Chương 663: Phong Vân Biến Hóa Kỳ Dị
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2517 chữ
- 2020-05-09 12:21:25
Số từ: 2510
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Hội ý thường ủy tỉnh ủy kết thúc, vì hai bên có khác biệt quá lớn mà cũng không đạt thành nhận thức trong phương diện duy trì tính ổn định ở Cảng Thành. Mà quy hoạch và bố trí phát triển kinh tế sáu tháng cuối năm của Cảng Thành, các lãnh đạo cho rằng lý niệm của Trương Thanh Vân là không sai, mà vì vấn đề chính chưa được giải quyết cho nên vấn đề phát triển kinh tế của Cảng Thành cũng không được biểu quyết, rõ ràng tính chất thử thăm dò của hội nghị hôm nay là quá đậm.
Các vị lãnh đạo tỉnh ủy hôm nay thông qua hội nghị mà thử tìm cách thăm dò quan điểm mấu chốt của đối phương, bây giờ vấn đề của Cảng Thành là quá phức tạp, muốn thông qua hội nghị đầu tiên mà đạt thành nhận thức là không thể.
Nhưng thời gian đã không chờ đợi con người, tin đồn Nhuận Uyên bị đưa đi hỗ trợ điều tra đã không thể che được nữa. Nếu xét từ tính nghiêm túc của tổ chức thì dù Nhuận Uyên không liên quan cũng khó thể đảm đương chức vụ bí thư Cảng Thành, dù sao tính chất cái chết của Cảnh Hướng Dương là rất ác liệt, ủy ban kỷ luật tìm Nhuận Uyên tất nhiên cũng có nguyên nhân sâu xa vĩ
Bây giờ cục diện ở Cảng Thành đã cực kỳ mơ hồ, bây giờ là thời điểm cực kỳ khó khăn, bí thư thị ủy bị ủy ban kỷ luật điều tra chẳng khác nào trời sụp xuống, các phương diện lợi ích phải do ai khống chế? Nếu không khống chế được thì tương lai thế nào?
Vì vậy dưới tình cảnh quan trọng này vấn đề ở Cảng Thành khó thể đi một lần là xong, nếu đã không xong ngay thì bắt buộc phải có biện pháp tức thời. Sau khi tan họp thì Tần Vệ Quốc lập tức triệu tập Chử Ngụy Cường và Chu Thủ Tuân, ba vị lãnh đạo lớn tạm thời thương thảo trong phòng làm việc của bí thư Tần.
Chử Ngụy Cường và Chu Thủ Tuân đến có chút vội vàng, Tần Vệ Quốc buông tay nói:
- Anh Chử, anh Chu, thế sự quá khó, chuyện liên quan đến Nhuận Uyên lần này bị ủy ban kỷ luật trung ương chính thức ra mặt, nếu chuyện lớn như vậy mà bùng ra thì Hoa Đông chúng ta mất hết mặt mũi.
Vẻ mặt Chử Ngụy Cường không chút biến đổi, Chu Thủ Tuân ở bên cạnh lại nói:
- Tình hình cụ thể và rốt cuộc là như thế nào thì vẫn còn chưa rõ ràng, cũng không biết cuối cùng Nhuận Uyên có phải là người sạch sẽ hay không?
- Hừ!
Chử Ngụy Cường hừ một tiếng rồi nói:
- Không quan tâm có sạch sẽ hay không, dù sao lần này Cảng Thành cũng phải chịu ảnh hưởng tiêu cực quá lớn. Một việc của Nhuận Uyên là nhỏ, triệu người ở Cảng Thành mới là lớn. Bây giờ Cảng Thành đã không như năm xưa, tất cả công tác đều uể oải không tiến triển, nếu không xem trọng thì hậu quả là khó tưởng.
Chử Ngụy Cường chưa nói hết lời thì Chu Thủ Tuân đã cau mày. Tần Vệ Quốc thì lại cười ha hả nói:
- Ngồi, ngồi đi, càng là chuyện gấp thì càng không nên gấp, hôm nay tôi tìm hai vị cốt để thương lượng chuyện này.
Tần Vệ Quốc khoát tay, Chu Hướng đến dâng trà cho hai vị lãnh đạo, sau đó hắn cung kính lui ra.
- Anh Chử, anh Chu, tôi muốn nghe ý kiến của các anh, các anh cảm thấy ở Cảng Thành bây giờ ai có thể đảm đương trách nhiệm? Thật ra trước mắt cũng chỉ còn lại số ít, Nhuận Uyên đi thì chỉ còn lại Xa Vĩ và Trương Thanh Vân, trong hai người này thì ai chủ trì công tác sẽ làm người yên tâm hơn?
Tần Vệ Quốc nói.
Chử Ngụy Cường và Chu Thủ Tuân đưa mắt nhìn nhau, chỉ cần nghe giọng là biết bí thư Tần đánh giá rất cao về Trương Thanh Vân. Người này có năng lực khống chế toàn cục ở Cảng Thành sao? Chu Thủ Tuân là người mà trước đây cực kỳ quan tâm đến Trương Thanh Vân, nhưng lúc này cũng không dám bày tỏ thái độ giúp đỡ Trương Thanh Vân.
Dù sao bây tình hình bây giờ là quá khủng bố, bây giờ Cảng Thành trong ngoài đều rối, hơn nữa Nhuận Uyên gặp chuyện không may. Dưới tình huống này thì phải rút ra một người trong ban ngành Cảng Thành để tạm thời phụ trách công tác toàn diện, áp lực sẽ rất lớn.
Đối với Chu Thủ Tuân thì Trương Thanh Vân không nên mạo hiểm như vậy, dưới áp lực quá lớn, nếu lỡ may sinh ra sơ hở thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai đề bạt về sau. Nếu đã như vậy thì chẳng bằng cho người khác lên chịu áp lực.
Đợi sau khi tất cả vấn đề ở Cảng Thành được giải quyết thỏa đáng, như vậy Trương Thanh Vân cố gắng làm ra vài lượt hoạt động, tiến thêm một bước sẽ có khả năng rất lớn.
- Bí thư, tôi thấy vấn đề này không cần thảo luận, người đứng đầu xảy ra vấn đề thì người thứ hai sẽ nắm quyền thay. Xa Vĩ đã ở Cảng Thành lâu năm, cũng đủ uy vọng, nếu để anh ấy tạm thời chủ trì công tác toàn diện của đảng ủy và chính quyền thì tuyệt đối có thể đảm nhiệm.
- Còn Trương Thanh Vân, người này là mầm mống tốt, nếu xem xét về thành tích thì rất nổi trội. Cảng Thành rơi vào tình cảnh như bây giờ thì cá nhân tôi cũng không thể không cho rằng có liên quan đến vấn đề xây dựng và mở rộng thành phố, muốn trở thành một người khổng lồ thì bây giờ phải nếm quả đắng.
Chử Ngụy Cường nói, giọng điệu kịch liệt, tìm từ nặng nề.
Tần Vệ Quốc vẫn liên tục mỉm cười, lão chăm chú nghe Chử Ngụy Cường nói xong, cũng không tức giận mà quay đầu nhìn Chu Thủ Tuân nói:
- Anh Chu, anh thấy sao? Anh là người phân công quản lý đoàn thể, anh chắc cũng hiểu tình hình Cảng Thành chứ?
Chu Thủ Tuân cười cười, hắn vốn không đồng ý cho Trương Thanh Vân nắm trọng trách, nhưng Chử Ngụy Cường nói rất khó nghe, hơn nữa còn rõ ràng muốn châm chích. Bây giờ ở Hoa Đông thì Trương Thanh Vân và Chu Thủ Tuân quan hệ rất gần đã không còn là bí mật, Chử Ngụy Cường cố ý đứng trước mặt Chu Thủ Tuân mà nói Trương Thanh Vân không đủ điều kiện, điều này làm cho Chu Thủ Tuân nghe được mà trong lòng không thoải mái.
- Bí thư Tần, chủ tịch Chử, theo tôi biết thì bây giờ ở Cảng Thành cán bộ có uy tín cao ngoài Nhuận Uyên thì chỉ còn lại Trương Thanh Vân và Xa Vĩ mà thôi. Chúng ta suy xét vấn đề phải xem như thế nào thì có lợi cho vấn đề duy trì đoàn kết giữa Trương Thanh Vân và Xa Vĩ, nếu suy xét từ vấn đề này thì phải làm ra quyết sách mới khoa học.
- Theo tôi biết thì khi Trương Thanh Vân đến Cảng Thành đã tương đối có một khoảng thời gian có quan hệ căng thẳng với Xa Vĩ, nhưng trong khoảng thời gian qua quan hệ hai người đã hòa hoãn trở lại, hơn nữa phương diện công tác ở khối chính quyền cũng rất phối hợp và đoàn kết.......
Chu Thủ Tuân nói, lão là bí thư phụ trách công tác đoàn thể nên rất quen thuộc công tác tổ chức, trước nay lại chú ý rất cao đến Trương Thanh Vân, vì vậy biết rất rõ tình hình Cảng Thành.
Tất nhiên trong vấn đề này cũng có công lao của Chu Hà Dương, con trai liên tục báo cáo công tác với bố, bên trong nói rất nhiều về các mặt công tác ở Cảng Thành. Vì vậy mà không bao lâu sau Chu Thủ Tuân đã biết tất cả ngóc ngách trong quan trường Cảng Thành, tất nhiên phải vượt qua sự hiểu biết của Chử Ngụy Cường.
Chu Thủ Tuân nói rất có lý, Chử Ngụy Cường nghe vào tai mà trở nên âm tình bất định, vài lần muốn mở miệng nhưng lại cố nhịn. Trương Thanh Vân có uy tín rất cao ở Cảng Thành, một người làm chủ tịch tỉnh như Chử Ngụy Cường không thể không biết. Nhưng lão không ngờ Chu Thủ Tuân dám đưa Trương Thanh Vân lên đặt cùng một hàng với Xa Vĩ.
Trương Thanh Vân đến Cảng Thành được bao lâu? Xa Vĩ đã là người ở Cảng Thành được gần năm năm, lực ảnh hưởng của hai người có xứng với nhau không? Trong bụng Chử Ngụy Cường tràn đầy nghi hoặc, nhưng khi thấy Chu Thủ Tuân nói quá chắc chắn thi không dám đưa ra.
Chử Ngụy Cường liếc mắt nhìn Tần Vệ Quốc, vẻ mặt bí thư vẫn rất bình tĩnh giống như cơ bản thừa nhận lời nói của Chu Thủ Tuân. Trong lòng Chử Ngụy Cường lập tức sôi lên, lão thầm may mắn lúc này mình không nói những lời mù mờ, nếu không thì mình là chủ tịch tỉnh lại không quen thuộc tình huống ở Cảng Thành, đúng là khó thể nói nổi.
- Ha ha!
Tần Vệ Quốc cười ha hả, lão nhấp một ngụm trà không nóng không vội, sau đó nói:
- Anh Chu nói rất tốt, nhưng nhân tâm là phức tạp nhất, nếu như hai người Xa Vĩ và Trương Thanh Vân không cùng quan tâm xử lý vấn đề thì chúng ta cũng không giúp được gì.
- Thế này đi, bí thư, tôi đề nghị gọi Thanh Vân đến đây, chúng ta hỏi ý của anh ấy, nếu không tốt thì xong quá trình chứng thực.
Chử Ngụy Cường nói, lão thân là chủ tịch tỉnh, suy xét vấn đề không nằm ở cảm giác và nhân tình. Trong lòng lão rất sốt ruột về vấn đề ở Cảng Thành, vì vậy lập tức đưa ra lời đề nghị tương đối ổn thỏa.
Tần Vệ Quốc lập tức tỏ vể đồng ý với ý kiến của Chử Ngụy Cường, lão lập tức gọi Chu Hướng tới, phân phó thư ký đi gọi Trương Thanh Vân, để hắn lập tức đến đây.
Chu Hướng có chút sững sốt, hắn nói:
- Bí thư, tôi vừa nhận được tin tức nói phó chủ tịch Trương đã quay về Cảng Thành, lúc này có lẽ cũng còn cách không xa vĩ
- Cái gì?
Ba lãnh đạo tỉnh ủy đều đứng lên, động tác của Tần Vệ Quốc lại có biên độ quá lớn, đứng dậy còn đụng vào bàn trà, một chiếc ly ngã xuống.
Chu Hướng sợ đến mức lui về phía sau một bước, hắn đối diện với ba vị lãnh đạo quyền lực nhất Hoa Đông, ba người đều thất thố thì chứng minh sự việc quá nghiêm trọng.
- Làm bừa bãi, ai cho anh ấy rời khỏi Lăng Thủy? Đi, lập tức đi gọi điện thoại cho cậu ta quay lại.
Tần Vệ Quốc nói, gần đây tính cách của lão là rất tốt, nhưng lúc này giọng điệu trở nên cực kỳ bất thiện.
Chu Thủ Tuân cũng lén lắc đầu, cảm thấy Trương Thanh Vân làm việc quá qua loa, vào thời điểm nhạy cảm thế này sao lại tự mình rời khỏi Lăng Thủy quay về Cảng Thành? Nếu xảy ra vấn đề thì hắn có thể chịu trách nhiệm được sao?
- Đợi một chút!
Khi Chu Hướng đang đi ra ngoài phòng thì Chử Ngụy Cường chợt ngăn lại, lão quay đầu nói với Tần Vệ Quốc và Chu Thủ Tuân:
- Tôi đánh giá Trương Thanh Vân là cán bộ từ thủ đô đến, sẽ không bao giờ phạm phải những sai lầm cấp thấp thế này. Anh ấy quay về Cảng Thành thì tất nhiên phải có chuyện xảy ra, nếu không việc gì phải vội vàng như vậy?
Ánh mắt Tần Vệ Quốc và Chu Thủ Tuân đều lóe lên, vẻ mặt cũng dần chuyển biến xấu.
Lúc này nếu Cảng Thành xảy ra chuyện thì không phải tin tức gì tốt, thật sự là lo lắng thứ gì thì thứ đó đến, tỉnh ủy lo lắng ổn định Cảng Thành thì bây giờ sự việc đã đến.
- Tôi thấy thế này, bí thư, phó bí thư Chu, các anh xem có được không. Chúng ta dứt khoát không chỉ định ai là người phụ trách tất cả công tác, bây giờ chúng ta tin tưởng Trương Thanh Vân và Xa Vĩ lần đầu tiên, tin bọn họ có trí khôn xoay chuyển tình thế trước mắt, hai anh có ý kiến gì không?
Chử Ngụy Cường lại nói.
Tần Vệ Quốc đưa mắt nhìn Chử Ngụy Cường, lão có chút trầm ngâm rồi nhân tiện nói:
- Tôi đồng ý, bây giờ hiểu rõ tình hình Cảng Thành chính là cán bộ Cảng Thành, vào khoảnh khắc quyết định thì chúng ta vung tay múa chân sẽ làm ra chuyện xấu.
Tần Vệ Quốc nói đến đây thì thở dài một hơi:
- Như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ hy vọng Trương Thanh Vân và Xa Vĩ không phạm phải sai lầm.
Tần Vệ Quốc lại thở dài một hơi, trong lòng lão suy xét rất nhiều vấn đề. Cảng Thành là thành phố cấp hai của trung ương, những năm gần đây các cán bộ cấp phó bộ của Cảng Thành đều do chính cục tổ chức trung ương điều động và can thiệp, Tần Vệ Quốc nếu muốn có quyền thì phải là đánh cờ.
- Chu Hướng, anh lập tức đi gọi điện thoại cho phó chủ tịch Trương, tôi muốn gọi điện cho anh ấy.
Tần Vệ Quốc nói, vẻ mặt khôi phục lại như thường. Tuy quyết định vung tay nắm bắt nhưng cũng phải nói vài lời, ít nhất phải cho Trương Thanh Vân biết thái độ cơ bản của tỉnh ủy.
Nếu không thì Trương Thanh Vân và Xa Vĩ cùng mò mẫm và đụng vào nhau, dù hai người không xảy ra vấn đề gì liên quan đến đoàn kết thì sợ rằng cũng khó giải quyết được vấn đề.