Chương 413: Tin Mừng.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 4496 chữ
- 2020-05-09 12:19:40
Số từ: 4489
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Lúc này vấn đề sáu bí thư tỉnh ủy được điều động làm cho rất nhiều người phải chú ý, số lượng phóng viên tập trung ở thủ đô khi sáu vị bí thư đến báo danh nhận chức đã nói rõ vấn đề, tình cảnh đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Vấn đề tăng cường thực lực của đất nước là khó thể bỏ qua, kinh tế cũng là hướng đi đáng được quan tâm, mà vấn đề này lại càng làm cho đám cán bộ tập trung cao độ.
Lúc này cũng đã đến đại hội toàn quốc, đoàn đại biểu Giang Nam khi vừa tiến vào khách sạn đã tổ chức họp báo, sau đó có rất nhiều phóng viên chú tâm đến vấn đề cán bộ ở phòng nào, trong đó Trương Thanh Vân cũng bị phóng viên đài Cctv tìm được và hỏi về chương trình nghị sự.
Trương Thanh Vân cũng không che giấu mà nói rõ chương trình nghị sự của mình, cũng tỏ vẻ lo lắng về vấn đề kết cấu kinh tế trong nước, đặc biệt là các ngành sản xuất và bất động sản. Hắn cho rằng ngành bất động sản đang đi trên con đường nguy hiểm, sau này vài năm thì quốc gia sẽ không còn coi trọng, sẽ có nguy hiểm ngầm ảnh hưởng đến kinh tế.
Phóng viên Cctv phỏng vấn Trương Thanh Vân là một người phụ nữ mắt to, khi nghe thấy Trương Thanh Vân nói có vẻ rất đúng thì ngẩn cả người, bộ dạng giống như đang gặp phải thần tiên.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, tuy tình hình kinh tế trước mắt là khá tốt nhưng mọi người vẫn chưa đủ ý thức về nguy cơ ngầm. Trong đầu hắn vẫn còn nhớ rõ ngành bất động sản trong nước rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng vào kiếp trước, cũng vì vậy mà cực kỳ do dự và đưa ra kế hoạch lần này, hy vọng có thể được nhiều người chú ý, mà đặc biệt là lãnh đạo cấp cao chú ý.
Lúc này xem ra không biết được có bao nhiêu tác dụng, nhưng dù là một chút hiệu quả nhỏ cũng tốt, Trương Thanh Vân thấy như vậy cũng rất đáng giá, dù sao với năng lực của hắn lúc này cũng không thể nghịch thiên.
Trương Thanh Vân cũng không còn hứng thú nói chuyện với phóng viên, hăn quay về gian phòng trước kia của mình ở trong khách sạn và xem xét về chương trình nghị sự đến khi chạng vạng tối. Lúc này thư ký Thiệu đến gọi cửa, Trương Thanh Vân vội vàng thu xếp mọi thứ và phóng đến phòng của Lưu Tiến.
Lưu Tiến đang bận rộn ở bên trong, Trương Thanh Vân đợi một lúc lâu mới thấy người này mặc một bộ vest đen đi ra, hắn đánh giá Trương Thanh Vân từ cao xuống thấp rồi nói:
- Theo tôi ra ngoài một lúc, hôm nay chúng ta đi dùng cơm.
Trương Thanh Vân chợt sững sốt và gật đầu, hắn biết rõ ra ngoài nhất định sẽ gặp người, hắn cũng không nên hỏi, vì vậy theo Lưu Tiến xuống lầu.
Hai người theo con đường trước khách sạn mà phóng thẳng vào nội thành thủ đô, trên đường đi Trương Thanh Vân cũng không lên tiếng, Lưu Tiến trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên quay đầu nói:
- Trước tiên phải chuẩn bị tâm lý, bí thư Chiêm sẽ hỏi vài vấn đề về cải cách, chúng ta phải trả lời sao cho hợp lý.
Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, lúc này hắn mới biết mình sẽ đi gặp bí thư Chiêm chuẩn bị đến Giang Nam nhận chức, vì vậy mà không khỏi nhìn chằm chằm vào Lưu Tiến. Người này đúng là có chút thần thông, nhanh như vậy đã có sự phối hợp với bí thư Chiêm, hơn nữa hai người còn gặp mặt nhau trước đại hội đại biểu, như vậy có ý nghĩa rằng bí thư Chiêm sẽ giúp đỡ vấn đề cải cách ở Giang Nam hay sao?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt lóe lên cảm giác lo lắng, bí thư Chiêm cũng ra tay quá nhanh, chưa đến nhận chức đã lén gặp thường ủy, hơn nữa người đầu tiên gặp mặt chính là trưởng phòng tổ chức, đúng là khá mẫn cảm đối với vấn đề nhân sự.
Xe chạy qua các đường lớn, cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi nhà bốn góc có chút cổ kính, những căn nhà này thường thích hợp cho gia đình sinh sống, nhưng nếu dùng làm nhà hàng thì có chút không phù hợp.
Trương Thanh Vân xuống xe trước tiên, lúc này động tác của lái xe cũng quá nhanh gọn, hắn chưa kịp đi vòng qua thì lái xe đã mở cửa cho Lưu Tiến bước xuống.
Lưu Tiến vừa xuất hiện thì trong nhà đi ra một người còn khá trẻ, người này tiến lên nói:
- Chào anh, anh là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam Lưu Tiến phải không?
Lưu Tiến khẽ cười rồi gật đầu, sau đó hắn vươn tay ra, người thanh niên cung kính bắt tay với Lưu Tiến rồi nói:
- Bí thư đã đến!
Người này lại đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng chìa tay ra, đối phương chỉ dùng ánh mắt hời hợt để nhìn mà không lên tiếng.
Rõ ràng đối phương cho rằng Trương Thanh Vân là thư ký của Lưu Tiến, nhưng Trương Thanh Vân cũng không quan tâm, hắn híp mắt nhìn thấy người thanh niên này có chút quen mặt, hình như đã gặp qua ở đâu đó nhưng lại không nghĩ ra.
Người thanh niên dẫn đường, ba người xuyên qua một khoảng sân nhỏ, đi qua một gian ngoài, sau khi rẻ tám lần thì dừng lại trước một căn phòng yên tĩnh. Người thanh niên đẩy cửa ra rồi dùng tay mời, Lưu Tiến cười cười rồi cất bước vào cửa.
Lưu Tiến nở nụ cười cởi mở, hắn tiến vào bên trong rồi cung kính gọi một tiếng bí thư Chiêm. Ánh đèn trong phòng quả nhiên rất tốt, Trương Thanh Vân theo sát phía sau, hắn nhìn lướt qua những bố trí trong phòng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người một người khoảng trên dưới sáu mươi.
Người này không mặc tây phục mà quần áo khá bình dị, có vẻ rất phúc hậu, nếu không phải có đầu hói thì khó thể đoán được độ tuổi thật. Lão già này cười rất hòa ái, lão đứng dậy bắt chặt tay Lưu Tiến rồi nói:
- Đây thật ra cũng không phải quán cơm nhưng những món ăn cung đình lại rất khá, tuy phương tiện có chút đơn sơ nhưng rất yên tĩnh, anh thỏa mãn chứ?
- Vâng, nơi đây rất tốt, rất tốt!
Lưu Tiến nói, sau đó hắn quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng vội chào một tiếng:
- Chào bí thư!
Chiêm Giang Huy hơi híp mắt, lão dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. Lưu Tiến nói:
- Đây là phó phòng tổ chức trẻ tuổi của Giang Nam chúng tôi, là Trương Thanh Vân! Lần này cậu ấy là người phụ trách công tác cải cách cán bộ!
- À!
Chiêm Giang Huy gật đầu, lão cười nói:
- Tôi đã nghe nói qua về cậu, là đối tượng của Giai Ngọc phải không? Quả nhiên tuấn tú lịch sự.
Trương Thanh Vân hơi đỏ mặt, hắn liên tục nói vài lời khách khí. Từ trong ánh mắt Chiêm Giang Huy hắn thấy được một chút gì đó ngoài ý muốn, có lẽ Lưu Tiến đưa mình đến đây là ngoài ý muốn. Lưu Tiến cũng là cáo già, gặp mặt bí thư Chiêm cũng phải đưa theo một cá nhân để chứng kiến, hơn nữa lại còn nói rõ công tác của chính mình, phương pháp này coi như rất tuyệt diệu.
Nhưng Chiêm Giang Huy chắc chắn cũng đã nhìn ra, khi Trương Thanh Vân vào cửa đã đánh giá hoàn cảnh chung quanh, theo như những gì Chiêm Giang Huy nói thì đây chẳng qua chỉ là một khu nhà của lão, lão nói muốn gặp mặt Lưu Tiến, điều này không bằng nói rõ Lưu Tiến muốn gặp mặt lãnh đạo. Hai lãnh đạo tỉnh ủy đều muốn gặp mặt đối phương, nhưng lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng cực kỳ cẩn thận.
Thức ăn được dọn lên rất nhanh nhưng mọi người lại ăn rất ít, chủ yếu nói chuyện là chính. Hơn nữa nói chuyện cũng là khá lớn giọng, phần lớn chỉ là phương châm của đảng, chính sách, những khiêu chiến và khó khăn của giai đoạn xây dựng kinh tế tiếp theo, căn bản cả hai không có lời nào nhắc đến chuyện công tác.
Trương Thanh Vân thấy hai vị lãnh đạo Lưu Tiến và Chiêm Giang Huy nói chuyện càng lúc càng đầu cơ, giống như hai người bạn lâu năm. Lần này Trương Thanh Vân lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của hai chữ "hội đàm", trên ti vi thường nói: "Bầu không khí quan hệ thân thiết giữa hai bên!".v.v.Có lẽ là bầu không khí lúc này.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu, cuối cùng cũng lấn sân sang vấn đề bí thư sáu tỉnh được đề bạt nhưng nội dung lại rất cạn, giống như bọn họ đang đứng ở góc độ người xem để nói về vấn đề các lãnh đạo được đề bạt. Từ đầu đến cuối câu chuyện hai người không đả động gì đến vấn đề khó khăn trước mắt ở Giang Nam, thực tế cũng không nhắc đến bất kỳ điều gì về vấn đề nhân sự. Trương Thanh Vân căn bản không chen vào được bất kỳ câu nói nào, hắn chỉ ngồi ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, cả bàn đầy thức ăn cũng không dám động đũa, đúng là ngồi lên bàn chông.
- Thanh Vân, cậu biết tiểu tử nhà tôi chứ? Lần trước cậu kết hôn nó cũng có đến dự lễ!
- Nó nhỏ hơn cậu vài tuổi, lúc này vợ tôi muốn giới thiệu cho nó một đối tượng cũng khó, lúc nào mở miệng ra cũng lấy ví dụ về cậu!
Chiêm Giang Huy đột nhiên quay đầu nói với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân bị Chiêm Giang Huy hỏi đột ngột mà trở tay không kịp, lễ cưới ngày hôm đó người đến quá đông, ai biết người nào là con của bí thư Chiêm? Vì vậy hắn đành phải đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng, ra vẻ rất xấu hổ.
Chiêm Giang Huy cười ha hả, lão dùng tay chỉ Trương Thanh Vân rồi nói với Lưu Tiến:
- Phó phòng Trương của các rõ ràng không tầm thường, cũng coi là danh nhân ở thủ đô, lúc này tất cả con em trong thủ đô đều xem Thanh Vân là tấm gương sáng, điều này làm cho các đấng làm cha làm mẹ chúng tôi cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Lưu Tiến nghe thấy vậy mà cảm thấy sững sờ, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, còn Trương Thanh Vân thì không còn gì để nói, hắn chỉ biết ra vẻ cúi đầu giống như vãn bối đang tiếp nhận những lời dạy bảo của trưởng bối. Hắn không dám phỏng đoán ý đồ của bí thư Chiêm, hơn nữa hắn tin thân phận một tiểu bối như mình sẽ không làm cho bí thư Chiêm phải thích thú và ngáng chân.
Đối với bí thư Chiêm thì khả năng tùy tiện nói vài câu điều tiết bầu không khí cũng rất dễ dàng, nhưng đối với Trương Thanh Vân thì nói cũng không được tốt cho lắm. Dù sao bí thư Chiêm cũng đang gián tiếp nhắc nhở Lưu Tiến về thân phận của mình, ở phương diện này Trương Thanh Vân rất mẫn cảm.
- Bí thư, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, cũng không ngờ sẽ để lại hậu quả như vậy.
Trương Thanh Vân khẽ nói.
Chiêm Giang Huy cười ha hả, lão chỉ chỉ xuống ghế rồi nói:
- Ngồi đi, đừng đứng làm gì, không lâu sau tôi sẽ đến Giang Nam, muốn chủ trì công tác cũng cần các cán bộ như cậy dùng hết sức lực giúp đỡ.
Lưu Tiến cũng cười rồi tiếp lời:
- Bí thư đã cải cách ở Tấn Đông rất tốt, Giang Nam chúng tôi cũng rất chờ mong vào anh!
Lưu Tiến nói những lời rất sâu sắc nhưng cũng vô tình mà cố ý ám chỉ vấn đề cải cách cán bộ.
Chiêm Giang Huy khoát tay nói:
- Giang Nam là Giang Nam, có ưu thế và cũng có hoàn cảnh xấu hơn so với Tấn Đông, cần phải làm là tìm dài tránh ngắn, làm tốt các phương diện công tác là được, đây mới là vấn đề cần phải nghiên cứu nghiêm túc. Tôi là người mới đến nhận chức, tất cả đều phải làm lại từ đầu, vì vậy xét về tất cả các phương diện cũng phải được mọi người bỏ sức giúp đỡ mới được.
Chiêm Giang Huy khẽ ngừng lại rồi tiếp tục nói:
- Nhưng lúc này đàm đạo về vấn đề cũng có chút khó khăn, trọng trách Giang Nam đúng là không nhẹ, tôi cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Gương mặt Lưu Tiến tràn đầy nụ cười và nói nhất định, nhất định. Hai người trò chuyện thêm một lúc lâu, khi Lưu Tiến thấy đã muộn thì đề xuất nói lời cáo từ. Trên đường về Trương Thanh Vân ngồi ở ghế lái phụ, hắn nhìn vào kính chiếu hậu xem xét vẻ mặt của Lưu Tiến, rõ ràng rất âm tình bất định.
Rõ ràng cuộc gặp mặt hôm nay cũng không đạt đến mục đích như Lưu Tiến mong muốn, mục tiêu của hắn rất rõ ràng nhưng bí thư Chiêm lại không bàn đến vấn đề công tác, đây cũng chính là nguyên nhân làm tâm tư của hắn trở nên âm trầm.
Trương Thanh Vân không biết vì sao Lưu Tiến lại cùng tuyến với Chiêm Giang Huy, nhưng hắn biết rõ trong vấn đề này có chuyện cũ gì đó. Hắn mơ hồ cảm thấy Chiêm Giang Huy sẽ giúp đỡ cho vấn đề cải cách lần này, cảm giác này cũng có chút kỳ diệu, chính hắn cũng không hiểu rõ vì nguyên nhân gì.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau chính thức khai mạc đại hội đại biểu quốc hội, Trương Thanh Vân cũng vùi đầu vào trong hội nghị. Thật ra hắn rất ghét hội họp, nhưng đối với đai hội đại biểu quốc hội thì cũng không quá bực bội.
Tham dự đại hội này có cảm giác khá tốt, vì đại biểu tham dự là tất cả các chiến tuyến trong nước, đủ mọi loại người. Hơn nữa những đại biểu quốc hội phần lớn đều là tinh anh, mọi người cùng ngồi một chỗ thảo luận các kế hoạch, rõ ràng bầu không khí khác hẳn những cuộc họp đảng ủy và chính quyền ở địa phương.
Bỏ qua những phần ẩn giấu, nhiều hơn một phần thẳng thắn và chân thành, dù mọi người ngồi đây có thống nhất ý kiến hay không nhưng nguyện vọng lại tương đồng. Tất cả đều hy vọng tình hình chung được cải thiện, ngày càng tốt hơn.
Đặc biệt là khi phân tổ thảo luận, Trương Thanh Vân rất hưởng thụ cảm giác này, những vấn đề cần thảo luận thường liên quan đến đại cục, cần phải có cái nhìn cảm quan mạnh mẽ, đây là khai thác tầm mắt, có ích cho vấn đề bồi dưỡng cái nhìn toàn cục.
Đất nước rộng lớn, nam bắc khác biệt, bất kỳ một chính sách nào được ban bố phải tổng hợp suy xét trên tình hình thực tế và thậm chí là phong thổ ở từng địa phương, nếu không sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề. Trương Thanh Vân cũng từng lén liên hệ với các đại biểu địa phương khác, mỗi địa phương đều có vấn đề đặc sắc, đều có những thứ mà bọn họ quan tâm, nếu nói chuyện với bọn họ thì sẽ hiểu được nhiều tình hình cơ bản trong nước hơn. Giá trị của đại biểu quốc hội toàn quốc đều nằm ở điểm này.
Liên tiếp họp hành trong chín ngày, trong đó có ba lần họp báo, thời gian không những phải xem xét những báo cáo của chính phủ, mà phải đối thoại về các báo cáo khác trong hội nghị và thông qua chính sách văn kiện mới. Trọng điểm được quan tâm lần này chính là "Pháp quy về vấn đề cải cách chế độ khám chữa bệnh ở nông thôn". Hơn nữa cũng có vài phần liên quan đến bí thư sáu tỉnh được đề bạt.
Vấn đề Chiêm Giang Huy đến nhận chức bí thư ở Giang Nam coi như đã được quyết định, mà nguyên bí thư tỉnh ủy Giang Nam được đề bạt làm phó chủ nhiệm thường vụ ủy ban cải cách quốc gia. Lúc này tin tức truyền ra lập tức gây nên chấn động và chú ý cao độ, đặc biệt là truyền thông tỉnh Giang Nam làm một bài phỏng vấn khá đồ sộ.
Nhật báo Giang Nam cũng đăng ảnh đồng chí Chiêm Giang Huy và cả lý lịch sơ bộ, toàn bộ Giang Nam đều biết được bí thư mới là ai. Đám cán bộ và nhân dân bắt đầu thừa nhận, khen ngợi, cuối cùng đều biến thành vẻ chờ mong.
Khi đại hội đại biểu quốc hội chấm dứt thì Trương Thanh Vân cũng không tính sẽ về ngay, hắn tìm đến Lưu Tiến, nhưng đối phương lại cười ha hả nói:
- Cậu phải xin phép chủ tịch Khâu mới được, lúc này chúng ta không phải quan hệ thượng cấp và hạ cấp.
Trương Thanh Vân vội hỏi:
- Trưởng phòng cứ thích nói đùa, quan hệ thượng cấp và hạ cấp là vĩnh viễn không thay đổi.
Lưu Tiến chợt ngẩn người, sau đó lại vui mừng nói:
- Tiểu tử cậu đúng là, đi, đi thôi. Tôi biết vợ cậu ở thủ đô, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được hai ngày rồi quay về, sợ rằng bí thư Chiêm sẽ lập tức đến nhận chức, chúng ta không thể để lại cho lãnh đạo ấn tượng xấu.
- Vâng!
Trương Thanh Vân cười nói, hắn ra khỏi cửa thì phóng thẳng về phía Triệu Giai Ngọc cư ngụ. Triệu Giai Ngọc ở trong một khu nhà khá tốt, trong nơi đây tất cả đều là khu nhà cao cấp, nàng biết Trương Thanh Vân hôm nay sẽ đến nên không đi làm mà ở nhà dọn dẹp sạch sẽ.
Trương Thanh Vân vừa vào trong nhà thì lập tức định phóng đến ôm nàng lên lầu, nào ngờ Triệu Giai Ngọc vội vàng trốn tránh rồi nói:
- Đừng, đừng!
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, Triệu Giai Ngọc lùi lại vài bước, gương mặt đỏ bừng, nàng liên tục nhìn xuống bụng rồi nói:
- Cái kia...Ừ.......
Gương mặt Triệu Giai Ngọc lại càng đỏ sậm, Trương Thanh Vân không biết có chuyện gì xảy ra, mãi đến khi nàng chỉ tay xuống bụng thì hắn mới ngẩn ngơ, lại ngạc nhiên hỏi:
- Em...Em.......
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt khó tin chỉ chỉ vào bụng Triệu Giai Ngọc, vì kích động mà nói năng lộn xộn.
Triệu Giai Ngọc vội vàng quay đầu, Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn muốn đến ôm lấy vợ nhưng không dám, sợ ảnh hưởng đến sinh mệnh nhỏ nhắn. Nhưng cảm giác vui sướng trong lòng thật sự khó phát tiết, có con rồi sao? Rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.
Trương Thanh Vân ôm Triệu Giai Ngọc vào lòng, hắn đặt mũi lên mái tóc dài mượt của nàng và tham lam hít lấy hít để, trong lòng rất ấm áp.
Chính Trương Thanh Vân lại có cơ hội sinh tồn, hơn nữa bây giờ lại có con, đây là công ơn của tạo hóa, đây là phước đức trời xanh ban tặng, trong lòng hắn tràn đầy cảm kích.
- Mỗi lần anh đến đều làm cho nhà trở nên rối loạn!
Triệu Giai Ngọc dùng giọng trách móc nói, nàng nhớ đến tình cảnh sôi nổi điên cuồng của Trương Thanh Vân vừa rồi, hắn giống như một đứa bé, điều này làm Triệu Giai Ngọc không khỏi mỉm cười hạnh phúc.
Trương Thanh Vân cười hì hì ngây ngô nói:
- Chuẩn bị nghỉ sinh thôi, chúng ta về Thành Đô ở, nghỉ một năm rưỡi.
Triệu Giai Ngọc đột nhiên quay đầu, gương mặt vẫn đỏ ửng, nàng nói:
- Mới một tháng.......
- Anh mặc kệ, dù sao em cũng phải nghỉ, sau đó về Thành Đô để anh hầu hạ cho tốt mới an tâm được, cũng phải đưa cha mẹ đến Thành Đô.
Trương Thanh Vân kiên trì nói.
Triệu Giai Ngọc nhíu mày không nói, rõ ràng đang suy nghĩ về vấn đề công ty, một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Anh ở thủ đô được bao nhiêu ngày? Sắp tới A Sương sẽ về nước, anh có biết không?
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, khoảnh khắc này không biết nói sao cho phải, vẻ mặt rất xấu hổ. Hắn vội vàng châm một điếu thuốc rồi nói:
- Gần đây anh cũng không gọi điện cho A Sương, thế nào? Em muốn A Sương đến giúp sao?
Triệu Giai Ngọc lắc đầu nói:
- Chị ấy quá bận rộn, nhất định phải kinh doanh tốt ở Mỹ, lần trước hình như cũng bị thiệt hại, anh không biết sao?
Trương Thanh Vân sững sờ và lắc đầu, cảm thấy trong lòng rất khó dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Hắn luôn có cảm giác hỗ thẹn với Cảnh Sương, nhưng Triệu Giai Ngọc nói ra lại làm hắn cực kỳ xấu hổ, hắn chỉ biết buồn bực ngồi hút thuốc, dùng hành động để di chuyển lực chú ý.
Triệu Giai Ngọc dùng giọng êm dịu nói về tình hình của Cảnh Sương, thì ra Cảnh Sương kinh doanh ở Wall Street bị người ta liên hợp tấn công, bị người khác cướp đi hơn một tỷ đô la. Sau đó khi bí mật điều tra thì biết đám người vây công Cảnh Sương là người Hoa, mà kẻ tai to mặt lớn nhất chính là Hoàng Tử Ca.
Trương Thanh Vân vừa nghe nói đến Hoàng Tử Ca thì ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Giai Ngọc nói:
- Sao em biết rõ ràng như vậy?
Triệu Giai Ngọc cười cười, nàng nói:
- Vì bọn họ đã về nước!
Triệu Giai Ngọc dùng tay chỉ một tòa nhà cao tầng cách không xa:
- Bọn họ đang ở bên trong, thành lập công ty Maya, bọn họ đưa ra những lời phát ngôn bừa bãi, nói rằng sẽ làm cho chúng ta đẹp mặt.
Trương Thanh Vân cắn môi, đám người Hoàng Tử Ca này sao cứ nhất định phải gây ra khó khăn cho mình và Triệu Giai Ngọc? Hắn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, giống như có thứ gì đang đứng chắn bên trong.
Nhưng Trương Thanh Vân vẫn có thể hiểu ý đồ Cảnh Sương quay về lần này, nàng nhất định muốn bàn kế sách chống đối cùng Triệu Giai Ngọc. Hai người bọn họ có số vốn khổng lồ nhưng đám người Hoàng Tử Ca không biết đầu cơ sao? Trương Thanh Vân cho rằng khó thể nắm chắc được kết quả.
Thị trường đầu tư trong nước xét đến cùng vẫn liên quan đến vấn đề chính trị, trong một đất nước không có bất kỳ quy tắc gì thì tin đồn quá nhiều, Cảnh Sương và Triệu Giai Ngọc không có ưu thế trên phương diện này, phần thắng là rất ít.
Lần trước Hoàng Tử Ca tấn công Triệu Giai Ngọc không phải đã nói Khánh Kỵ thao túng thị trường chứng khoán sao? Trương Thanh Vân thấy những vụ việc này đều có nguyên nhân, thị trường chứng khoán của nước nào mà chẳng không bị khống chế?
Đám người Hoàng Tử Ca chính là anh em của Hoàng Diêu, đây đều là những người mà Trương Thanh Vân không muốn đối địch. Nhưng mọi chuyện trên thế giới thường rất quái dị, những chuyện không muốn gặp thì thường phải đối mặt, hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
- Đợi một chút đi, Giai Ngọc, mọi thứ bây giờ đều khá rõ ràng, tình hình rõ ràng em có bị động hơn. Em nên nghỉ ngơi, ngoài lỏng trong chặt, anh muốn thấy ý đồ thật sự của bọn họ.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, vẻ mặt hắn dần trở nên lạnh lùng.
Cây to đón gió lớn, Trương Thanh Vân cảm thấy vợ chồng mình đã rơi vào tình cảnh như vậy. Triệu Giai Ngọc bị người nhìn chằm chằm, mình cũng bị người nhìn chằm chằm, đám người này đang chờ lỗ hổng xuất hiện, Trương Thanh Vân không sinh ra chút cảm giác thích thú với cảm giác này.
- Anh có một ý kiến hay, Giai Ngọc, em xem thế nào?
Một lúc lâu sau khi Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt Triệu Giai Ngọc không được tốt lắm thì cười ha hả nói.
- Có ý gì à?
Triệu Giai Ngọc nhíu mày, nàng dùng giọng có chút hăng hái nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu xa nói:
- Đó chính là chúng ta nên sinh nhiều con một chút, cố gắng bồi dưỡng chúng, để tất cả đều trở nên mạnh mẽ, sau này chẳng phải chúng ta sẽ không còn gì phải lo lắng à?
- Anh!
Gương mặt Triệu Giai Ngọc lại trở nên đỏ hồng, nàng muốn mở miệng mắng nhưng mấp máy môi rồi thôi, bộ dạng rất mê người:
- Khi đến chuyện chính thì anh lại nói ra những lời hoang đường, anh.......