt, nếu không có quan hệ tốt với lãnh đạo thì Trương Thanh Vân hắn sẽ nếm thiệt thòi, hắn cũng không muốn đi theo vết xe đổ.
- Khụ, khụ!
Trương Thanh Vân ho nhẹ hai tiếng, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Phó phòng Đàm, vấn đề này khá phức tạp, vừa rồi trưởng phòng đã nói, bí thư Lưu có chỉ thị, hy vọng chúng ta đem thông báo và chế độ cả cách liên hợp lại với nhau, tôi cho rằng phương diện này phải cần được thảo luận.
Đàm Ngôn Ứng gật đầu, hắn cũng không muốn hỏi lại. Đúng lúc này thì Vương Xử Nhất lại nói một câu:
- Phó phòng Trương, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu, anh nói rõ một chút, hoặc là đưa ra một ví dụ, như vậy cũng làm đầu óc chúng tôi linh hoạt hơn.
Vương Xử Nhất vừa nói dứt lời thì Trương Thanh Vân đã cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía mình. Trương Thanh Vân cau mày, hắn muốn tung một đá đánh văng Vương Xử Nhất ra ngoài. Hắn biết rõ lời nói của Vương Xử Nhất phát ra từ tận sâu trong lòng, đã qua gần một năm công tác, Vương Xử Nhất bây giờ có thể nói là tâm phục khẩu phục với mình. Nhưng bản lĩnh nói chuyện của người này quá kém, hơn nữa còn cứng nhắc không nhìn ra mùi vị trong lời nói của Đàm Ngôn Ứng. Vương Xử Nhất đổ dầu vào lửa, chẳng phải ngọn lửa trong lòng của Đàm Ngôn Ứng sẽ càng bùng lên cao à?
Trương Thanh Vân gấp vở lại, hắn giắt bút vào giữa, hắn biết rõ hôm nay phải nói rõ ra, nếu không thì điều kiêng kỵ trong lòng mọi người sẽ ngày càng sâu. Thật ra gần đây hắn đều xem xét rất kỹ vấn đề này, hắn thấy khó khăn là rất lớn, hơn nữa vấn đề cải cách ở trong tỉnh là đặc biệt nghiêm trọng.
Cuối cùng Trương Thanh Vân chú tâm về phía Vũ Lăng, hiện nay Vũ Lăng đã trải qua quá trình điểu chỉnh ban ngành, có thể nói là biển cả bể dâu, toàn bộ ban ngành Vũ Lăng hầu như đã xuất quân ra trận. Bây giờ tỉnh ủy nếu muốn chỉnh đốn một Vũ Lăng đang rối loạn, muốn dùng Vũ Lăng làm địa phương cải cách thì cực kỳ thích hợp.
Bởi vì theo ý nghĩ của Trương Thanh Vân, muốn quán triệt thông báo của trung ương thì đầu tiên là chế độ cải cách cán bộ phải đổi kịp tiến độ, nếu không thì hô hào cán bộ tham gia học tập ở trường đảng và luân chuyển vị trí chỉ là lời nói suông. Mà vốn dĩ vấn đề cải cách cán bộ đã là rất khó, chế độ cán bộ đảng đã được áp dụng vài chục năm, nếu nói sửa là sửa sao? Nào dễ dàng như vậy? Nhưng nếu không đổi không được thì phải bắt buộc tìm ra nơi thí điểm.
Vì vậy nơi thí điểm cần được lựa chọn chính là vùng nước đã bắt và đang thay cá, mục đích chính là tổng kết kinh nghiệm và tìm ra phương hướng, tránh để vấn đề đi đường vòng trong thời gian quá dài.
Vì đã có sẵn nên Trương Thanh Vân chậm rãi nói rõ ý nghĩ của mình ra. Hắn chọn Vũ Lăng làm nơi thí điểm của cũng vài nguyên nhân khác, đầu tiên là Đàm Ngôn Ứng được phân công phụ trách khảo sát thành phố, nếu Vũ Lăng được khởi động thì người phụ trách liên lạc với Vũ Lăng sẽ là Đàm Ngôn Ứng. Như vậy Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể loại trừ cái nhìn không đúng và một vài hiểu lầm không đáng có.
Thứ hai thì bí thư Vũ Lăng lúc này là Phương Vĩnh Bình, là anh con chú con bác với Đàm Ngôn Ứng, nếu địa phương thí điểm rơi vào Vũ Lăng thì đó sẽ là cơ hội rất tốt cho Phương Vĩnh Bình. Nếu cải cách có hiệu quả thì trên người bí thư sẽ tràn đầy hào quang, tất nhiên mọi người sẽ rất vui vẻ.
Mà nguyên nhân cuối cùng chính là Trương Thanh Vân còn có rất nhiều thuộc hạ cũ ở Vũ Lăng, hơn nữa đám cán bộ ở Tang Chương đều có một đặc điểm chung là không có bối cảnh. Nếu cải cách được bắt đầu từ Vũ Lăng thì bọn họ tuyệt đối có cơ hội, hơn nữa nếu được Trương Thanh Vân hắn tiếp ứng thì có thể đưa vài vị lên cấp, cũng coi như chính mình cho bọn họ một điều kiện.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Đàm Ngôn Ứng, quả nhiên khi nói đến điểm quan trọng thì nụ cười chợt xuất hiện trên mặt, bàn tay nắm bút cũng có hơi run. Trong lòng Đàm Ngôn Ứng cảm thấy rất tuyệt, nếu Vũ Lăng thật sự được tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt này thì chính hắn hoàn toàn có thể cùng liên thủ với anh họ.
Ngày hôm qua Phương Vĩnh Bình đã gọi điện cho Đàm Ngôn Ứng, hắn nói lúc này áp lực ở Vũ Lăng là quá lớn, Vũ Lăng trăm điều hoang tàn và cần được phục hưng, tất cả đều làm lại từ đầu, mơ hồ còn nhắc đến chủ tịch Cao Khiêm, giọng điệu có vẻ căm tức.
Trong Giang Nam ai cũng biết rõ thân phận của Cao Khiêm, lúc này hắn đã là chủ tịch thành phố Vũ Lăng, dựa vào bối cảnh của Cao gia thì có việc gì phải quan tâm? Vì vậy Đàm Ngôn Ứng rất hiểu nổi khổ của anh họ nhưng lực bất tòng tâm.
Nhưng nếu lần này Vũ Lăng được chọn làm nơi thí điểm cải cách cán bộ thì tình hình sẽ không giống như trước đó, Đàm Ngôn Ứng hoàn hoàn có thể liên lạc với phòng tổ chức Vũ Lăng một cách đường đường chính chính. Dù Cao Khiêm có mạnh thì chỉ cần Đàm Ngôn Ứng hắn trợ giúp anh họ nắm chặt quyền lưc ở Vũ Lăng, Cao Khiêm dù muốn cất bước cũng khó khăn.
- Bốp, bốp!
Trương Thanh Vân vừa nói hết ý thì hội trường đã vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ, Đàm Ngôn Ứng là người đầu tiên, nụ cười trên mặt trông rất thật.
Trương Thanh Vân nói bằng giọng có chút xấu hổ:
- Đây chỉ là ý nghĩ sơ bộ, cuối cùng cũng phải được lãnh đạo quyết định.
- Có ý kiến là tốt, tôi cho rằng đề nghị này rất đúng.
Đàm Ngôn Ứng nói, hắn liếc mắt nhìn Lưu Tiến rồi tiếp tục:
- Trưởng phòng, tôi đồng ý với lời đề nghị của phó phòng Trương, anh xem...
Lưu Tiến híp mắt nhìn Trương Thanh Vân.
Đám người cấp dưới có ý nghĩ gì? Lưu Tiến biết rất rõ những ý nghĩ trong lòng đám người, nhưng Trương Thanh Vân chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể tìm ra lời đề nghị thế này, đồng thời còn suy xét rất tốt các mặt quan hệ ở phòng tổ chức, điều này đã vượt qua tất cả dự đoán.
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, hôm nay Trương Thanh Vân quả thật là chính trị gia, bình thường rất thích xem xét, quan trọng vấn đề quan hệ, hơn nữa còn hiểu rõ lòng người, biết cách phối hợp ý nghĩ và từng con người.
Trương Thanh Vân nói ra có thể đi đường vòng và gãi vào chỗ ngứa của người khác, đồng thời còn vì đại cục, như vậy không phải là thiên tài thì là gì?
- Nếu anh đã cảm thấy có thể thực hiện thì có thể căn cứ vào nó để viết báo cáo, sau đó đưa tôi xem qua, tôi sẽ đến xem xét ý kiến của lãnh đạo.
Lưu Tiến nói.
Trong lòng Lưu Tiến cũng cảm thấy rất vui, thủ hạ có đấu tranh ngầm, có cạnh tranh, có mâu thuẫn chẳng qua chỉ là những việc quá bình thường. Những thứ này cũng không cần hắn phải ra tay đè ép, có người thì có đấu tranh, đấu tranh là sự thể hiên của sức sống đoàn đội, nếu không thì làm gì còn kẻ nào có sức chiến đấu?
Sau khi tan họp thì Đàm Ngôn Ứng kéo Trương Thanh Vân đến văn phòng, hai người trò chuyện rất lâu, nói vài lời quan tâm coi như bánh ít đi bánh quy lại. Cuối cùng hai người còn trao đổi ý kiến và cùng xem xét vài vấn đề quan trọng.
Lúc gần đi thì Đàm Ngôn Ứng tiễn Trương Thanh Vân ra tận cửa, khi nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân đi xa mà lại nhịn không được phải nhíu mày, trong lòng chợt bùng lên cảm giác không thoải mái. Đàm Ngôn Ứng hồi tưởng lại những biểu hiện hôm nay của mình, hắn giống như bị Trương Thanh Vân nắm trúng, nhưng Trương Thanh Vân vốn là thuộc hạ của hắn, phối hợp với hắn là lẽ đương nhiên, chính hắn cần phải khách sáo như vậy sao?
Vẻ mặt Đàm Ngôn Ứng chợt biến đổi, hắn phát hiện ra chính mình vẫn còn chút tự ti khi đứng trước mặt Trương Thanh Vân, mơ hồ còn có chút thừa nhận. Đúng vậy, nếu nói về vấn đề năng lực công tác thì Trương Thanh Vân này rất mạnh, đầu óc lại linh hoạt, làm việc cực tốt, tính châm chích rất mạnh, là một người giỏi diễn thuyết trời sinh.
Nói đến phòng tổ chức, dù ở ban số một hay số bốn thì Trương Thanh Vân cũng kỷ luật rất nghiêm minh, nếu so sánh hiệu suất công tác nếu thì ngày xưa khó thể nào sánh nổi. Người cấp dưới rất phục Trương Thanh Vân, còn trẻ mà bản lĩnh quá cao, tương lai rõ ràng khó thể đoán trước.
Đến tối khi tan tầm về nhà thì Trương Thanh Vân gọi điện cho Triệu Giai Ngọc, hai người cách xa nhiều ngày, Trương Thanh Vân cảm thấy thời gian vừa qua cũng quá khó khăn, hắn muốn gọi vợ quay về.
Triệu Giai Ngọc gần đầy tuy rất bận rộn nhưng trong lòng cũng rất nhớ Thành Đô, Trương Thanh Vân gọi điện đến cho nàng là xúc tác mạnh mẽ không thể nghi ngờ, Triệu Giai Ngọc nói cuối tuần nhất định sẽ về một thời gian ngắn.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà hát lên một điệu dân ca, trong lòng rất vui sướng. Khi nghĩ đến vấn đề sum họp với vợ mà tâm tý bừng lên mãnh liệt. Lúc này hắn đã chạy xe đến tuyến đường chính, hắn đang muốn tăng tốc thì điện thoại đã vang lên.
Trương Thanh Vân nghe điện thì cảm thấy rất bất ngờ, người gọi điện là Phạm Tiểu Hoa, nha đầu này nhất định muốn mời Trương Thanh Vân dùng cơm, hắn cũng khó thể từ chối. Thật ra trong khoảng thời gian qua Phạm Tiểu Hoa cũng không quấy rầy hắn, hôm nay nàng có thành ý như vậy thì hắn cũng khó chối từ.
Trương Thanh Vân quay đầu xe chạy đến Mục Huyện, hắn dừng xe ở trước cửa ra vào Tân Mục Gia Viên rồi lập tức phát hiên ra Phạm Tiểu Hoa đang vẫy vẫy tay, nàng và cô gái Tiền Vũ Diệp đang đứng cùng một chỗ.
Lúc này hai cô gái đang mặc đồng phục công sở, rõ ràng bùng lên sức quyến rũ khó ngờ.
- Ui đa, lãnh đạo Trương, mời anh dùng cơm đúng là không dễ dàng đấy nhé, chúng tôi đã chờ một giờ rồi đấy!
Phạm Tiểu Hoa tiến lên cười hì hì nói, nàng giữ lấy cánh tay của Tiền Vũ Diệp đang ngượng ngùng mà không buông.
Trương Thanh Vân nhăn mày, lúc này hắn chợt phát hiện ra ở bên cạnh cổng Tân Mục Gia Viên có một kẻ đang lén lút ngó nghiêng sang phía bên này, Trương Thanh Vân híp mắt cẩn thận xem xét, đó không phải là tiểu tử Uông Triết sao?
- Sao rồi? Không phải chỉ có hai người các cô à? Còn có người khác nữa sao?
Trương Thanh Vân cười nói.
Phạm Tiểu Hoa khẽ cười, nàng ồ lên một tiếng rồi nói thầm một câu, sau đó lại quay đầu nói với vẻ mặt tràn đầy nụ cười:
- Anh chàng kia không lịch sự, chính là anh chàng mà lần trước anh dặn dò qua ấy. Người này cả ngày chỉ biết hò hét, thích khoe khoang ở công ty, nhưng đáng tiếc gặp em thì co vòi ngay.......
Trương Thanh Vân cười ha hả, Phạm Tiểu Hoa vội vàng mời hắn vào. Khi hắn vào cửa thì thấy Uông Triết, lúc này Uông Triết cũng tiến lên dùng giọng cung kính nói:
- Chào chú Trương!
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn nhìn chằm chằm vào Uông Triết, cảm thấy tên này cũng khá mồm mép. Hắn gọi Trương Thanh Vân là chú Trương, đây là một cách xưng hô từ rất lâu rồi, lúc này Uông Triết lại lôi ra, không biết là châm chọc hay khiêu khích?
- Này, anh gọi gì đấy? Chú gì? Tôi nói anh phải biết nhìn chứ, anh ấy lớn hơn anh bao nhiêu tuổi? Những lời như vậy cũng biết nói ra sao?
Trương Thanh Vân không nói gì nhưng Phạm Tiểu Hoa lại không chịu nhịn, nàng làm một tràng súng máy với Uông Triết, cuối cùng còn đẩy hắn ra.
Uông Triết đỏ mặt, hắn nói thầm một câu:
- Đúng là như vậy mà!
- Anh còn dám nói nữa sao? Để xem ngày mai tôi trị anh thế nào!
Uông Triết vừa nói được một nửa thì Phạm Tiểu Hoa đã trợn mắt nói.
Uông Triết vội vàng im mồm, hắn nhìn xuống đất, khi thấy Trương Thanh Vân có chút buồn cười thì hắn lại hơi tò mò. Phạm Tiểu Hoa quay đầu nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Lãnh đạo, chúng ta lên lầu thôi.
Phạm Tiểu Hoa chỉ chỉ vào Uông Triết nói:
- Tiểu tử này nói khoác rất ghê gớm, hắn nói chú hắn là quan lớn, cha là tỷ phú, chạy đi gạt nhân viên nữ khắp công ty.
Trương Thanh Vân cắn môi nói:
- Đây không phải là nhằm vào nhược điểm của cô để tấn công sao? Hắn chẳng qua không cần dùng chiêu thức này với người khác.
Phạm Tiểu Hoa có chút ngây ngốc, nàng nở nụ cười xấu hổ rồi co quắp miệng nói:
- Đáng tiếc là trình độ khoác lác của hắn quá thấp, bà cô đây căn bản không tin. Chỉ cần nhìn đức hạnh của hắn là biết chẳng có gì, con nhà giàu sẽ được giáo dục tốt, nào có giống thùng cơm thế này? Dù cha hắn có tiền thì cũng chỉ là người giàu mới nổi mà thôi.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn phì cười một tiếng, trong đầu lại hiện ra bộ dạng của Uông Phong. Nếu Uông Phong biết được người ta nói hắn là nhà giàu mới nổi thì biểu cảm nhất định sẽ rất đặc sắc, hắn lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Uông Triết, người này giống như muốn tranh luận nhưng lại sợ Phạm Tiểu Hoa, vì vậy mà rất xấu hổ.
Trương Thanh Vân thấy tình hình thế này thì thầm gật đầu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dùng Phạm Tiểu Hoa để đối phó với Uông Triết đúng là thích hợp. Không phải Uông Phong muốn rèn luyện con trai sao? Đây là cơ hội rèn luyện tốt nhất, để Uông Triết ở Tiết Cao vài năm thì chắc chắn sẽ trưởng thành.
Phạm Tiểu Hoa xung phong dẫn đường, tất nhiên sẽ vào phòng vip, Trương Thanh Vân hỏi là ai mời thì nàng cười nói:
- Lãnh đạo Trương, hôm nay chị em chúng tôi mượn hoa hiến phật, có Uông Triết muốn mời.
- Sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn quay đầu nhìn Uông Triết, khi thấy đối phương đang nhìn mình bằng vẻ mặt rất tức giận thì không khỏi nói:
- Sao vậy? Cậu có ý gì muốn nói à?
Uông Triết chậm rãi ngồi xuống, khi đang định mở miệng thì Phạm Tiểu Hoa đã cho hắn một cái tát rồi cười nói với Trương Thanh Vân:
- Không có ý kiến, nào dám có ý kiến? Em đảm bảo không có ý kiến.
Vẻ mặt Uông Triết chợt phát lạnh, hắn thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh. Thật ra hôm nay hắn muốn gặp Trương Thanh Vân để hỏi một chuyện, cũng không biết đối phương noi gì với cha mà khoản tiền trợ cấp của mẹ trước đó không cánh mà bay, đột nhiên chẳng còn gì.
Uông Triết nào chịu được? Tiền lương ở Tiết Cao chỉ đủ hắn ăn cơm, những thứ khác bắt buộc phải nhịn. Hắn định trực tiếp đi gặp Trương Thanh Vân nhưng rất xấu hổ, hắn biết Phạm Tiểu Hoa quen đối phương nên dùng chút tâm tư chủ động mời khách.
Nào ngờ khi thấy mặt Trương Thanh Vân thì Phạm Tiểu Hoa không được tốt cho lắm, lúc này "thủ trưởng" lại càng trở nên trầm trọng, nói ra tất cả những chuyện của mình ở công ty, dùng Trương Thanh Vân là người hỗ trợ, điều này làm Uông Triết cảm thấy rất ngột ngạt.
Tuy Uông Triết cảm thấy ngột ngạt nhưng chẳng dám nổi giận, từ trong lòng hắn có cảm giác sợ hãi với Phạm Tiểu Hoa. Người phụ nữ này rất hung ác, nếu bị nàng theo dõi thì chính là cơn ác mộng. Nàng sẽ dùng biện pháp làm cho đối phương không còn cách nào thoát, Uông Triết đã gặp quá nhiều thiệt thòi, dần dần tâm lý sinh ra oán hận.
- Phạm tiểu thư, cô cũng đừng cấm đoán ngôn luận. Nói thật cho cô biết, tiểu tử này đúng là công tử nhà giàu, cha hắn muốn ném đi rèn luyện nên mới quăng vào Tiết Cao, cô cần phải tranh thủ cảm tình của hắn mới tốt!
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
Phạm Tiểu Hoa co quắp miệng mà Uông Triết thì ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng hắn bùng lên ý lạnh. Phạm Tiểu Hoa đã hung ác nhưng Trương Thanh Vân còn ác hơn, người này dứt khoát nói ra sự thật, hơn nữa lại nói như thật, lúc này còn ai tin Uông Triết hắn? Đúng là càng tô càng đen, hôm nay hắn gặp quỷ, chọc phải hai nhân vật hung ác.