Chương 410: Thẩm Tra Trong Khách Sạn..
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 4448 chữ
- 2020-05-09 12:19:41
Số từ: 4441
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng chưa từng quan tâm Triệu gia và Cao gia mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng vụ án của Khâu Hâm bày trước mặt mình mà Giang Nam lại giúp tên này lau sạch mông. Người có chút tinh thần trọng nghĩa sẽ không vui sướng gì khi gặp phải tình cảnh này.
- Sao vậy, phó phòng Trương hình như không có hào hứng thì phải!
Quách Tuyết Phương nũng nịu nói.
Trương Thanh Vân hì một tiếng rồi nói:
- Tôi cũng không xa lạ gì với nơi này, Quách tiểu thư, thương nhân có đường của thương nhân, hộp đêm lớn thế này mà từ nhà họ Khâu chuyển sang họ Quách, điều này đúng là làm cho lòng người cảm thán. Công tử Tiểu Khâu rõ ràng không còn gì ở Vũ Lăng, danh tiếng của Quách tiểu thư cũng truyền đi rất xa.
Vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt biến đổi, nàng nghe thấy ý tứ mỉa mai trong lời nói của Trương Thanh Vân, nàng nói:
- Chẳng lẽ anh có thù oán với công tử Tiểu Khâu? Không đến mức độ sống chết đấy chứ? Trong ấn tượng của em anh luôn là người khí độ mạnh mẽ.
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn không lên tiếng.
Lúc này có một nữ thư ký xinh đẹp đến dâng trà, Quách Tuyết Phương lại nói:
- Trên thế giới này đâu phải mọi chuyện đều có thể nói rõ ràng?
- Anh đảm bảo những việc mình làm trước đây đều là chính nghĩa sao? Tôi nhớ chủ tịch huyện Tang Chương trước kia là Chu Tử Hằng, các người quan hệ cũng không tệ, nếu không anh cũng chẳng đưa con gái của hắn sang du học ở Mỹ, cũng lo toàn bộ chuyện học phí, không phải sao?
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn mở lớn mắt nhìn Quách Tuyết Phương, vẻ mặt lập tức trở nên như thường.
Vài năm không gặp, một cô quân nhân tự do yêu đương năm xưa đã không còn, bây giờ nàng nắm trong tay một đầu tư vài chục tỉ của Quách gia ở Vũ Lăng, một tay nàng khống chế mọi chuyện, nếu không có tâm cơ thì rất khó làm.
- Nhưng nói đến vấn đề Chu Tử Hằng cũng là chuyện năm xưa, sợ rằng cũng không còn gì đang nói. Thanh Vân, chúng ta là bạn lâu năm, em cũng hiểu tính tình của anh.
- Nói thật, cha em rất tán thưởng anh, em làm gì thì anh cũng biết rất rõ ràng, chúng ta là cộng đồng vì lợi ích. Lúc này anh đang ở Vũ Lăng phổ biến vấn đề cải cách cán bộ, trọng trách trên người khá nặng, cũng không thể chiến đấu một mình, phải không nào?
Quách Tuyết Phương nói.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân chợt cười ha hả!
Trương Thanh Vân dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Quách Tuyết Phương, hắn nói:
- Câu nói của em có vấn đề, đầu tiên không phải anh phổ biến chế độ cải cách ở Vũ Lăng, vấn đề cải cách và chọn Vũ Lăng làm nơi thí điểm chính là quyết sách của tỉnh ủy.
- Mặt khác, ý tứ trong lời nói chẳng lẽ lúc này Quách tiểu thư đã thật sự trở thành gà mẹ ấp trứng ở Vũ Lăng rồi sao? Một người làm ăn mà tìm một quan viên nói về vấn đề cùng chung lợi ích, nếu lời này rơi vào tai ủy ban kỷ luật thì bọn họ sẽ thấy thế nào?
- Anh!
Quách Tuyết Phương chợt đỏ mặt, đã vài năm không đấu võ muồn với nhau, không ngờ bây giờ nàng vẫn chẳng phải là đối thủ của Trương Thanh Vân, người ta nắm tóc làm nàng cảm thấy rất khó chịu.
Quách Tuyết Phương không hiểu nổi vì sao Trương Thanh Vân lại từ chối lòng tốt của mình? Mình giúp nhiều mà chỉ cần đối phương ở gần bên Quách gia một chút là được.
Chỗ tốt hoàn toàn có thể chen chân, hơn nữa đây là chuyện bình thường trong quan trường, tội gì Trương Thanh Vân phải làm như vậy? Lúc này ở Giang Nam thì hắn đã đắc tội với Uông gia, có hận với Cao gia, dù là con rể của Triệu gia nhưng năm lần bảy lượt không chịu đi vào trong thế lực nhà họ Triệu.
Lúc này Quách Tuyết Phương vì nể mặt mà tìm đến, không ngờ Trương Thanh Vân lại không cứng không mềm, chẳng lẽ hắn thật sự muốn trở thành kẻ trơ trọi một mình?
- Được rồi, được rồi, Tuyết Phương tiểu thư, một người đẹp không nên cứ giữ vẻ mặt như vậy, cũng đừng làm cho người ta cảm thấy mình thâm sâu khó dò. Lúc này em vốn không tốt để gả cưới, nếu làm như vậy sẽ không thể nào gả ra ngoài được.
Trương Thanh Vân cười nói.
- Anh nói gì?
Quách Tuyết Phương chợt đứng dậy khỏi ghế mà cảm thấy khó thở:
- Ai không gả được? Nói chuyện chính yêu cầu anh không được cợt nhả.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn dần thu lại nụ cười:
- Quách Tuyết Phương, chúng ta biết nhau đã lâu, em còn chưa hiểu rõ tính tình của anh sao? Anh biết em có một bụng lời muốn nói, cũng tìm ra không ít nhược điểm của anh, nhưng anh xin em ném hết nó đi.
- Anh còn muốn khuyên em một câu, đừng tưởng rằng em là là lá ngọc cành vàng thì thích làm sao thì làm, vấn đề kinh doanh phải biết an phận.
- Tuy lời nói của anh có hơi nặng, như vậy em cũng trở nên hiền hòa hơn, nhưng em.......
Quách Tuyết Phương nghe thấy những lời này thì lập tức không nhịn được nữa, bộ ngực cao ngất phập phồng lên xuống, cặp mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. Khi Trương Thanh Vân còn chưa kịp nói hết câu thì nàng đã cắt ngang:
- Nhưng em cái gì? Nói ngay!
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường:
- Nhưng em quá hung hãn, à, anh không nói nữa?
- Cái gì?
Cuối cùng Quách Tuyết Phương cũng không nhịn được.
Hai chữ hung hãn trong lời nói của Trương Thanh Vân đã kích thích Quách Tuyết Phương, nàng lao đến muốn ăn thua đủ.
Nhưng khi Quách Tuyết Phương nhìn thấy Trương Thanh Vân như cười như không thì lại có chút do dự.
Quách Tuyết Phương nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau, người này là điển hình của những kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhà ăn của hộp đêm Vạn Tượng Thành rất xa hoa, trong một phòng vip khá lớn chỉ có hai người Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương. Hai người vừa dùng cơm xong, nhân viên phục vụ xinh đẹp đưa đến cho mỗi người một ly cà phê, những luồng khí nóng bùng lên làm ánh mắt Quách Tuyết Phương trở nên mơ hồ.
Ánh mắt của Quách Tuyết Phương giống như có một tầng sương mỏng bao phủ, nếu nhìn qua sẽ làm cho người đối diện trở nên mê say. Nhưng hai má nàng lại phồng lên, nàng không có biện pháp nào khác đối với Trương Thanh Vân, người này giống như một con trâu, dù khuyên bảo tận tình thế nào cũng khó thể lay động được.
"Không phải bạn bè thì là kẻ địch!" Những lời này luôn đúng, Trương Thanh Vân và anh em Hoàng gia là sông núi, lúc này Hoàng Diêu lại được gả và nhà Quách gia, tất nhiên anh em Hoàng gia phải dựa vào Quách gia. Hai người kia sống ở Mỹ lâu năm, khá quen thuộc tình hình ở Mỹ, Quách gia cung cấp cho bọn họ rất nhiều phương tiện trong làm ăn kinh doanh.
Tất nhiên Quách gia cũng sẽ được báo đáp, không bao lâu nữa thì anh em nhà Hoàng gia sẽ hồi phục trở lại, đến lúc đó đương nhiên bọn họ sẽ ngóc đầu dậy, khi đó Triệu Giai Ngọc tất nhiên sẽ phải gặp đối thủ. Rõ ràng Quách gia cũng muốn áp chế Trương Thanh Vân, Quách Tuyết Phương cũng không muốn thấy tình cảnh này xảy ra.
Mà nếu xét trên phương diện khác thì trên quan trường chưa từng có những kẻ chiến đấu đơn độc với nhau, tư tưởng trơ trọi một mình của Trương Thanh Vân là rất nguy hiểm, Quách Tuyết Phương nhìn thấy chẳng có điểm nào tốt. Nhưng người này lại quá cưỡng cầu, mình muốn kéo thì hắn lại coi như lòng lang dạ thú, nghĩ lại mà thấy bực bội.
- Quách Tuyết Phương, ngày mai anh sẽ quay về Thành Đô, hôm nay được ăn một bữa tối thịnh soạn thế này đúng là rất vui!
Trương Thanh Vân nhấp một miếng cà phê, hắn nhíu mày nói giống như thứ cà phê này rất khó nuốt.
- Dối trá!
Quách Tuyết Phương co quắp miệng nói:
- EM nói cho anh biết, đây là cà phê Nam Sơn chính thống, sao vậy? Không thuận miệng à?
- Cũng không phải!
Trương Thanh Vân sờ mũi nói:
- Nhưng lần sau nên nhớ rõ, mời anh ăn cơm thì ăn xong nên pha cho một ly trà, cà phê người nước ngoài rất thích nhưng anh không có chút hứng thú.
Vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt phát lạnh, sau đó lại nhịn không được phải bật cười. Cách gọi "người nước ngoài" đúng là có hơi quá lố, không thể tin được một người thanh niên sinh trưởng vào thế kỷ hai mươi mà lại đặc biệt như Trương Thanh Vân. Kẻ này biết đánh tennis và chơi golf, đây rõ ràng là những hoạt động của những kẻ có tiền, nhưng trong miệng hắn luôn có thể phát ra những lời nói làm người ta phải líu lưỡi.
Người này chính là một tồn tại kỳ lạ, tuy từ trong góc núi đi ra nhưng khí độ và phong cách lại không thua kém so với đám con cháu thế gia. Mà đáng khen nhất chính là sự tự tin, đám công tử và tiểu thư được sống trong nhung lụa và tiếp nhận quá trình giáo dục thượng tầng nhưng không đáng để hắn nhắc tới.
Nếu kết giao với những người này thì Trương Thanh Vân rất thành thạo, không có chút cảm giác tự ti vì hoàn cảnh xuất thân của mình. Từ nhỏ đến lớn Quách Tuyết Phương cũng chỉ thấy được một trường hợp đặc biệt như Trương Thanh Vân mà thôi.
- Anh không cần phải quá mức xem xét, anh về Thành Đô cũng tốt, tương lai sẽ dính lấy phiền phức, đừng trách em không nhắc trước.
Quách Tuyết Phương tức giận nói.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, tuy hắn khong biết Quách Tuyết Phương ám chỉ điều gì, nhưng bây giờ hắn đã cùi không sợ lở. Sau này xảy ra vấn đề gì thì khó ai biết được, nếu không chống đỡ được sẽ bị người ta đá xuống hố phân, tính trước được gì sao?
- Cám ơn lời nhắc nhở của em, có câu nói "người trong giang hồ thân bất do kỷ", nhưng may mà anh với em là hai người đi hai con đường khác biệt, nếu không sợ rằng sẽ gặp phải trên giang hồ.
Trương Thanh Vân cười nói.
Trong mắt Quách Tuyết Phương lóe lên cảm giác mất tự nhiên, nàng hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân, tốt nhất hai người không nên là đối thủ, chưa nói đến vấn đề tổn thương cảm tình, sợ rằng sẽ có những chiến lược khủng bố dành cho nhau.
Quách Tuyết Phương nâng ly cà phê lên rồi khẽ lắc lắc nói:
- Nói cho anh biết một tin tức, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sau khi sáu bí thư tỉnh ủy được đề bạt, người giữ chức bí thư tỉnh ủy Giang Nam chính là bí thư Chiêm Giang Huy của tỉnh Tấn Đông, cũng là dượng của em.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt động, hắn biết rõ Quách Tuyết Phương đang nói thật, Quách gia Trung Nguyên, cuối cùng Giang Nam cũng không thoát khỏi cái bóng của thế lực này. Tình hình mới đã đến, sau này sợ rằng Giang Nam sẽ ngày càng náo nhiệt.
Trương Thanh Vân cắn môi nói:
- Cám ơn, nói thật thì tin tức của em rất quan trọng với anh!
Quách Tuyết Phương hơi híp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười, nàng nói:
- Hôm nay cuối cùng cũng có lần đầu tiên anh thành thật, nhưng cảm ơn bằng miệng là được sao?
- Vậy em còn muốn thế nào? Bắt anh dùng thân báo đáp sao?
Trương Thanh Vân cười nói.
Vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt đỏ lên, nàng mắng một câu:
- Miệng chó chẳng mọc được ngà voi!
Nhưng vẻ mặt Quách Tuyết Phương lại giãn hẳn ra, nàng vốn có tâm tính của người đàn ông, trời sinh cũng là một người mạnh mẽ, rõ ràng rất hợp tâm hợp ý với Trương Thanh Vân. Nếu bỏ qua chủ đề lợi ích, nếu hai người chỉ tâm sự một cách đơn giản thì cảm giác này rất thích thú.
Sau khi từ biệt Quách Tuyết Phương thì Trương Thanh Vân trở lại khách sạn rồi lên inte tra cứu lý lịch của Chiêm Giang Huy. Tuy với vị trí hiện tại của hắn thì có khoảng cách quá xa với bí thư tỉnh ủy, nhưng vì vấn đề cải cách thể chế cán bộ, hắn cần phải hiểu rõ một chút về vị bí thư mới này.
Chiêm Giang Huy sinh ngày mùng tám tháng năm, là người từ trong quân ngũ đi ra, trước kia đã từng là phó chủ tịch thành phố, bí thư tư pháp thị ủy, chủ tịch thành phố, bí thư thị ủy, bí thư tư pháp tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy, bí thư tỉnh ủy.
Chiêm Giang Huy này công tác nhiều năm, phần lớn đều có liên quan đến vấn đề tư pháp. Trương Thanh Vân vỗ đùi, cũng có chút hiểu rõ. Lần này vấn đề tiểu cực ở Giang Nam có ảnh hưởng khá lớn, trung ương cho rằng công tác tư pháp ở Giang Nam có vấn đề, nếu không sẽ chẳng phái đến một bí thư có kinh nghiệm phong phú trong công tác tư pháp.
Cũng vì những tin tức này mà khả năng bí thư Lưu ở Giang Nam được đề bạt là không lớn, khả năng lớn nhất chính là được một chân cấp phó trong nội các chính phủ hoặc ủy ban trung ương, khả năng sau này Lưu Tiến trèo lên theo bí thư Lưu là không lớn.
Trương Thanh Vân cẩn thận xem xét sơ yếu lý lịch mà đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Hắn nhớ rõ vài năm trước khi được đưa vào học tập trong ban huấn luyện thanh niên, chẳng phải khi đó hăn đã từng lên inte xem xét lý lịch của Lệ Cương sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà không nhịn được phải bật cười, khi đó mình là thanh niên điên cuồng, cũng vì xem xét Lệ Cương mà hào hứng bừng bừng và mất ngủ, nằm trên giường mà không có cảm giác gì.
Khi ngủ thì nằm mơ cũng thấy có quan hệ với Lệ Cương, lúc này Trương Thanh Vân nghĩ lại thì thấy tình cảnh năm xưa cứ như hiện rõ trước mắt giống như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.
Đáng tiếc là bây giờ người và vật đều không còn, mình dù xem xét thế nào cũng chẳng thể đi theo con đường của bí thư. Hơn nữa càng lăn lộn trong quan trường lâu năm thì Trương Thanh Vân càng hiểu rõ về vấn đề xếp thành hàng, bây giờ không phải kẻ nào làm tốt thì có tương lai.
Bây giờ Trương Thanh Vân hắn là phó phòng tổ chức, là người mà phần lớn các đảng viên trong tỉnh đều nhìn vào chằm chằm, nếu muốn được đề bạt thì đâu dễ dàng như năm xưa học xong khóa huấn luyện và trở thành phó khoa? Lúc này bên trong có bao nhiêu lợi ích và khúc mắc, nếu không cẩn thận thì sẽ loạn.
- Cốc, cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân cau mày, muộn thế này còn ai đến đây gõ cửa?
Trương Thanh Vân đeo dép lê đi ra mở cửa, bên ngoài là một phụ nữ trên ba mươi, vóc dáng rất cao, áo lông rất đẹp, tóc gọn gàng, gương mặt trơn bóng và xinh đẹp.
- À, cho hỏi Lý Thu Thực, anh ấy có ở đây không?
Người phụ nữ nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn nói:
- Chị.......
Trương Thanh Vân định nói đây không phải là phòng của Lý Thu Thực nhưng nghĩ lại rồi sửa lời:
- Chị tìm trưởng phòng Lý có chuyện gì sao?
- Tất nhiên là có chuyện!
Người phụ nữ hừ một tiếng rồi nói:
- Mở cửa ra cho tôi vào xem.
Người phụ nữ nói xong cũng chẳng quan tâm Trương Thanh Vân có đồng ý hay không, nàng trực tiếp tiến vào. Khi vào cửa thì nàng giống như đang muốn tìm một thứ gì đó, cặp mắt đảo khắp nơi dò xét mọi ngóc ngách. Điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu.
- Này, chàng trai, cậu tên gì thế?
Không đợi Trương Thanh Vân kịp mở miệng, người phụ nữ đã hỏi trước.
- Tôi họ Trương, xin hỏi chị là.......
Trương Thanh Vân cau mày nói, hắn cảm thấy người phụ nữ này thần kinh có vấn đề.
- À, tôi họ Chu!
Người phụ nữ tùy ý nói rồi ngồi xuống ghế sa lông, sau đó nàng lại chỉ xuống chiếc ghế ở bên cạnh nói:
- Ngồi đi Tiểu Trương! Tôi đến đây muốn hỏi xem trưởng phòng của các cậu có chuyện gì, mỗi ngày đều chạy vào trong khách sạn, như vậy là sao? Lúc phúc lợi của các cậu quá tốt, đã đưa văn phòng vào trong khách sạn rồi sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sốt, một lúc lâu sau hắn mới hiểu có chuyện gì xảy ra. Thì ra người phụ nữ này tám phần là vợ của Lý Thu Thực, gần đây Trương Thanh Vân hắn ở trong khách sạn, vì vậy mà Lý Thu Thực chạy sang đây tương đối nhiều, điều này làm cho nàng nghi ngờ.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nhịn không được phải buồn cười, hắn nói với vẻ mặt tỉnh rụi:
- Chị là vợ của trưởng phòng phải không? Thế nào, mấy hôm nay trưởng phòng không về nhà sao?
- Có về nhà nhưng tôi cảm thấy gần đây anh ấy có chút không đúng, mỗi ngày về nhà đều nằm ngủ mê mệt mà không nói câu nào, hỏi chỉ nói là quá mệt. Khi tôi quan tâm xem xét thì thấy mỗi ngày anh ấy căn bản không đi làm, lúc nào cũng chạy vào trong khách sạn này.
- Tiểu Trương, cậu thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc trưởng phòng Lý của các cậu vào đây làm gì? Cậu cũng đừng nên kết bè để lừa gạt tôi, nếu tôi mà kiểm tra được.......
Người phụ nữ nói xong thì vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như đã tính trước mọi chuyện.
Trương Thanh Vân cảm thấy dở khóc dở cười, tình hình này hắn cũng không nên nói rõ thân phận, chỉ cảm thấy Lý Thu Thực lấy được một cô vợ lợi hại, chắc chắn vấn đề tác phong sẽ không vi phạm, vì cặp mắt của vợ nhìn quá chăm chú.
- Chị gái, chị cũng đừng trách trưởng phòng Lý, gần đây chúng tôi làm chút công tác bí mật, nếu ở trong văn phòng thì không tiện. Hơn nữa còn có lãnh đạo tỉnh ủy ở trong khách sạn, chúng tôi phải thuê một gian phòng trong đây làm văn phòng!
Trương Thanh Vân nhịn cười giải thích.
Người phụ nữ liên tục dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Thanh Vân, gương mặt nàng tràn đầy cảnh giác và nghi hoặc, một lúc lâu sau mới nói:
- Thật vậy sao?
Sau đó người phụ nữ lại vỗ đầu nói:
- Không đúng, cậu nói mình họ gì? Họ Trương sao? Thư ký anh Lý có họ Hà, vậy sao cậu lại ở đây?
Trương Thanh Vân sờ sờ mũi, hắn cảm thấy hương vị bị thẩm vấn và phán quyết, muốn cười cũng ngại, vì vậy đành nhẫn nại nói:
- Tôi không phải thư ký của trưởng phòng, vào ban ngày thì văn phòng của chúng tôi ở đây có rất nhiều người, đến đêm lại thay nhau trực, đêm nay là phiên trực của tôi.
- Thì ra là vậy!
Người phụ nữ gãi gãi đầu, nàng giống như không tìm ra manh mối nào trong lời nói của Trương Thanh Vân, nhưng nàng đột nhiên quay đầu hỏi:
- Vậy vì sao trưởng phòng Lý của các cậu chưa từng ngủ qua đêm ở đây?
- Xem chị nói kìa, anh ấy là lãnh đạo, sao có thể đảm nhận những công tác khổ sở thế này được? Hơn nữa chị nhà cũng sẽ không đồng ý.
Trương Thanh Vân cười nói.
Người phụ nữ có chút ngượng ngùng, cũng có chút xấu hổ. Sau khi nhìn chung quanh một lượt rồi lại nói:
- Hoàn cảnh trong này rất tốt, cũng không có dấu hiệu mèo mỡ.......
Người phụ nữ nói thì Trương Thanh Vân nghe mà lỗ tai run lên, nhưng trong lòng cũng đã sớm nở hoa. Bộ dạng của Lý Thu Thực khá lịch sự, cũng không phải hạt giống phong lưu, nhưng vợ hắn lại liên tục xem xét kỹ càng, xem ra phụ nữ đúng là trời sinh có bản tính như vậy, Lý Thu Thực có thể lấy được một người vợ thế này cũng quá tốt, đúng là một cặp oan gia.
- À, chị về thôi, Tiểu Trương, chị đi trước, anh Lý còn đang ở nhà!
Người phụ nữ cuối cùng cũng thẩm tra xong và đứng lên nói, nàng lấy từ trong túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tiểu Trương, chị mới mở một shop thời trang, mở ở khu phố đi bộ, nhãn hiệu rất tốt, cậu đến ủng hộ chị sẽ giảm giá, đây là danh thiếp của chị.
Trương Thanh Vân khách khí cầm lấy danh thiếp, hắn híp mắt nhìn: "Chu Miêu Miêu, giám đốc cửa hàng thời trang "vui vẻ"! Sau khi xem xong thì hắn lập tức nói:
- Nhất định, nhất định sẽ ủng hộ!
Người phụ nữ nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nàng dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tiểu Trương, thấy cậu cũng còn trẻ, có lẽ còn chưa kết hôn. Cậu tuấn tú lịch sự, chị đây biết rất nhiều cô gái xinh đẹp, có muốn chị giới thiệu cho một cô không?
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã cắn phải lưỡi, khoảnh khắc này cũng không biết tìm từ thế nào cho thích hợp. Chu Miêu Miêu cười nói:
- Còn ngại gì nữa, chứng tỏ thành thật hơn anh Lý nhà tôi, trước đó khi trưởng phòng của cậu đến cưa tôi thì da mặt còn dày hơn tường thành.......
Trương Thanh Vân vội vàng lui về phía sau giữ khoảng cách, lúc này trầm mặc mới là cách thích hợp nhất. Quả nhiên Chu Miêu Miêu nói hai câu mà thấy đối phương không động tĩnh nên chẳng nói gì thêm, vì vậy đành nói:
- Được rồi, chị đi đây, nhớ ủng hộ cửa hàng nhé!
Trương Thanh Vân nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa mới chậm rãi tiến lên đóng cửa phòng, lúc này cũng không nhịn được mà ôm bụng cười xòa. Chuyện lạ thường hay xảy ra nhưng chuyện như hôm nay rõ ràng rất hiếm gặp, như vậy cũng coi như nắm được tóc của Lý Thu Thực.
Nhà có vợ nghiêm thì người chồng sẽ không kém đi, hơn nữa Chu Miêu Miêu dù có hơi lắm miệng nhưng là người hòa đồng, không có biểu hiện của người vợ nhà quan. Như vậy có thể thấy Lý Thu Thực bình thường khá ẩn giấu, cán bộ thế này có lẽ ngày càng ít đi.
Sau khi trải qua sự thẩm tra của Chu Miêu Miêu thì Trương Thanh Vân đã hoàn toàn không còn buồn ngủ, trong đầu chỉ còn lại một hình tượng về Cảnh Sương. Trước khi Trương Thanh Vân cử hành hôn lễ thì nàng đã sang Mỹ, Trương Thanh Vân gọi điện cho Cảnh Chiến và biết Cảnh Sương sắp về nước.
Cảnh Sương sẽ đến Thành Đô sao? Trong lòng Trương Thanh Vân lúc nào cũng có câu hỏi như vậy, hắn rút điện thoại ra rồi lại để xuống. Chính hắn cần phải xem xét lại, trên lưng có ba phần tình cảm, tăng thêm Nghê Thu Nguyệt nữa là bốn phần, càng ngày càng có nhiều nợ, một mình hắn sao chống nổi?
Đôi khi nghĩ lại thì Trương Thanh Vân thấy mình đúng là khốn nạn, nhưng muốn chém một đao để cắt đứt thì quá khó khăn. Thực tế nhất chính là Cảnh Sương, nàng là người phụ nữ đầu tiên của hắn, cũng là người phụ nữ đáng được quý trọng, dù cách xa nhau nhưng rất khó quên được, tình cảm giống như đã ăn sâu vào trong xương tủy.