Chương 697: Hôm Nay Cất Bước Từ Đầu.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 4115 chữ
- 2020-05-09 12:21:37
Số từ: 4108
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trong phòng hội nghị thường ủy thị ủy Hoài Dương, lúc này chiếc ghế đứng đầu hội nghị đã không có người ngồi nhưng tất cả thường ủy ngồi ở hai bên vẫn chưa tán đi, chốc chốc lại có người cùng nhau trao đổi nhỏ.
Lúc này hội nghị thường ủy nghỉ ngơi mười phút, Trương Thanh Vân rời khỏi phòng họp nhưng những thường ủy khác cũng không quá sinh động, bọn họ giống như vẫn còn suy xét về dư vị những lời vừa rồi của bí thư Trương.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì liên tục bị người ta chú ý chằm chằm và tranh luận, rất nhiều người tỏ ra kỳ vọng rất cao, tất nhiên cũng có những kẻ dùng ánh mắt không tốt nhìn bí thư Trương, trong số này thậm chí có cả thành viên thường ủy.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì ngoài vấn đề xử lý hai người Trâu Côn và Triệu Lâm là đốt lên bó đuốc to, những sự việc khác và công tác khác đều làm đúng quy củ, cũng không có hành động gì quá lớn. Dù trong số thường ủy ngồi đây thì số người tiếp xúc nhiều với Trương Thanh Vân cũng không là bao.
Nhưng biểu hiện tuyệt kỹ của Trương Thanh Vân trên hội nghị thường ủy hôm nay đã làm cho tất cả thành viên thường ủy ở Hoài Dương cảm nhận được sự cay nghiệt và cực kỳ cẩn thận của bí thư.
Trương Thanh Vân đẩy ngã kế hoạch của Lưu Phái, đưa kế hoạch của phòng tổ chức xuống khảo hạch các lãnh đạo quận huyện. Chiêu thức này của Trương Thanh Vân nằm ngoài dự đoán của mọi người, đầu tiên là lời đề nghị của bí thư không được bất kỳ người nào phản đối.
Vì kế hoạch trước đó của Lưu Phái đã làm một bước đệm quá đẹp, trong đó Lưu Phái đã cường điệu vấn đề nghiêm trọng của tổ chức cán bộ ở Hoài Dương, hy vọng thông qua thủ đoạn phi thường để quét sạch tất cả những vấn đề còn tồn tại. Cuối cùng mọi người đã lên tiếng, ai cũng thừa nhận vấn đề trong tổ chức cán bộ, nhưng phần lớn đều nói không thể nóng vội để phản đối kế hoạch của Lưu Phái.
Trương Thanh Vân lập tức nắm lấy điểm này, hắn lập tức đưa ra khảo hạch chức năng, lại không điều chỉnh cương vị, không điều chỉnh ban ngành, cũng chỉ khảo hạch mà thôi. Câu nói này đúng là quá thuận lý thành văn, giống như vung tay cho phòng tổ chức khảo sát cán bộ.
Nhưng thực tế có phải là như vậy không? Nếu cân nhắc tình thế thì sẽ phát hiện kế hoạch khảo hạch cán bộ của Trương Thanh Vân có ý nghĩ rất sâu sắc. Nếu tiến hành khảo hạch tất cả cán bộ chủ yếu của lãnh đạo quận huyện thì sẽ theo tiêu chuẩn gì? Đối với những vấn đề về khảo hạch như cán bộ có hợp cách hay không hợp cách sẽ xử lý thế nào? Những thứ này lại không được bí thư nhắc đến một chữ.
Còn thật sự làm người ta cảm thấy lo lắng không yên chính là Trương Thanh Vân ra tay phá núi dọa hổ, kiếm sắc treo cao, mục đích căn bản là tăng mạnh khả năng khống chế các quận huyện. Bí thư gióng trống khua chiêng để cho phòng tổ chức thao tác sự việc này mà không nói rõ quy tắc trò chơi, thực tế chính là đi con đường vô hình, muốn dùng quá trình này để làm một đám cán bộ phải kinh sợ, giáo dục một nhóm cán bộ, cứu vãn một nhóm cán bộ, tất nhiên không thể nói trước nhưng chắc chắn cũng sẽ xử lý một nhóm lớn cán bộ.
Nhưng bước chân này rốt cuộc sẽ tiến đi thế nào, bây giờ tất ngoài Trương Thanh Vân thì chẳng ai biết. Đây chính là đặc điểm cao tay của đối phương, vì thường thì trên có chính sách dưới có đối sách, người tuyến dưới rất sợ tình cảnh phải phỏng đoán tâm tư và yêu cầu của lãnh đạo, mà bây giờ Trương Thanh Vân nghĩ thế nào thì chẳng ai biết rõ.
Những người ngồi đây hôm nay không ai biết rõ tâm tư của Trương Thanh Vân, dưới tình huống như vậy thì bí thư Trương hoàn toàn có thể căn cứ vào thực tế tình huống để hạ cờ, có thể dùng phương pháp sấm sét để làm cho mọi chuyện trở nên dịu dàng như nước chảy mây trôi.
Cũng có thể là kiếm sắc rơi xuống và vô số người rơi đầu, mà dưới kết quả của hai sự việc khác biệt đó thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể điều chỉnh, chẳng khác nào nắm quyền chủ động vào trong tay.
Những thành viên thường ủy ngồi ở đây hôm nay đều là những lão quan trường xảo quyệt, nhưng mọi người đều bội phục vì chiêu thức này của Trương Thanh Vân, bí thư phải làm sao để quán triệt ý chỉ của mình thông qua hội nghị thường ủy, đây chính là một chủ đề vĩnh hằng.
Mà Trương Thanh Vân quán triệt của mình qua hội nghị thường ủy với bản lĩnh rất cao, cao như trời mây và hoàn toàn khó thể tìm ra, cao đến mức tất cả thường ủy đều không thể không giơ hai tay giúp đỡ hắn. Nếu tất cả thường ủy đều tán thành thì rõ ràng là vì mục đích chung, là đại biểu ý kiến của tổ chức.
Trương Thanh Vân thông qua phương pháp như vậy mà chính thức ra tay với đội ngũ cán bộ Hoài Dương. Hắn cũng không phải là một người trong chiến đấu, mà tất cả thường ủy đã bị miễn cưỡng đứng thành một khối, dù bên trong ban ngành vẫn còn mâu thuẫn, có nhiều khác biệt rất lớn, nhưng nếu đã mang theo xiềng xích khi khiêu vũ thì sao có thể theo đuổi sự hoàn mỹ? Càng về sau lại càng phải cân đối lợi ích.
Bí thư là người cầm lái, mà cầm lái thì phải nắm chặt phương hướng trong lúc các bên tranh chấp, đây mới là yêu cầu đệ nhất.
Mười phút sau hội nghị lại bắt đầu, khi Lưu Bằng đẩy cửa tiến vào thì hắn thấy tất cả lãnh đạo đều đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn có chút sững sốt, sau đó vội vàng cúi đầu tìm đến vị trí của mình.
Trương Thanh Vân bước đến như rồng như hổ, hắn mỉm cười. Thư ký trưởng Mạc Ngôn Đông đột nhiên đứng lên đi đến nói khẽ vài câu, Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Nhận được tin tức khi nào?
- Vừa rồi phó thư ký trưởng Đơn của văn phòng khối chính quyền thông báo xuống, vừa rồi tôi quay về phòng làm việc mới biết được.
Mạc Ngôn Đông nói.
Trương Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ đã biết, Mạc Ngôn Đông quay về vị trí của mình. Trương Thanh Vân nói:
- Vừa rồi thư ký trưởng Mạc đã thông báo một tin tức, ngày mai phó chủ tịch Thi sẽ đến thị sát Hoài Dương chúng ta. Đây là lần đầu tiên một vị lãnh đạo khối chính quyền tỉnh ủy xuống thị sát sau khi tôi xuống Hoài Dương, mọi người có ý kiến gì với vấn đề tiếp đón hay không?
- Bí thư, theo chương trình thì ngày mai anh phải đi họp ở Hoàng Hải, anh.......
Thư ký Lưu Bằng vội vàng chạy đến nói, giọng nói của hắn không lớn nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng, đám người đang định lên tiếng nhưng nghe thấy như vậy thì vội vàng ngậm mồm.
Trương Thanh Vân hì một tiếng rồi nói:
- Anh đúng là nhiều chuyện, Hoài Dương chúng ta là một thành phố trực thuộc tỉnh, lúc này tôi lại là người đứng đầu đảng ủy, dưới tình huống này thì tinh lực một người dù sao cũng chỉ có hạn nhưng dù sao cũng phải tạo nên bầu không khí tốt đẹp mới được. Chúng ta không cần phải đưa ra lý do phải dự họp để nói có quan trọng hay không, bây giờ dù là hội nghị ở Hoàng Hải hay tiếp đón chủ tịch Thi đều rất quan trọng, cũng không nhất định phải bắt tôi tham gia tất cả.
- Thực tế thì tôi cũng không thích hợp tham gia hội nghị ở Hoàng Hải, tại sao nói như vậy? Vì tôi là bí thư mới đến Hoài Dương, tôi còn chưa hiểu rõ về Hoài Dương như các vị, tôi đi Hoàng Hải thì nói được gì?
- Nếu đã không nói được gì nhiều thì cũng vì hai sự việc có cấp bậc ngang nhau mà tôi đều phải tham gia, đây không phải lãng phí thời gian sao? Vì vậy vấn đề tham gia hội nghị Hoàng Hải sẽ để cho phó chủ tịch Chung, anh là thường ủy thị ủy và là phó chủ tịch thường vụ, hoàn toàn có năng lực để đại biểu cho Hoài Dương.......
- Bí thư.......
Chung Gia Hoa vội vàng đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ kích động, lần này hội nghị ở Hoàng Hải là để tập hợp các lãnh đạo chủ chốt của ba thành phố, cũng chính là lần đầu tiên ba thành phố tiếp xúc sơ lược, ý nghĩa không tầm thường, Trương Thanh Vân sao lại không đi? Cơ hội như vậy lại ném cho Chung Gia Hoa, đây rõ ràng vừa là cơ hội vừa là khảo nghiệm, vì vậy mà hắn lập tức thất thố.
- Anh Tiêu, chúng ta bàn đến vấn đề này, anh có ý kiến gì không?
Trương Thanh Vân nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hàn.
Vẻ mặt Tiêu Hàn có chút khó xử, mỗi lần Trương Thanh Vân ném cho hắn cơ hội nói chuyện phần lớn đều có áp lực, mỗi khi đến lúc mấu chốt bí thư Trương lại trưng cầu ý kiến làm hắn rất khó xử. Nếu hắn nói thẳng thì sợ rằng sẽ đắc tội với người, nhưng nếu lấy cớ đưa đẩy thì lại sợ không để lại ấn tượng tốt cho Trương Thanh Vân.
Nếu dưới tình hình hiện nay mà Trương Thanh Vân phái Chung Gia Hoa đi tham gia hội nghị ở Hoàng Hải, rõ ràng Tiêu Hàn sẽ không đồng ý. Tất nhiên trong đó vừa có công vừa có tư, bây giờ Trương Thanh Vân đang là người đứng đầu đảng ủy chính quyền Hoài Dương, dưới tình huống này thì không lâu sau, sợ rằng năm sau sẽ có chủ tịch mới.
Nếu nói về tình hình trước mắt ở Hoài Dương thì có sức cạnh tranh cho vị trí chủ tịch chỉ có Chung Gia Hoa và Tiêu Hàn, nếu bây giờ để Chung Gia Hoa tạo ra danh tiếng quá mức, như vậy Tiêu Hàn hắn còn gì cơ hội? Hơn nữa nếu xét về phương diện khác thì hội nghị ở Hoàng Hải rất quan trọng, vốn Hoài Dương đã yếu thế trong hợp tác giữa ba thành phố, bây giờ lại cho một phó chủ tịch tham dự hội nghị, người ta sẽ nhìn Hoài Dương thế nào?
- Vấn đề lần này tôi thấy yếu thế nhất vẫn là Hoài Dương, chúng ta nói đóng cửa nói với nhau, bây giờ là trong ngoài khốn đốn, tôi thấy muốn phá thế cục này thì phải bắt tay vào làm từ bên ngoài, vì vậy hội nghị ở Hoàng Hải phải do đích thân anh tham gia.
Tiêu Hàn nói.
Tiêu Hàn mở miệng thì số người phụ họa là rất nhiều, tâm tình của Chung Gia Hoa có chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Bí thư, tôi thấy bí thư Tiêu nói rất đúng, tôi sợ đi đến Hoàng Hải sẽ gặp phải chuyện lớn khó giải quyết...
- À!
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn hít vào một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt dần thu lại. Hội nghị thường ủy hôm nay đã căn bản đạt đến mục đích, sau khi ngưng họp thì tiếp tục thảo luận vài vấn đề tạm thời, nhưng Trương Thanh Vân lại thấy lòng tin của ban ngành chưa đủ.
Mọi người thiếu lòng tin với tương lai của Hoài Dương, vì vậy mà dẫn đến những ý nghĩ hỗn loạn, nếu muốn ỷ lại vào nhân tố bên ngoài để giải quyết bên trong là hoàn toàn không thực tế. Tư tưởng này rõ ràng là không được, nhưng bây giờ mọi người đều là như thế, điều này tạo áp lực lên người Trương Thanh Vân.
Vẻ mặt biến đổi của Trương Thanh Vân rơi vào trong mắt mọi người, điều này làm cho tâm tình bọn họ trở nên phức tạp. Trương Thanh Vân đến Hoài Dương cũng không quá lâu, nhưng khi hắn ngồi xuống ghế đầu trong hội nghị thường ủy thì mọi người thích ứng rất nhanh, cũng không phải quá mức quen thuộc nhưng đã có sự tiếp nhận.
Bây giờ nếu nghĩ lại thì thấy bản lĩnh kéo quan hệ trên các phương diện của Trương Thanh Vân là quá lợi hại, tuyến quan hệ tổ chức, quan hệ trong đảng ủy, những mâu thuẫn, lợi ích, xung đột bên trong đều bị Trương Thanh Vân lợi dụng. Hai đầu sỏ cạnh tranh ở Hoài Dương là Chung Gia Hoa và Tiêu Hàn đã dần bị thủ đoạn của Trương Thanh Vân khống chế, đến bây giờ vẻ mặt hắn thay đổi thì tâm tình người nào cũng trầm trọng.
- Vấn đề này chúng ta sẽ thảo luận trong phạm vi nhỏ để đưa ra quyết nghị, hội nghị hôm nay tam dừng ở đây.
Trương Thanh Vân nói, trong bụng hắn vốn có rất nhiều lời nhưng xem xét lại không nói ra.
Một ban ngành có hơn mười người, tất cả mọi người đều có ty chức riêng, nhất định phải có cách đối đãi khác nhau. Nếu những vấn đề thật sự liên quan đến bầu không khí của toàn bộ ban ngành thì phải đi trên con đường ảnh hưởng lẫn nhau, không thể nói rõ ra trước mặt tất cả mọi người.
Trước kia Trương Thanh Vân làm người đứng đầu ở huyện Tang Chương, sau này hắn tổng kết tất cả và rút ra được kinh nghiệm như vậy. Lãnh đạo là người phải suy xét toàn cục, nhưng người tuyến dưới lại nhìn chằm chằm vào quyền lợi của mình, vì vậy lãnh đạo kiêng kỵ nhất chính là đem sai lầm của người tuyến dưới ném thẳng lên mặt bàn.
Trước mắt tình hình Hoài Dương rất nghiêm trọng, chiến tuyến tư pháp công an, tổ chức tuyên truyền, mặt trận đoàn thể, kiểm tra kỷ luật đều có áp lực quá lớn, đồng thời vấn đề bên trong cũng quá nhiều. Tất nhiên trong lúc xử lý cũng không được ôm đồm tất cả, phải tiêu diệt từng bộ phận.
Mà trong tình cảnh như vậy thì tất cả đơn vị phải duy trì trạng thái hiện hành, phải đảm bảo tất cả phương diện công tác được vận hành vững vàng, nếu không ổn sẽ chính thức tạo ra hậu quả lớn.
Sau khi kết thúc hội nghị thường ủy thì Trương Thanh Vân phân biệt tiếp kiến bí thư tư pháp Hùng Đan Đương, bí thư ủy ban kỷ luật Vạn Trọng Sơn, trưởng phòng tuyên truyền Liên Hàn. Hắn chăm chú nghe đám người này báo cáo rồi cuối cùng đi ăn cơm tối với Hùng Đan Đương. Người này đảm nhiệm chức vụ bí thư tư pháp và chủ nhiệm phòng tống trị, mà chức cục trưởng cục công an bên này lại do phó chủ tịch Chương Lập Cường khối chính quyền đảm nhiệm, bố trí như vậy cũng cho thấy sự khác biệt của hai khối đảng ủy chính quyền trước đó.
Tình thế bây giờ khá nghiêm trọng, Trương Thanh Vân không quá yên tâm đến chiến tuyến tư pháp và công an, cũng không biết quan hệ giữa Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường là như thế nào, vì vậy hôm nay hắn mời Hùng Đan Đương chính là tỏ vẻ coi trọng công tác tư pháp. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng muốn biết rõ tình huống của khối tư pháp.
Trong nhà ăn của thị ủy Hoài Dương, Trương Thanh Vân có khu nhà riêng ở bên trong, hắn dùng nơi này để chiêu đã phần lớn các vị khách. Vì qua nhiều nhiệm vụ tiếp đãi mà nơi đây được gọi là nhà hàng chứ không phải là nhà ăn.
Nơi đây có đình đài lầu các cây cối um tùm, hoàn cảnh rất đẹp và hợp lòng người, phương tiện cỗ xưa trang nhã, khắp nơi đều tỏ vẻ khí khái, thậm chí chỉ hơn chứ không kém khách sạn. Trương Thanh Vân thích dùng cơm ở nơi đây, tất nhiên cũng thích đãi khách ở chỗ này.
Chỉ có hai người Trương Thanh Vân và Hùng Đan Đương dùng cơm, mà thư ký Lưu Bằng của bí thư Trương lại rất điêu luyện, sắp xếp tất cả rất thỏa đáng, tạo ra một không gian thoải mái cho hai lãnh đạo nói chuyện. Tâm tình của Trương Thanh Vân rất tốt, Lưu Bằng ra ngoài, hắn và bí thư Hùng bắt đầu tâm sự.
Hùng Đan Đương hơn năm mươi tuổi, người gầy khọm, vẻ mặt khá đen, bộ dạng nghiêm túc và uy phong, tuy tuổi đã khá lớn nhưng lưng thẳng tắp, quần áo gọn gàng.
Hùng Đan Đương cũng không phải người nói nhiều, dù đối mặt với Trương Thanh Vân ít mở lời thì cũng là như vậy. Lúc này hắn nhìn bóng lưng của Lưu Bằng mà nói với Trương Thanh Vân:
- Bí thư, thư ký của anh hàm lượng rất cao, bây giờ hầu như đã nổi danh khắp Hoài Dương.
- Nếu anh cũng biết thì rõ ràng danh tiếng của anh ấy là không nhỏ, đây cũng không phải chuyện xấu, Lưu Bằng là một ví dụ chính diện, nói rõ người trong thể chế không có căn cơ vẫn được trọng dụng, chứng tỏ đầu cơ luồn cúi tà ma ngoại đạo không phải là đường hay.
- Tất nhiên tôi cũng nghe được rất nhiều lời đồn ở bên ngoài về vấn đề này, nhưng chúng ta làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, nào phải quan tâm đến những lời đồn đãi kia? Nếu cứ chần chần chừ chừ thì sao có thể gánh vác trách nhiệm lớn? Làm việc phải theo trào lưu chủ đạo, phải xem xét phương hướng, phải đối đãi chính xác.
- Bí thư nói rất đúng!
Hùng Đan Đương nói nhưng trong lòng thầm chấn động, hắn tiếp xúc gần mới thấy bí thư Trương còn quá trẻ, nhưng khi bí thư mở miệng thì cảm giác áp lực kéo đến chưa từng có.
Trương Thanh Vân mượn đề tài của người để làm chuyện của mình, thực tế chính là cổ vũ Hùng Đan Đương vung tay vung chân, không cần phải quá lo lắng trước sau, Hùng Đan Đương sao không hiểu rõ cho được?
Cơm tối rất đơn giản, trung tây phối hợp, khi món ăn dâng lên đầy đủ thì Hùng Đan Đương đã vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư, anh.......
- Ngồi, ngồi đi, chỉ là một bữa cơm mà thôi, tôi đã hỏi chủ nhiệm Uông của ban tiếp đãi nên biết được sở thích của anh, những món ăn này phần lớn đều do chủ nhiệm Uông sắp xếp, nếu anh thấy hợp khẩu vị và muốn cảm ơn thì phải đi tìm chủ nhiệm Uông.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói.
- Hợp khẩu vị, hợp khẩu vị, hôm nay lại làm những món tôi thích, đúng là làm tôi cảm thấy khó thể đảm đương được.
Hùng Đan Đương nói, lời nói bất thiện.
Vì vấn đề mời khách dùng cơm mà trước đó Trương Thanh Vân đã phải chú ý sở thích của Hùng Đan Đương, điều này tất nhiên làm cho Hùng Đan Đương cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, để hắn cảm thấy mình được coi trọng, trên mặt có hào quang. Những chi tiết nhỏ này lại có uy lực rất lớn, nể mặt người khác là một môn nghệ thuật rất cao, những năm qua Trương Thanh Vân sử dụng rất thuần thục.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì cảm nhận được sự khác biệt quá lớn giữa lãnh đạo chính thức và cấp phó, bây giờ hắn phải suy xét về những kinh nghiệm làm lãnh đạo năm xưa ở Tang Chương. Nếu không có kinh nghiệm lãnh đạo trước đó thì Trương Thanh Vân sợ rằng mình khó thể phát triển mạnh như lúc này ở Hoài Dương.
Là người lãnh đạo địa phương thì khó khăn nhất chính là chú ý toàn cục, đồng thời phải có thói quen để người khác làm việc, chỉ có thể ngồi khống chế quyền lực và sự vận hành mà thôi. Trong những vấn đề này có bao nhiêu kinh nghiệm và phương pháp sâu sắc, khó thể dùng lời để miêu tả được.
Ví dụ như nói về Hùng Đan Đương, Trương Thanh Vân muốn Hùng Đan Đương đứng vững và ổn định, mà dưới góc độ của Hùng Đan Đương thì lại muốn Trương Thanh Vân giúp đỡ, lại không muốn thừa nhận trách nhiệm. Vì vậy phải làm sao để khơi lên nhân tố tích cực trong lòng Hùng Đan Đương, loại bỏ tư tưởng tiêu cực để cho mình sử dụng, khống chế, trong chuyện này có rất nhiều chiêu thức kỳ diệu.
Người có thể tiến vào thường ủy đều phải cứng chắc, phải là thân cây cành lá sum xuê, rể bên dưới phải mở rộng. Đại biểu chỉ là một người nhưng sau lưng lại có rất nhiều quan hệ khó thể ngờ. Mà khi sử dụng con người nếu suy xét những thứ quan hệ này thì công tác sẽ ngày càng khó khăn.
Đeo xiềng xích khiêu vũ là tình thế mà người làm quan càng lớn càng phải sa chân vào, bây giờ Trương Thanh Vân là một điển hình, hắn phải gom cát thành đống, phải làm cho quần chúng nhân dân tin tưởng, cuối cùng chính là đẩy mạnh và liên kết các giới xã hội chung tay xây dựng kinh tế phát triển.
Mà trong quá trình này hắn còn có một nhiệm vụ quan trọng, đó là ổn định trật tự xã hội toàn thành phố, như vậy khó khăn là hoàn toàn có thể thấy được. Đây là sự khác biệt giữa lãnh đạo và trợ lý, đây cũng là nguyên nhân vì sao cán bộ được đưa lên làm lãnh đạo thì trong lý lịch phải có kinh nghiệm làm lãnh đạo.
Trương Thanh Vân trước kia có kinh nghiệm lãnh đạo một phương, bây giờ huyện Tang Chương năm xưa đã thay đổi toàn diện, mà người dẫn đầu chính là Trương Thanh Vân. Bây giờ Trương Thanh Vân đến một tỉnh phát triển kinh tế là Hoa Đông, hắn lại tiếp tục được giao nhiệm vụ gian khổ.
Trước kia ở Tang Chương có vài trăm ngàn người, bây giờ thành phố Hoài Dương có hơn mười triệu người, Tang Chương khó thể so sánh được. Nhưng sau vài năm thì năng lực của Trương Thanh Vân đã phát triển quá mạnh hắn có lòng tin đưa Hoài Dương thoát khỏi thế khó khăn.
Gặp phải áp lực lớn thì Trương Thanh Vân không những không quan tâm mà còn tận tụy, ngược lại ý chí chiến đấu càng sôi sục, trong khung xương là sự quật cường và tinh thần thoải mái...
.