Chương 420: Cướp Lời Của Bí Thư Tỉnh Ủy.


Số từ: 4518
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Mã Bân liên tục đảo mắt, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng ý thức được vấn đề này, hắn bắt tay với Phương Vĩnh Bình xong thì nói:
- Bí thư, mời anh và các vị lãnh đạo, bữa tiệc trong khách sạn Vũ Lăng chẳng khác nào ở đại sảnh khách sạn quốc tế, chứng tỏ công tác đã được Vũ Lăng chuẩn bị rất chu đáo.
Chiêm Giang Huy cười ha hả nói:
- Anh nghĩ vậy sao?
Sau đó Chiêm Giang Huy quay đầu nói với Hà Khôn và Vi Trung Quốc:
- Chúng ta tìm một bàn rồi ngồi xuống!
Chiêm Giang Huy nói ra câu này thì lập tức xóa bỏ tình cảnh xấu hổ, Mã Bân dùng ánh mắt cảm kích nhìn Trương Thanh Vân. Lời này vốn là thư ký phải nói ra, nhưng tình cảnh này Mã Bân lại khó chen lời, Trương Thanh Vân có thể thay hắn nói chứng tỏ rất biết chừng mực, coi như giúp hắn che giấu chút sai lầm.
Lãnh đạo lập tức đi đầu, trong đại sảnh đã có rất nhiều phóng viên đợi sẵn, khi đám người Chiêm Giang Huy tiến đến thì ánh đèn lóe lên không dứt. Lúc này bữa tiệc đã được sắp xếp rất tốt, bàn chủ tịch ở khu trung tâm, các vị lãnh đạo khác được sắp xếp ở hai bên. Những nhân viên cùng đi theo Chiêm Giang Huy đều là lãnh đạo của các ban ngành Vũ Lăng, hơn nữa còn có các lãnh đạo quan trọng.
Trương Thanh Vân chỉ là phó phòng tổ chức, tất nhiên không có tư cách ngồi ở khu trung tâm, vì vậy cũng chỉ biết đi theo các nhân viên khác ngồi ở hai bên. Đại sảnh mở tiệc chiêu đãi khá rộng, nhưng đám người Vũ Lăng rõ ràng cũng rất biết cách động não, đã bố trí đại sảnh thành bố cục rất tuyệt, cũng có lại vài bàn cho phóng viên, nhìn qua cực kỳ hợp lý.
Trước khi bữa tiệc được phát động thì bí thư tỉnh ủy và bí thư thị ủy cũng phải tiến lên phát biểu, Chiêm Giang Huy là người bắt đầu, mọi người bên dưới vỗ tay nhiệt liệt. Vũ Lăng tổ chức bữa tiệc chào đón cao điệu như thế này tất nhiên đang lợi dụng cơ hội bí thư xuống tuyến dưới thị sát để dùng một phương pháp không chính thức thúc đẩy các ban ngành ở Vũ Lăng phục hồi trở lại. Tin chắc rằng tin tức này được truyền xuống thì tất cả các cán bộ ban ngành Vũ Lăng sẽ cảm nhận được sự quan tâm nhiệt thành của tỉnh ủy, cũng như là của chính quyền tỉnh.
Vì vậy nói đây là bữa tiệc thì chẳng thà nói rõ đây là hội nghị, mọi người phát biểu hơn một giờ, sau đó mọi người mới bắt đầu động đũa. Trương Thanh Vân vốn đã đói meo ruột, lúc này được ăn thì sớm không còn khẩu vị, một bữa cơm nhàm chán.
Sau khi kết thúc bữa tiệc thì thư ký Mã lại đến thông báo hành trình của lãnh đạo với Trương Thanh Vân, chỉ cần nhìn qua là thấy Mã Bân rất thận trọng, hắn đưa cho Trương Thanh Vân một báo cáo hành trình của bí thư Chiêm, ra hiệu cho Trương Thanh Vân biết phải đi theo.
Trương Thanh Vân cầm lấy tờ giấy ghi rõ hành trình mà phát hiện ra bí thư Chiêm rõ ràng rất bận rộn, trong vòng ba ngày đều dày đặc lịch đi lại và làm việc. Sáng sớm ngày mai sẽ thị sát phòng tổ chức thị ủy, đồng thời cũng mở hội nghị nghe báo cáo về công tác cải cách cán bộ, suốt buổi sáng chỉ có một sự kiện này.
Nhưng sau khi nhìn ra phía sau thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút hồ đồ, chiều ngày hôm sau thì bí thư Chiêm sẽ đi khảo sát các cảnh quan du lịch ở Vũ Lăng, chính hắn cũng phải đi theo. Sáng ngày thứ ba thì bí thư Chiêm lại đi khảo sát hạng mục du lịch mạo hiểm ở Tang Chương, chính Trương Thanh Vân cũng phải đi theo. Vì vậy hắn cảm thấy có gì đó không đúng, hắn gọi Mã Bân lại rồi hỏi:
- Thư ký Mã, như thế này có đúng không? Tôi phải đi theo bí thư đến Tang Chương sao?
- Đây là những gì mà bí thư Hà tự sắp xếp, anh có ý kiến gì sao?
Mã Bân nói:
- Tôi cũng nói trước với anh, bí thư chủ yếu theo các nhân viên đến Tang Chương, bí thư Hà và chủ tịch Vi sẽ không đi theo.
Trương Thanh Vân gật đầu nhìn Mã Bân bằng ánh mắt cảm ơn, sau đó lại đưa mắt nhìn Mã Bân rời đi. Xem ra Hà Khôn vẫn còn nhớ rõ trước kia mình làm bí thư huyện ủy Tang Chương, bí thư Chiêm mới đến nhận chức, còn chưa quen thuộc các phương diện công tác, Hà Khôn là bí thư phụ trách công tác đoàn thể phải giúp bí thư quen thuộc mọi thứ, lúc này lão nghĩ đến Trương Thanh Vân, đúng là không dễ dàng gì.
Trương Thanh Vân cảm thấy đây là cơ hội rất tốt, có thể tiếp xúc gần với lãnh đạo tỉnh ủy, hơn nữa còn được đi theo bên cạnh, điều này không những có thể giúp hắn khai thác tầm mắt, hơn nữa còn hỗ trợ rất nhiều cho công tác. Đây là cơ hội mà nhiều người nằm mơ cũng không thể có được.
… ….
Phòng tổ chức thị ủy Vũ Lăng, Trương Thanh Vân cùng bí thư Chiêm đi thị sát, đi theo còn có bí thư Vũ Lăng Phương Vĩnh Bình, phó bí thư chuyên trách thị ủy Lý Cường.
Chủ đề khảo sát hôm nay đã quá rõ ràng, chính là muốn hiểu rõ tất cả tình hình chuẩn bị trong cải cách thể chế cán bộ, đồng thời cũng muốn biết những công tác bố trí của thành phố Vũ Lăng.
Hội nghị báo cáo do bí thư Chiêm tự mình chủ trì, lão cường điệu nhấn mạnh sự bức thiết và tất yếu của vấn đề cải cách cán bộ, yêu cầu thị ủy Vũ Lăng và phòng tổ chức phải bố trí thật tốt cho cải cách. Đồng thời cũng phải bồi dưỡng cán bộ giác ngộ tốt, tư tưởng đoan chính và các phương diện công tác tổ chức khác, hơn nữa còn nhấn mạnh công tác tổ chức và công tác quản lý, hai tay phải nắm bắt hai vấn đề này thật tốt, hai tay đều phải cứng.
Sau đó đến lượt trưởng phòng tổ chức Vũ Lăng Lý Thu Thực lên tiếng, hắn báo cáo thật kỹ vấn đề cải cách cán bộ cơ sở ở Vũ Lăng và những bố trí cụ thể của phòng tổ chức, đồng thời còn có những phân công và phối hợp bên trong phòng tổ chức.
Sau khi Lý Thu Thực phát biểu xong thì sau đó là lên tiếng tự do, cách Trương Thanh Vân hai ghế là hai vị lãnh đạo khác, một người không có ý muốn phát biểu, người còn lại thì chăm chú ghi chép, nhìn có vẻ rất chân thành.
Một vị phó phòng tổ chức Vũ Lăng ngồi bên cạnh Phương Vĩnh Bình, hắn là người phát biểu ngay từ đầu, những phó phòng tổ chức ở Vũ Lăng cũng biểu hiện rất khá, đưa ra tất cả những điểm khó khăn và mơ hồ, bí thư Chiêm nghe rất chăm chú.
Phương Vĩnh Bình nghe được mà cảm thấy rất bực bội, căn bản nhất và quan trọng nhất chính là tuyến trên phải cố gắng ra sức giúp đỡ, phòng tổ chức thị ủy sĩ khí cao thì dùng được gì? Thỉnh thoảng hắn lại đảo mắt nhìn sang Trương Thanh Vân, không biết vị phó phòng tổ chức này hôm nay có chuyện gì xảy ra, hắn là lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy mà khong chịu đứng ra bày tỏ thái độ ngay từ đầu, bộ dạng rất bình tĩnh, rốt cuộc trong hồ lô có những thứ gì?
Phương Vĩnh Bình vẫn có cảm giác do dự với chế độ cải cách lần này, vì nếu dựa theo khảo sát truyền thống và phân công chế độ thì sẽ bớt được rất nhiều việc. Hắn là bí thư đảng ủy, hắn có lòng tin nắm chắc tất cả vào trong bàn tay, như vậy thế cục ổn định ở Vũ Lăng là mười phần chắc chắn.
Nhưng lúc này lại có cải cách, như vậy sẽ tăng thêm nhiều chuyện xấu, người làm bí thư như Phương Vĩnh Bình lại phải ra sức giúp đỡ. Nhưng cải cách sẽ làm từ trên xuống dưới, từ thành phố đến huyện đến xã, hơn nữa mỗi đơn vị đều có bí thư phụ trách, Phương Vĩnh Bình cũng không thể nào đảm bảo tư tưởng của bọn họ được thống nhất.
Đặc biệt là ở cơ sở, tương lai nếu có tuyển cử, bầu cử và tuyển chọn thì quyền lợi của bí thư đảng ủy chắc chắn sẽ suy yếu, có thể đảm bảo bọn họ không có vấn đề được sao? Nếu bọn họ xảy ra vấn đề, Phương Vĩnh Bình lại ra tay cưỡng chế, như vậy chẳng phải đã tạo thành không gian sống cho kẻ thù chính trị? Đến lúc đó chuyện xấu từ nhỏ thành lớn, trong lòng Phương Vĩnh Bình cũng biết rõ người đang hợp tác với mình chẳng phải loại tốt đẹp gì, là con trai của Cao gia chính tông, là cây lớn rễ cọc ở Vũ Lăng. Nếu Phương Vĩnh Bình rơi vào cục diện khốn khổ thì còn có thể thi hành được biện pháp chính trị xuống tuyến dưới được sao?
Phương Vĩnh Bình là bí thư, hắn cần phải suy xét một cách toàn diện, cũng vì vậy mà đầu rất đau nhức. Chế độ cải cách không thể không làm, nếu vội vàng sẽ lún chân quá sâu, nếu lúc đó rơi vào tình thế bị động thì rất phiền phức. Phương Vĩnh Bình trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định nhờ vào chỉ thị cân bằng của phòng tổ chức tỉnh ủy để ném đá qua sông.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Trương Thanh Vân thì Phương Vĩnh Bình lại cảm thấy không ổn, nếu mình lợi dụng đối phương, sợ rằng đối phương cũng đang suy nghĩ để lợi dụng mình.
Sau khi đám phó phòng tổ chức thành phố Vũ Lăng lên tiếng thì bầu không khí chợt trở nên vắng lặng, vẻ mặt Hà Khôn chợt biến đổi, lão liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đang chăm chú ghi chép, không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ sẽ mở miệng.
Chiêm Giang Huy chợt ho khan, lão nói:
- Phó phòng Trương, anh không có gì để phát biểu sao?
Trương Thanh Vân vội vàng ngẩng đầu, khi thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình thì gập vở lại nói:
- Hôm nay vốn dĩ tôi sẽ không muốn phát biểu vì có hai lý do, thứ nhất, tuy tôi là người được phòng tổ chức tỉnh ủy phân công quản lý khối các bộ lần này, nhưng vấn đề cải cách thí điểm ở Vũ Lăng phải do chính bí thư Phương chỉ đạo thị ủy, chính quyền và phòng tổ chức Vũ Lăng thực hiện. Tôi là phó phòng được phòng tổ chức phân công quản lý, công tác của tôi chủ yếu là truyền đạt ý kiến và tinh thần văn kiện của thượng cấp cho thành phố Vũ Lăng để đảm bảo quá trình cải cách được tiến hành thuận lợi, không được đi chệch quỹ đạo.
- Thứ hai, vấn đề cải cách cán bộ hiện nay đang bắt đầu trong phạm vi cả nước, lúc này cũng không có một khung sườn cố định nào để tham khảo. Tôi chỉ là một người đại biểu cho phòng tổ chức tỉnh ủy, chúng tôi quyết không can thiệp vào nội bộ của thị ủy, như vậy sẽ gây ra cho các anh áp lực không đáng có. Nếu trong quá trình cải cách mà các anh phạm phải sai lầm thì chúng ta hoàn toàn có thể bình luận một cách khách quan, quyết không vì phạm phải sai lầm mà chối bỏ thành tích của mọi người. Trên vấn đề mắc phải sai lầm, theo ý của tôi, nếu không sai tính nguyên tắc thì hoàn toàn có thể ném đá qua sông.
Giọng điệu của Trương Thanh Vân rất lưu loát, vừa mở miệng là nói hơn ngàn chữ, tất nhiên trung tâm tư tưởng chính là cổ vũ ban ngành đảng ủy và chính quyền Vũ Lăng buông tay buông chân làm việc, giải phóng tư tưởng, không cần sinh ra quá nhiều lo lắng, không sợ phạm phải sai lầm, phải có niềm tin quyết thắng
Trương Thanh Vân nói với tâm tư tình cảm rất đặc biệt, trong mắt đám người Lý Thu Thực lóe lên cái nhìn kỳ dị, niềm tin cũng tăng lên mãnh liệt. Mà Phương Vĩnh Bình thì giống như ngồi lên bàn chông, hắn liên tục liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, càng nhìn càng thấy đối phương không phải hạng người tầm thường. Người này đơn giản cài mũ cải cách lên đầu đảng ủy, phòng tổ chức tỉnh ủy chỉ mang tính phụ trợ, cưỡng ép những tình hình vào lúc này rơi xuống hố sâu đơn giản hóa. Trước tiên trói tất cả đảng ủy Vũ Lăng lên chiếc xe cải cách, bắt buộc Phương Vĩnh Bình muốn tránh cũng không thể, muốn trốn cũng không được.
Càng đáng tức tối chính là Trương Thanh Vân tự cho mình là tỉnh ủy, hắn gộp phòng tổ chức tỉnh ủy và tỉnh ủy lại làm một và nói chuyện. Dựa theo lời của Trương Thanh Vân thì phòng tổ chức tỉnh ủy và tỉnh ủy sẽ là những đơn vị cùng nhau liên hợp trong vấn đề cải cách lần này, đây đúng là lột da hổ làm cờ, dùng tỉnh ủy để dọa chết thị ủy Vũ Lăng, kéo tất cả trách nhiệm trong vấn đề cải cách chụp lên mũ đảng ủy Vũ Lăng. Nếu vấn đề cải cách xuất hiện lổ hỗng thì không đơn giản chỉ là vấn đề của phòng tổ chức thị ủy, chính bí thư như Phương Vĩnh Bình cũng phải chịu trọng trách.
Sau khi Trương Thanh Vân chấm dứt bài phát biểu thì hội trường vang lên những tiếng vỗ tay vang dội, Hà Khôn nhìn Trương Thanh Vân với vẻ mặt không chút biểu cảm rồi lại nhíu mày. Lúc này lão cũng chính thức được thấy tiểu tử này lớn gan, trước mặt bí thư tỉnh ủy mà dám nói không sợ phạm sai lầm, đây cũng là một chỉ thị của tỉnh ủy sao?
- Bí thư, anh xem!
Hà Khôn nhìn về phía Chiêm Giang Huy nói, lão tỏ ý mời Chiêm Giang Huy đứng lên tổng kết và cho chỉ thị.
Chiêm Giang Huy cười cười, ánh mắt lão đảo qua người Trương Thanh Vân, những gì Trương Thanh Vân suy nghĩ sao có thể lừa gạt được lão? Tuy lão là người mới đến nhận chức nhưng nói về vấn đề quan trường thì biết rõ từng ngóc ngách. Trưởng phòng Trương này có thể lợi dụng cơ hội để dựa thế, nhìn đến điểm quan trọng cũng coi như là loại người tài giỏi. Nhưng lão cũng cảm thấy bất ngờ, tiểu tử kia nói như vậy chẳng lẽ không sợ mình không vui sao?
- Được rồi, hội nghị ngày hôm nay rất tốt, mọi người đều đã phát biểu ý kiến, bài phát biểu của phó phòng Trương lại càng có ý nghĩa, đã cơ bản nói ra ý kiến của tôi. Lúc này điều quan trọng nhất chính là hành động, bí thư Phương, anh thấy sao?
Chiêm Giang Huy nói.
- Vâng, bí thư, nhất định, nhất định rồi! Tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Phương Vĩnh Bình nở nụ cười có chút cứng nhắc nói.
- Vậy thì tan họp, chiều này tôi còn có lịch trình khác, bây giờ về khách sạn dùng cơm trưa.
Chiêm Giang Huy nói.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn mười giờ, hắn nhạy cảm phát hiện ra mình vừa phạm phải một sai lầm nào đó, nếu không sao bí thư lại quyết định tan họp và về dùng cơm sớm như vậy?
Đám người vây quanh bí thư Chiêm xuống lầu đón xe, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rớt lại ở phía sau. Lý Thu Thực cũng đi chậm lại vài bước nói:
- Trưởng phòng Trương, hôm nay anh lên tiếng đúng là quá tốt, đây cũng chính là những gì chúng tôi suy nghĩ. Nếu có sự giúp đỡ từ tỉnh ủy, có lãnh đạo thị ủy làm đạo diễn thì cải cách sao không thành cho được?
Trương Thanh Vân nhăn mày, hắn cảm thấy Lý Thu Thực không hiểu rõ ý đồ của mình, nhưng trong lòng thầm nghĩ đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, vì vậy hắn cũng không tiện mở miệng mà nói:
- Có lòng tin là tốt, sau này còn phải xem các anh biểu hiện thế nào.
Lý Thu Thực nở nụ cười ngượng ngùng, lúc này mọi người cũng đã đến bãi đậu xe. Phương Vĩnh Bình bắt tay tiễn các vị lãnh đạo, đến khi bắt tay với Trương Thanh Vân thì hắn hơi ngừng lại một chút rồi nói:
- Trưởng phòng Trương, sau này anh phải thường xuyên đến Vũ Lăng đấy nhé, theo những gì anh vừa nói thì mọi sự việc mới phát sinh phải nắm chắc, cần phải phòng ngừa chu đáo từ tất cả các mặt mới tốt.
- Nhất định, nhất định!
Trương Thanh Vân cười nói, Phương Vĩnh Bình nắm chặt vấn đề sai lầm mà không buông tay, xem ra vừa rồi Trương Thanh Vân hắn có chút kích động mà để lại chút tóc cho người ta nắm.
Đoàn xe thị ủy bắt đầu xuất phát, một hàng xe cảnh sát chạy phía trước mở đường phóng đến khách sạn Vũ Lăng. Khi xe Trương Thanh Vân vừa dừng lại thì thư ký Mã đã chạy đến nói:
- Trưởng phòng Trương, bí thư mời anh lên phòng!
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn vội vàng gật đầu rồi đi theo sau lưng Mã Bân, hai người theo thang máy lên đến tầng cao nhất. Lầu cao nhất của khách sạn Vũ Lăng dành cho lãnh đạo tỉnh ủy, tầng này đã được quản chế, đầu cầu thang có hai cảnh sát đứng gác.
Mã Bân phải đưa ra giấy chứng minh công tác cho Trương Thanh Vân thì hai người mới được đi qua. Tầng này không những đặc biệt xa hoa, hơn nữa phối ánh sáng cũng cực tốt, tất cả các trang thiết bị văn phòng và tập thể dục đều có đầy đủ, khắp nơi bùng lên khí tức xa hoa.
Chiêm Giang Huy ngồi trên ghế sa lông, Hà Khôn ngồi ở bên cạnh, hai người đang nói chuyện. Trương Thanh Vân vừa tiến vào cửa thì đứng thẳng người nói:
- Chào bí thư, chào bí thư Hà!
Hà Khôn lập tức thu lại nụ cười, Chiêm Giang Huy thì vẫn tươi cười như trước, lão chỉ vào chiếc ghế sa lông dài ở trước mặt rồi nói:
- Ngồi đi, hôm nay cậu phát biểu có chuẩn bị sẵn bản thảo hay không?
Trương Thanh Vân đi lên phía trước rồi chậm rãi ngồi xuống, hắn nói:
- Không, nhưng bí thư đã nói nên tôi đành phát biểu những gì mình biết.
Chiêm Giang Huy gật đầu, Hà Khôn ở bên cạnh lại dùng giọng nghiêm túc nói:
- Cậu căn cứ vào điều gì để nói những lời mình phát biểu là chỉ thị của tỉnh ủy? Tỉnh ủy có chỉ thị cho cấp dưới làm việc buông tay buông chân sao? Còn nữa, trong chế độ cải cách lần này thì phòng tổ chức là nhân vật chính, sao cậu lại cố ý làm nhạt tác dụng của phòng tổ chức? Hơn nữa còn nói liên kết với thị ủy?
Trương Thanh Vân đột nhiên bị Hà Khôn dùng lời nghiêm khắc để phê bình mà không biết nói sao cho phải. Trong lòng dù cảm thấy lời nói của Hà Khôn có vấn đề, nhưng tình cảnh bây giờ đối mặt với hai vị lãnh đạo tỉnh ủy, dù hắn có to gan cũng không dám tranh luận, nếu không sẽ chẳng có chút quan điểm với thượng cấp.
Chiêm Giang Huy khoát tay nói:
- Anh Hà, đừng nên phê bình nóng vội, cán bộ trẻ làm việc có chút bốc đồng cũng là điều tốt.
- Tôi thấy không phải cậu ấy bốc đồng, đây là không có chừng mực.
Hà Khôn vẫn chưa hết tức giận, lão dùng ánh mắt sắc như đao nhìn qua mặt Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bí thư chưa ra chỉ thị mà cậu đã nói có chỉ thị, cậu cho rằng mình là ai?
Trương Thanh Vân đỏ mặt lên, hắn đã hiểu rõ ý nghĩ của Hà Khôn, mình sai ngàn lần vạn lần, nhưng xét đến cùng vẫn là cướp lấy lời của bí thư. Hắn vừa nghĩ đến đây thì hận không thể cho chính mình một tát, mình suy xét cũng coi như chu đáo, sao lại phạm phải sai lầm này?
Trương Thanh Vân không nhịn được phải đảo mắt xem xét Chiêm Giang Huy, lúc này hắn lập tức hiểu rõ vì sao bí thư Chiêm lại lập tức dùng giọng qua loa nói chấm dứt hội nghị, chính là muốn người ta cảm giác chính mình đoạt lời của bí thư. Thật ra vấn đề "đoạt lời nói" đều do chính bí thư khống chế, nếu lão nói đoạt thì đoạt, nói không thì sẽ không. Lão không làm chỉ thị tổng kết mà lập tức nói lời qua loa kết thúc hội nghị, điều này đã mắng mình làm việc không đúng mực.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà tâm tình dần tỉnh táo trở lại, Chiêm Giang Huy là bí thư tỉnh ủy, nếu lão thật sự muốn làm khó chính mình thì tránh được sao? Hôm nay lão có thể nói mình "đoạt lời" nhưng sợ rằng ngày mai sẽ không, nếu đã như vậy thì đơn giản cứ xem xét để hiểu bí thư có ý gì. Trương Thanh Vân tin Chiêm Giang Huy là lãnh đạo lớn, sẽ không chấp nhất với một phó phòng cỏn con như mình.
- À, trưởng phòng Trương, cậu có ý kiến gì với lời nói của bí thư Hà?
Chiêm Giang Huy nói, vẻ mặt vẫn lộ ra nụ cười, lão ngẩng đầu lên nìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi cho rằng chế độ cải cách cán bộ ở Vũ Lăng có thành công hay không phụ thuộc vào nhân tố các ban ngành Vũ Lăng có vặn thành một sợ dây thừng hay không. Nếu mọi người đồng tâm hiệp lực thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý, nếu tư tưởng mọi người không thống nhất, đặc biệt là đảng ủy không có tư tưởng thống nhất thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn.
- Đây cũng là lời tôi muốn động viên bọn họ, là lý do giúp bọn họ giải sầu. Tôi được lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy phân công quản lý khối công tác cải cách, tôi cho rằng quyền lên tiếng của tôi cơ bản chỉ liên quan đến chức trách, quyền hạn và sự giúp đỡ. Tất nhiên ở phương diện tìm từ tôi đã có thiếu sót, tôi thừa nhận sai lầm, cũng xin yêu cầu lãnh đạo phê bình.
Trương Thanh Vân nói, tên đã bắn đi khó thu trở về, việc đã đến nước này thì khó thể lui lại, lúc này chỉ còn cách bày tỏ quan điểm của mình, phải đánh cuộc với khí độ và lòng dạ của Chiêm Giang Huy.
Chiêm Giang Huy híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt lão không có chút biểu cảm nào. Trương Thanh Vân cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh nhưng sau lưng lại vã mồ hôi hột. Trước mặt hắn dù sao cũng là lãnh đạo cấp bộ, nếu hắn đánh cược sai thì hậu quả dễ dàng tưởng tượng ra được.
- Ha ha!
Chiêm Giang Huy đột nhiên cười rộ lên, lão quay đầu nhìn Hà Khôn nói:
- Anh xem đi, có giống với anh Hoàng không? Đúng là giống như in!
Hà Khôn trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân mà không lên tiếng.
Chiêm Giang Huy dùng tay vỗ vỗ lên phần đặt tay trên ghế sa lông rồi nói:
- Lúc này tôi quả thật đã tin cậu dám cướp con gái Triệu gia, đúng là gan không nhỏ. Nhưng vấn đề không phải ở cậu đoạt lời của tôi, mà vấn đề là cậu suy xét quá to gan.
- Cậu có nghĩ rằng chụp mũ trách nhiệm lên đầu Phương Vĩnh Bình, nếu anh ấy trở thành người chịu trách nhiệm trực tiếp thì cậu còn có thể đạt được mục tiêu công khai, công bằng, công chính sao? Chẳng lẽ cậu không nghĩ rằng sẽ xuất hiện vấn đề bình mới rượu cũ sao?
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn nói:
- Tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, tôi cho rằng.......
Trương Thanh Vân nói được một nửa thì không dám nói tiếp, vì trong suy nghĩ của hắn chỉ cần Lý Thu Thực đứng vững, chỉ cần địa vị chấp hành và địa vị chủ đạo của phòng tổ chức tỉnh ủy không thay đổi thì cải cách sẽ không biến dạng.
Nhưng những lời này sao có thể nói trước mặt bí thư Chiêm? Người này là lãnh đạo tỉnh ủy, nếu nói đến vấn đề phòng tổ chức tỉnh ủy đứng vững thì chẳng phải đang khích bác mối quan hệ giữa lão và Lưu Tiến sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.