Chương 573: Quyền Mưu Chỉ Là Con Đường Nhỏ.


Số từ: 2443
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Sau khi kết thúc hội nghị thường ủy thì những hành động của Trương Thanh Vân lập tức được truyền đi khắp Cảng Thành, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng dự đoán trước được điều này, nội dung bàn bạc của hội nghị thường ủy thường sẽ không giữ được tính bí mật trong tình cảnh thế này.
Đây cũng có thể nói là đặc điểm của người trong nước, đối với những hội nghị càng cao cấp thì mọi người càng có mong muốn biết được tin tức, người muốn nghe ngóng cũng có rất nhiều. Trước nay Trương Thanh Vân luôn tin vào tố chất của những người tham gia hội nghị thường ủy, chẳng qua sau khi kết thúc hội nghị thì có vài câu lọt ra ngoài mà thôi.
Nhưng người trong nước thường có khả năng quy nạp và tổng kết, sau khi tổng kết vài lời của lãnh đạo thì bọn họ có thể tự biên ra hàng loạt những tin tức cực kỳ kích động, khó thể phân biệt thật giả. Nhưng những tin tức đó cũng cực kỳ bị hoài nghi.
Mà những biểu hiện của Trương Thanh Vân trong hội nghị thường ủy lần này cũng được lưu truyền cực kỳ hoành tráng, quan trọng nhất là tin tức hắn mắng thẳng mặt trưởng phòng tuyên truyền Hồng Sơn Trà, mắng xối xả, hơn nữa còn được bí thư Nhuận Uyên ủng hộ.
Về phần vì sao Trương Thanh Vân lại khai đao với phòng tuyên truyền thì có rất nhiều lời bàn tán, có người nói đài truyền hình đưa tin chủ tịch Trương thị sát và xảy ra vấn đề, cũng có người nói Hồng Sơn Trà quá mạnh mẽ, dám chọc giận chủ tịch Trương. Hơn nữa phần lớn đám người lại cho rằng Trương Thanh Vân muốn tìm đường đột phá để đứng vững gót chân từ phòng tuyên truyền.
Dù là thế nào thì sau hội nghị thường ủy lần này tin tức và danh tiếng của Trương Thanh Vân cũng được truyền ra trên quan trường Cảng Thành, mọi người đều có một định vị mới về hắn. Trước kia mọi người cho rằng hắn còn trẻ, bây giờ lại thêm chút ẩn giấu, ít nhất cũng chứng tỏ người cán bộ trẻ này không dễ trêu vào, trên đầu có sấm sét.
Đối với Hồng Sơn Trà phòng tuyên truyền thì vài ngày nay không biết đến mùi cơm, những tin đồn xuất hiện đầy bên ngoài làm tâm tình của nàng rơi xuống vị trí cực thấp. Gần đây nhà nước có sự ưu ái với cán bộ nữ, thường rất quan tâm, trước kia Hồng Sơn Trà ở trong ban ngành cũng thường ỷ lại vào điều này. Hơn nữa nàng còn có tính tình mạnh mẽ, vì vậy mà đoạn đường trước kia thường êm chèo mát mái, rất nhiều lãnh đạo tán thưởng sự diễn xuất của nàng, cho rằng nàng có năng lực, có biểu hiện quyết đoán.
Hồng Sơn Trà nhờ có những đánh giá kia mà trước nay đều đặt mình ở vị trí tương đối cao, hơn nữa nàng còn có quan hệ gần gũi với bí thư Nhuận Uyên, là minh hữu của trưởng phòng tổ chức Trần Thành. Vì vậy mà trong Cảng Thành ngoài Nhuận Uyên ra, nàng không thèm quan tâm đến kẻ nào khác.
Nhưng Hồng Sơn Trà không ngờ họa trời giáng xuống, một tên mặt trắng mới đến quan trường Cảng Thành cũng dám khai đao với nàng, hơn nữa ra tay hung ác đến mức làm nàng cảm thấy sợ. Sau khi qua hội nghị thường ủy được vài ngày thì nàng cũng xem xét vài hiểu rõ tình hình ngày đó, nàng biết mình ngày đó phải đi qua nách người ta, Trương Thanh Vân mở miệng mắng là đào sẵn chiếc hố để ngồi chờ, nhưng sao lúc đó mình không nghĩ nhiều như vậy? Mình lập tức rơi xuống hầm, mọi chuyện phát triển theo quy luật, bí thư Nhuận Uyên bị ép phải bất đắc dĩ, chỉ còn cách hy sinh chính mình.
- Trưởng phòng, giám đốc Cảnh đài truyền hình xin gặp.
Thư ký của Hồng Sơn Trà nó với vẻ mặt lo lắng, nhưng lãnh đạo có tính cách như vậy nên không dám khuyên, cũng chỉ biết cùng chịu tội với lãnh đạo mà thôi.
- Cho anh ấy vào!
Hồng Sơn Trà nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Giám đốc đài truyền hình thành phố Cảng Thành là Cảnh Hướng Dương, cũng xem là người tâm phúc của Hồng Sơn Trà, khi vào cửa và thấy bộ dạng của Hồng Sơn Trà thì vẻ mặt chợt biến đổi lớn:
- Chị Hồng, đây là sao? Thế nào? Ôi.
Bây giờ bộ dạng của Hồng Sơn Trà rất tiều tụy và không thể nào nhìn cho tốt lên được, Cảnh Hướng Dương rất biết rõ về nàng, trong lòng cũng thầm hiểu tin đồn bên ngoài là thật. Hồng Sơn Trà tuy không còn nhỏ tuổi nhưng cũng như tất cả phụ nữ, bình thường nàng hay chăm chút cách ăn mặc, bây giờ lại không để ý đến hình tượng, rõ ràng sự việc nghiêm trọng.
- Tôi thấy vị chủ tịch Trương này rõ ràng là cáo mượn oai hùm, chị Hồng không nên tức giận, có núi xanh sợ gì không còn củi đốt. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, thời gian còn dài lắm.
Cảnh Hướng Dương tiến lên ai ủi với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, hắn hôm nay ăn nói rất ngọt, rõ ràng đã sử dụng tất cả vốn liếng để giải sầu cho Hồng Sơn Trà.
- Anh thì hiểu cái quái gì!
Hồng Sơn Trà vỗ bàn nói, gương mặt vốn đã tiều tụy, bây giờ tức giận lại càng trở nên khó coi. Cảnh Hướng Dương không tự chủ được phải lui ra phía sau một bước.
- Anh đấy, vài năm nay càng lúc càng không ra gì, ngang ngược kiêu ngạo không biết mình là ai, những chữ cáo mượn oai hùm mà dám nói ra sao?
- Chị Hồng, tôi sai rồi!
Vẻ mặt Cảnh Hướng Dương lập tức trở nên nghiêm túc, trong lòng đang thầm mắng con mụ già trước mặt, nhưng vẻ mặt lại cung kính, hoàn toàn giống như một đứa cháu nội. Cũng như tất cả phụ nữ khác, Hồng Sơn Trà thích khóc lóc om sòm và mắng chửi người khác, khi nàng muốn mắng chửi thì đừng hòng nói lý lẽ, Cảnh Hướng Dương cũng coi như biết rõ tính tình của nàng.
Quả nhiên Hồng Sơn Trà bắt đầu mắng lớn, mắng làm cho Cảnh Hướng Dương không dám ngẩng đầu lên. Vẻ mặt Cảnh Hướng Dương ngày càng trở nên cung kính, cuối cùng mệt mỏi thì Hồng Sơn Trà mới dừng lại.
- Chị Hồng, xin chị bớt giận, trước kia không phải những kẻ đối nghịch với chị là rất nhiều sao? Sau này thì thế nào? Không phải đều bị chúng ta làm cho ngóc đầu lên không được à? Ở Cảng Thành mà dám đắc tội với chị Hồng, tôi mặc kệ hắn là ai, tôi tất nhiên sẽ phải phục thù.
Cảnh Hướng Dương trơ mặt nói, giả vờ cực kỳ căm phẫn, vẻ mặt lộ ra sự tàn nhẫn.
Hồng Sơn Trà híp mắt nhìn Cảnh Hướng Dương, vẻ mặt dần trở nên hòa hoãn, sau đó lại cong miệng nói:
- Hướng Dương, cậu không thể làm ở đài truyền hình được nữa, nhưng cậu yên tâm, chị sẽ không bạc đãi cậu, trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi, sau này qua sóng gió thì tiếp tục làm việc.
Cảnh Hướng Dương nghe thấy những lời này thì ngây người tại chỗ, vẻ mặt hắn biến đổi lớn, hắn nói:
- Chị Hồng, chị nói cái này...Vì sao.......
- Vì sao?
Hồng Sơn Trà nói lớn:
- Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi chị đây vì sao à? Nếu không phải cậu lộn xộn thì chị sẽ trở nên thế này à? Muốn trách thì cậu đi mà trách Trương Thanh Vân, đối phương muốn giết người lập uy.
Trong lòng Cảnh Hướng Dương trở nên lạnh lẽo, khoảnh khắc này hắn hiểu rõ ý đồ của Hồng Sơn Trà, người phụ nữ hung ác này muốn hy sinh chính mình để có cơ hội thở dốc, đồng thời cũng tạm bày tỏ sự thuần phục với Trương Thanh Vân, sau đó tùy thời mà hành động. Đáng thương cho chính mình, là lãnh đạo cấp phó phòng mà cứ nói xuống là xuống sao?
- Chị Hồng, có một câu không biết nên nói hay không? Những năm gần đây tôi luôn đi theo chị, khoảnh khắc này nếu chị bảo vệ tôi thì tôi và chị sẽ cùng nhau phát triển.
Cảnh Hướng Dương nói, thiếu chút nữa đã muốn quỳ xuống, nước mắt cũng chảy ra. Hồng Sơn Trà nghe thấy những lời này thì chợt bắn lên khỏi ghế như dưới mông có lò xo, nàng đập mạnh văn kiện trên bàn rồi hướng về Cảnh Hướng Dương quát lớn:
- Cậu đám uy hiếp bà đây sao? Cậu không biết nhìn lại mình xem là thứ gì, với loại người như cậu mà dám rớ vào tôi à? Cậu có tin tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì sẽ giũ hết những gì cậu làm những năm vừa qua, để cậu chết không có chỗ chôn không?
Cảnh Hướng Dương đột nhiên bị tập kích mà chợt lui về sau rất xa, hắn ngẩng đầu đón tiếp ánh mắt giết người của Hồng Sơn Trà mà trong lòng bùng lên ý lạnh. Người phụ nữ này chính là ma quỷ, trên tay mình có bao nhiêu bài nó đều biết, bất kỳ lúc nào mình cũng có thể là vật hy sinh. Cảnh Hướng Dương nghĩ đến đây thì cũng không còn dũng khí để phản kháng, hắn lập tức đợi Hồng Sơn Trà sắp xếp với bộ dạng như chó chết.
- Chủ tịch Trương, tôi đã nhận được tin tức, phòng tổ chức thị ủy đã miễm chức của giám đốc đài truyền hình Cảng Thành, hơn nữa tổ trưởng chuyên mục tin tức của đài truyền hình cũng bị điều chỉnh, những phóng viên có liên quan trong vụ việc đưa tin tức giả về anh đã bị khai trừ. Cuối cùng thì phòng tuyên truyền vừa rồi cũng gọi điện tới, bọn họ cũng nói buổi trưa sẽ tự mình đến xin lỗi và làm kiểm điểm với anh.
Chu Hà Dương nói với Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn rất chuyên chú.
Trương Thanh Vân giương mắt nhìn Chu Hà Dương, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Chu Hà Dương lập tức đưa mắt ra nơi khác, không dám đối mặt với Trương Thanh Vân. Hắn là người ban thư ký, tất nhiên sẽ nghe nói đến những động tĩnh của Trương Thanh Vân ở hội nghị thường ủy vào những lúc đầu tiên.
Chu Hà Dương dù nằm mơ cũng không ngờ Trương Thanh Vân dưới tình huống bất lợi mà lại tạo ra những hành động lớn như vậy, hơn nữa còn có tác dụng, ngay cả phòng tổ chức cũng có rất nhiều người phản ứng nhanh. Trong trí nhớ của Chu Hà Dương thì cậu của mình là một người chờ đợi cơ hội để phục thù.
Không biết vì sao khi Chu Hà Dương nghe thấy tin tức Trương Thanh Vân vỗ bàn mắng người ở hội nghị thường ủy thì tâm tình chợt trở nên rất tốt, giống như cũng vì vậy mà hắn được lây nhiễm ánh hào quang vậy. Đây là một chuyện rất hiếm có, chẳng lẽ là thư ký của lãnh đạo thì thường hiểu ý nhau? Xem ra dù ở bất kỳ tình huống nào thì câu nói cùng thăng trầm luôn phù hợp với thư ký và lãnh đạo.
Trương Thanh Vân nghe xong những lời của Chu Hà Dương mà không thể vui sướng nổi, hắn chỉ nhíu mày, trong lòng khiếp sợ Nhuận Uyên uy tín cao, chỉ nói một câu mà xử lý nghiêm khắc như vậy, rõ ràng có chút cảm giác uốn cong thành thẳng.
Điều này rõ ràng làm ra cho Trương Thanh Vân xem, để cho mình biết được thế lực và năng lượng mạnh của Nhuận Uyên ở Cảng Thành. Hồng Sơn Trà và Trần Thành phản ứng quá nhanh, bọn họ không giống như đang thừa nhận sai lầm mà rõ ràng là thị uy.
Trong lần hội nghị thường ủy đầu tiên, Trương Thanh Vân lập uy cũng đắc tội với người khác, xem ra sự việc gì cũng có hai mặt, quyền mưu cuối cùng cũng chỉ là con đường nhỏ, không giải quyết được toàn bộ vấn đề. Bây giờ điều quan trọng nhất là công tác, trong công tác phải tạo ra thành tích, nếu không thì tất cả chẳng còn là gì. Nhưng muốn tạo ra thành tích, dưới tình hình trước mặt đừng nói được người trợ giúp, chỉ cần không có ai ngăn cản thì quá tốt rồi.
- Hà Dương, thông báo xuống tuyến dưới, chiều này tôi đi họp ở phòng quy hoạch, đồng thời thông báo với những người phụ trách của phòng xây dựng, dân sinh, phòng giao thông phải đến đúng giờ vào cuộc họp buổi chiều, hội nghị bàn về vấn đề xây dựng thành phố, do tôi chủ trì.
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.
- Chủ tịch Trương, chiều này trưởng phòng Hồng, không thể không đẩy giờ hội nghị về sau một chút được sao?
Chu Hà Dương nói với vẻ mặt khó hiểu.
- Cậu nói là trưởng phòng Hồng đến xin lỗi tôi quan trọng hay công tác quan trọng? Hơn nữa thời gian không chờ con người, hội nghị càng mở sớm càng có ưu thế, đi thông báo ngay.
Trương Thanh Vân vươn người đứng dậy nói.
- Vâng!
Chu Hà Dương lên tiếng, hắn chậm rãi rời khỏi phòng Trương Thanh Vân mà trong lòng kích động. Không biết vì sao trong lòng hắn rất kích thích, chủ tịch Trương ra bài không theo lẽ thường, thế cục sẽ rất đặc sắc, Chu Hà Dương cảm thấy rất vui sướng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.