Chương 698: Đồn Đãi Lung Tung.


Số từ: 4142
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Thư ký Lưu, bữa tối hôm nay sắp xếp thỏa mãn đấy chứ?
Chủ nhiệm Uông ban tiếp đãi và chủ quản nhà ăn thị ủy cười hì hì nói với Lưu Bằng. Lúc này hai vị lãnh đạo đang dùng cơm, Lưu Bằng được sắp xếp vào một gian phòng khác, chủ nhiệm Uông cũng đến, hoàn cảnh nơi đây cũng không kém, thức ăn rất tốt.
- Chủ nhiệm Uông kinh nghiệm phong phú, chút chuyện nhỏ ấy mà làm anh khó khăn sao?
Lưu Bằng nói, cũng rất khách khí.
- Ha ha, thư ký Lưu cứ khách khí, đúng là bạn tâm tình.
Chủ nhiệm Uông cười ha hả nói:
- Sau này còn hy vọng anh quan tâm nhiều hơn, chúng tôi chỉ có chút phương pháp trên mặt vui chơi giải trí mà thôi, anh ngàn vạn lần đừng ngại.
- Không khách khí, không khách khí, nếu khách khí với anh chẳng phải gây khó khăn cho cái miệng của mình sao?
Lưu Bằng cười nói, từ khi làm thư ký của bí thư Trương thì hắn đã có thói quen đến đâu cũng được người ta quan tâm. Đừng nói là chủ nhiệm ban tiếp đãi, còn có rất nhiều lãnh đạo quận huyện muốn nối quan hệ với Lưu Bằng.
Thật ra Lưu Bằng và vợ đều không có kinh nghiệm, sau khi hắn đến thành phố còn chưa được một tuần lễ thì đã nhận được điện thoại từ nhà. Miêu Thanh nói lễ vật đã đầy nhà, đều là các cán bộ ở Vọng Hải đến thăm hỏi, có người căn bản không nhận ra, đến bỏ lại lễ vật rồi đi. Miêu Thanh là một người phụ nữ cũng ngại không nể mặt, cũng khó chối từ, đành phải nhận.
Nhưng khi thấy lễ vật càng ngày càng nhiều thì Miêu Thanh rất sợ hãi, vì vậy mới gọi điện thoại cho Lưu Bằng. Khi nhận được điện thoại của vợ thì Lưu Bằng mới biết vấn đề an cư chưa được giải quyết, hắn đã vào thị ủy thì làm gì còn lưu luyến Vọng Hoài, hắn phải chuyển nhà vào thành phố Hoài Dương, như vậy con cái cũng được tiếp nhận hệ thống giáo dục tốt hơn.
Còn chuyện nhỏ nhặt như thu lễ vật thì Lưu Bằng cũng không lo lắng, hắn vừa lên nhận chức thì người ta đến thăm hỏi đầu tư tình cảm chỉ là chuyện thường tình. Hắn cũng là người lăn lộn lâu năm trong quan trường, cũng không quá mức cổ hủ, vì vậy mà cố gắng trấn an vợ.
Nhưng khi Lưu Bằng suy xét đến vấn đề an cư và chuyển nhà thì cũng không tiện mở miệng, nhưng không ngờ chủ nhiệm ban hậu cần lại đến tìm hắn về vấn đề nhà cửa. Tuy bây giờ vấn đề nhà cửa khá căng thẳng nhưng ban hậu cần vẫn có thể đặc biệt bố trí cho Lưu Bằng một căn phòng khá lớn, điều này làm hắn nhận thức được tình cảnh mình đã có chút quyền lực.
Cứ như vậy mà những chuyện trước đó Lưu Bằng cảm thấy cực kỳ khó khăn, những chuyện nghĩ cũng không dám làm, thậm chí bây giờ cũng không cần bỏ ra quá nhiều tâm tư cũng được giải quyết thỏa đáng. Dù Lưu Bằng đã nhiều năm trải qua ấm lạnh nhân thế và nhìn thấu tình đời nhưng trong lòng cũng khá hoảng hốt. Cuộc sống của hắn bây giờ và một tháng trước là hai thế giới khác biệt, dù kẻ nào có nhiều kinh nghiệm mà rơi vào tình cảnh biến đổi quá lớn như vậy cũng khó thể thờ ơ.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên.
Lưu Bằng nhận điện thoại, bầu bên kia vang lên giọng nói của Miêu Thanh:
- Bằng Tử, anh còn chưa tan tầm sao? Em đã đến Hoài Dương, đang ở trong nhà chị gái, anh rể và chị gái cũng đang chờ anh đến dùng cơm, điều này.......
- Em đến Hoài Dương rồi à? Sao không điện thoại cho anh? Con bây giờ thế nào rồi?
Lưu Bằng ngạc nhiên nói.
- Em..Em muốn đến xem xét tình hình thế nào, không phải anh nói sẽ mua nhà sao? Em muốn đến xem tình hình, anh cũng không nên lo lắng cho Trấn Trấn, em đã đưa nó đến nhà anh cả, chị dâu cũng rất vui vẻ.
Miêu Thanh nói.
Lưu Bằng hít vào một hơi thật sâu, hắn không nói thêm điều gì. Anh cả trong lời nói của Miêu Thanh là Miêu Cường, người này ở cùng với vợ chồng Miêu lão gia, trước kia có quan hệ không tốt với Lưu Bằng, mà con của Lưu Bằng cũng không muốn đến nhà ông ngoại.
Bây giờ Lưu Bằng nghe ra hương vị khác trong lời nói của Miêu Thanh, con người đúng là thường như vậy, cũng là người ta khó nói được câu nào. Lưu Bằng đã sớm vượt qua độ tuổi khắc sâu mối căm hận, nhưng hắn thật sự không có cảm tình với nhà cha vợ, vì quan tâm đến cảm xúc của vợ mà hắn nhịn không nói thêm lời nào. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Được, anh biết rồi, em nói anh chị khỏi chờ anh dùng cơm, anh đang cùng bí thư tiếp khách ở bên ngoài, sau khi kết thúc anh sẽ về.
Sau khi cúp điện thoại thì Lưu Bằng nghe thấy tiếng mở cửa ở gian phòng bên cạnh, người đi ra đúng là Trương Thanh Vân và Hùng Đan Đương, hai người đang cười nói trên bậc cầu thang và chuẩn bị xuống lầu. Lưu Bằng vội vàng đi ra nghênh đón, Hùng Đan Đương nói:
- Bí thư, anh dừng bước, hôm nay nghe anh nói chuyện thì tôi đã có lòng tin trong công tác, anh cứ đợi mà xem thành tích.
- Chúng ta cùng nhau đi xuống, tôi cũng phải về nhà. Bây giờ chúng ta đều có trọng trách nặng nề, tôi tuyệt đối an tâm với bí thư Hùng, thị ủy và cá nhân tôi cũng sẽ tuyệt đối giúp đỡ công tác tư pháp, hy vọng các đồng chí không phụ lòng kỳ vọng của đảng và nhân dân.
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.
- Nhất định, nhất định rồi, tôi đảm bảo sẽ làm tốt công tác.
Hùng Đan Đương cúi đầu nói, có vẻ khá cung kính.
Lưu Bằng ở bên cạnh thấy tình cảnh này cũng khá chấn động, bí thư tư pháp Hùng Đan Đương được người Hoài Dương gọi là bí thư mặt sắt, bình thường nói năng rất cẩn trọng, là một người rất khó ở, vì sao bí thư chỉ mời một bữa cơm mà năng động như thế này rồi?
Lưu Bằng và bí thư Trương cùng đưa Hùng Đan Đương xuống lầu lên xe, cả hai nhìn Hùng Đan Đương dần đi xa, lúc này Lưu Bằng cũng hiểu sâu về Trương Thanh Vân hơn một tầng. Trương Thanh Vân nhỏ tuổi hơn so với Lưu Bằng hắn nhưng hành vi lại cực kỳ phong cách và quý phái. Trong Hoài Dương đã có sẵn lực lượng, một đám cáo già chẳng có được chút ưu thế nào trước mặt bí thư Trương, chỉ cần nhìn thấy tình cảnh như vậy đã có thể thấy bí thư Trương nhất định có tương lai ở Hoài Dương, chắc chắc sẽ bùng ra hào quang.
Lưu Bằng nghĩ đến đây mà trong lòng rất kích động, hắn cũng là người có khát vọng, nhưng là hoang phế nhiều năm và bây giờ mới thấy được hy vọng. Trong lòng hắn đang tính toán chính mình, vẫn còn chưa quá muộn, chưa đến bốn mươi vẫn còn đủ thời gian. Mà bây giờ hắn phải hầu hạ tốt cho Trương Thanh Vân, phải học tập lãnh đạo, hắn thật sự nhắc nhở mình phải dùng tâm.
- Lưu Bằng, danh tiếng tài tử đệ nhất Vọng Hải của anh quả nhiên danh bất hư truyền, tôi đã xem qua bản thảo hôm nay, rất tốt.
Trương Thanh Vân nói.
- Cảm tạ bí thư đã khích lệ, anh thỏa mãn là quá tốt, tôi mới đến còn đang ở trong giai đoạn thích ứng với công tác, tôi nhất định sẽ dốc hết tâm sức làm tốt công tác.
Lưu Bằng kích động nói.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, cũng không nên để những lời quả quyết ở mãi bên miệng, nói phải có trọng lượng. Tôi chọn thư ký cũng không phải chỉ là một chân chạy việc và viết báo cáo, tôi chọn chính là cán bộ trẻ có năng lực, cho nên sau này anh cần biểu hiện nhiều hơn, không cần che giấu, anh hiểu chứ?
- Vâng!
Lưu Bằng nghiêm túc nói, Trương Thanh Vân không nói thêm điều gì mà lúc này xe cũng đã đến. Trương Thanh Vân gật đầu, Lưu Bằng giúp bí thư Trương mở cửa xe, sau khi ngồi vào thì xe cũng chạy đi xa.
Trương Thanh Vân tuyển được một thư ký thần xui quỷ khiến và cảm thấy rất thỏa mãn, trước đó hắn tuyển Lưu Bằng vì nghĩ rằng sẽ tạo ra lực ảnh hưởng lớn, không ngờ bản lĩnh đối phương không tầm thường. Lưu Bằng này rõ ràng rất gọn gàng, trật tự và rõ ràng, tư tưởng độc đáo, vượt xa tư tưởng của nhiều cán bộ lãnh đạo đương thời.
Trương Thanh Vân đã quyết định phải cố gắng đào móc tiềm lực của Lưu Bằng, hắn cũng đã chào hỏi với Chiêm Giang Huy và vài lãnh đạo quen thuộc khác, hắn muốn ở lại Hoài Dương vài năm, muốn ngóc đầu lên và nuôi trồng thế lực của riêng mình, nếu không thì rất khó khi tiến thêm một bước ở Hoa Đông.
Chu Hà Dương ở Cảng Thành gọi điện đến thăm hỏi, Trương Thanh Vân lại đúng lúc đang nghe Lưu Phái báo cáo công tác. Trước đó Trương Thanh Vân có hai điện thoại, một điện thoại giao cho Lưu Bằng quản lý, đây là điện thoại công tác, mà điện thoại cá nhân thì rất ít người biết.
Hôm nay Chu Hà Dương gọi đến điện thoại cá nhân của Trương Thanh Vân, khi nối thông thì bên trong đã vang lên giọng nói của Chu Hà Dương:
- Bí thư Trương phải không? Tôi là Hà Dương, tôi muốn tìm hiểu một chút, vấn đề xây dựng thành phố mới ở Hoài Dương thật sự kém như vậy sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn bị những lời của Chu Hà Dương làm cho nghẹn giọng nói không nên lời. Lưu Phái thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân biến đổi thì còn tưởng rằng nhận được điện thoại phê bình của lãnh đạo, vì vậy vội vàng đứng lên lảng tránh ra ngoài.
- Tiểu tử cậu nói gì đấy? Tôi đang bận rộn cậu không biết sao?
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói.
- À...Tôi...Tôi không biết.......
- Đừng lắp bắp ra đấy nữa, có gì cứ nói, dù sao cũng đã làm phiền rồi.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu bất thiện đã có buông lỏng. Chu Hà Dương là người theo hắn khá lâu, hắn biết rõ tính cách của tiểu tử này, đúng là nói chuyện không biết che miệng, nhưng Chu Hà Dương lại cực kỳ tôn trọng hắn, hôm nay gọi điện thoại đến tất nhiên phải có chuyện muốn nói.
Quả nhiên Chu Hà Dương thấy bí thư Trương nói như vậy thì cũng vội vàng nói rõ tình hình trước mắt ở Cảng Thành cho Trương Thanh Vân. Sau khi Nhâm Gia Niên đến Cảng Thành thì giảm mạnh quá trình giúp đỡ xây dựng thành phố mới ở quận Hoàng Lăng, những hạng mục vốn sẽ được đẩy mạnh ở quận Hoàng Lăng lại bị Nhâm Gia Niên điều đi nơi khác.
.Hiện nay vấn đề đoàn kết ban ngành ở Cảng Thành gặp phải vấn đề nghiêm trọng, hai người Xa Vĩ và Nhâm Gia Niên không thể thống nhất chính kiến, người bên dưới lại không biết theo ai, công tác khó triển khai mở rộng. Thực tế thì Nhâm Gia Niên có thành kiến rất sâu với xây dựng thành phố mới, điều này làm cho các phương diện quy hoạch và xây dựng ở Cảng Thành không được hoàn thiện.
Chu Hà Dương nói rất nhiều, cuối cùng nói:
- Bí thư Trương, hiện nay tôi là phó bí thư quận ủy, đừng nói là bị đè nén, vốn muốn ra tay làm vài việc tốt nhưng chẳng làm được gì, hơn nữa còn bị khinh bỉ khắp nơi. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ đến Hoài Dương, sẽ nhận chức ở một quận huyện nào đó dưới tay anh để làm chút công tác có hiện thực, dù là xuống chức cũng tình nguyện.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn nói:
- Cậu nói gì? Cậu nói ra những lời này đã xem xét tính nghiêm túc của tổ chức chưa? Đúng là bừa bãi, cậu cho rằng mình có bao nhiêu bản lĩnh? Phó bí thư là người hỗ trợ bí thư quản lý đảng ủy, cậu có liên quan gì đến vấn đề xây dựng Cảng Thành?
- Tôi thấy cậu nói như rồng nhưng làm như mèo mửa, còn chưa học bò đã lo học chạy, muốn làm chút chuyện có ích sao? Cậu tưởng rằng không phát triển được ở Cảng Thành rồi đến Hoài Dương sẽ tạo ra thành tích sao?
Trương Thanh Vân lần này quả thật đã nổi giận, Chu Hà Dương ở đầu dây bên kia chợt nghẹn lời, hắn thấy bí thư Trương nổi giận thật sự, vì thế mà không dám nói lời nào, nhưng trong lòng cảm thấy rất uất ức.
Trương Thanh Vân hiểu rõ tâm tư của Chu Hà Dương, tiểu tử này gọi điện thoại đến cho hắn chẳng qua chỉ muốn nói những quy hoạch ở Cảng Thành đang gặp phải nghi vấn. Nhưng tư tưởng của Chu Hà Dương như vậy là không được, rõ ràng là không tìm đúng vị trí của mình, người làm qua nếu không tìm đúng vị trí của mình thì nhất định phải phê bình uốn nắn.
- Hà Dương, cậu là phó bí thư đảng ủy, là người được phân công quản lý khối công tác đoàn thể, vì vậy cần phải dùng tâm để nắm chắc công tác của mình, không nên quan tâm những gì chẳng thuộc về mình, điều này cậu cần phải nhớ kỹ. Hơn nữa vấn đề điều động cán bộ chẳng phải là chuyện con trẻ nói với cha mẹ, cậu muốn được điều động thì điều động sao? Có thể được à?
Trương Thanh Vân dần hạ giọng nói, tuy phê bình nhưng giọng điệu đã thấm thía hơn. Đúng là người được mình đào tạo ra, bất kể một chi tiết gió thổi cỏ lay gì đều được Chu Hà Dương báo cáo rõ ràng. Trương Thanh Vân bên này đã nắm chặt khối công tác xây dựng thành phố ở Hoài Dương, nhưng đúng là quá khó khăn, gần đây cũng ít nhận được điện thoại thăm hỏi ân cần bên phía Cảng Thành.
Sau khi nói chuyện với Chu Hà Dương thì Trương Thanh Vân gọi Lưu Phái đến để tiếp tục bàn về công tác. Vừa rồi Lưu Phái cũng không đi quá xa, hắn đi ra ngoài nói chuyện với Lưu Bằng. Khi thấy Trương Thanh Vân lớn tiếng mắng người thì trái tim hắn chợt bóp chặt lại.
Lưu Phái đã nhiều lần được thấy Trương Thanh Vân lớn gan, hắn nghĩ bí thư Trương đang cãi nhau với lãnh đạo tỉnh ủy, mà sợ rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên. Nghe nói năm xưa bí thư Trương và phó chủ tịch tỉnh Thi Vĩnh Nhạc đã có một thời điểm náo loạn, lúc đó bí thư Trương vẫn chỉ là cấp phó, bây giờ đã là cán bộ tạm giữ chức phó chủ tịch, có lẽ càng ngày càng lớn gan.
Hôm nay Lưu Phái đến để bàn về vấn đề khảo hạch những quận huyện trong Hoài Dương, trước tiên hắn nói ra một phương án, Trương Thanh Vân chỉ thị phải khảo hạch thật nghiêm khắc, phải tạo ra bầu không khí cực kỳ nghiêm túc.
Đây cũng là điều hợp với ý nghĩ của Lưu Phái, yêu cầu cấp bách của hắn lúc này là lập uy, hắn sợ bí thư sẽ mềm yếu, nếu như vậy thì công tác rất khó triển khai mở rộng. Bây giờ Lưu Phái nhận được sự cổ vũ của Trương Thanh Vân mà cảm thấy toàn thân bừng bừng sức mạnh, hắn nói:
- Bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác, anh cứ đợi mà xem thành tích.
- Anh có quyết tâm như vậy tôi cũng rất vui, nhưng tôi muốn nhấn mạnh vấn đề kỷ luật, phải khách quan, công bình công chính, anh có hiểu không?
Trương Thanh Vân nghiêm túc nói, Lưu Phái nghiêm nghị gật đầu mà cảm thấy sau lưng run lên. Bộ dạng nghiêm túc của Trương Thanh Vân làm người ta nhận được áp lực quá lớn, từ đáy lòng Lưu Phái có chút cảm giác sợ hãi.
Một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua, trưa Trương Thanh Vân đến nhà hàng thị ủy dùng cơm mà cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Chiều nay Thi Vĩnh Nhạc sẽ đến, lần này Trương Thanh Vân cho phó chủ tịch tỉnh lễ ngộ rất cao, thậm chí cũng không tham dự hội nghị ở Hoàng Hải. Đây chính là quyết định cuối cùng của Trương Thanh Vân, người nhận nhiệm vụ vẫn là Chung Gia Hoa.
- Bí thư, lúc này anh nên nghỉ ngơi chốc lát, nơi đây rất yên tĩnh.
Lưu Bằng ở bên cạnh nhắc nhở.
- Ừ!
Trương Thanh Vân ừ một tiếng từ chối cho ý kiến, hắn cúi đầu giống như đang suy xét vấn đề nào đó. Lưu Bằng không dám quấy rầy, nhưng đợi trong chốc lát thì hắn không nhịn được phải mở lời:
- Bí thư, lần này anh không đi Hoàng Hải, nghe nói ở tỉnh thành có rất nhiều lời chê trách, hôm nay trưởng phòng Liên gọi điện thoại đến nói có mấy nhà truyền thông, tôi.......
Trương Thanh Vân khoát tay, hai hàng chân mày vo thành một khối giống như đang vung tay đuổi ruồi. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Cái gì mà tỉnh thành khen chê, những câu nói gở đều không chính đáng, tôi có đi hay không thì Hoàng Hải cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng người ta lại xem vấn đề này quá quan trọng.
Trong lòng Lưu Bằng chợt bùng lên khí thế, khoảnh khắc này cũng im lặng, hắn cho rằng bí thư Trương không biết rõ tình huống, không ngờ lãnh đạo đã sáng như gương. Nhưng hắn không biết vì sao Trương Thanh Vân đã biết rõ hậu quả như vậy mà vẫn kiên trì không đi Hoàng Hải?
- Lưu Bằng, anh lần sau phải chú ý, con người cần phải có sự quyết đoán của riêng mình, những lời đồn đãi nhưng lời buôn chuyện thì đáng là gì? Chúng ta không cần phải quan tâm, nếu không sẽ khó thành nghiệp lớn. Vì người làm lãnh đạo thường phải bốc thuốc đúng bệnh và lo lắng đại cục, nếu anh muốn tất cả mọi người đều hài lòng thì đừng hòng công tác.
Trương Thanh Vân nói, hắn cũng không giải thích nguyên nhân mà để lạ cho Lưu Bằng một lời khuyên, một lời cảnh báo.
Lưu Bằng liên tục xưng vâng, vừa rồi trong lòng hắn có chút bận tâm nhưng lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh. Bí thư Trương thật sự là lãnh đạo có phong thái, đã sớm bày mưu nghĩ kế, những tin đồn thất thiệt không đáng nhắc đến.
Trương Thanh Vân không nói gì, hắn nằm trên ghế dài mà hít thở dần đều đặn, đã rơi vào giấc ngủ sâu. Lưu Bằng nhịn không được phải nhìn kỹ gương mặt Trương Thanh Vân, rõ ràng là quá trẻ, khi ngủ say cũng không thể liên hệ với hình tượng một bí thư thủ đoạn siêu quần và uy phong lẫm liệt trên hội nghị thường ủy.
Nhiều năm qua Lưu Bằng liên tục thất bại nhưng trong khung vẫn có sự cao ngạo, hắn dùng ánh mắt xem thường nhìn anh hùng thiên hạ, nhưng khi tiếp xúc với bí thư Trương thì hắn mới biết ánh mắt của mình hạn hẹp thế nào, uổng công nghiên cứu sách vở như thế nào. Khi thấy bản lĩnh của bí thư Trương thì hắn cũng cảm thấy mình sống không uổng những năm tháng vừa qua.
Trương Thanh Vân đã có suy xét rất sâu về vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải, nếu xét tình thế trước mắt ở Hoa Đông thì Cảng Thành và Hoài Dương chắc chắn phải có quy hoạch và bàn luận, nhưng hai bên phải bàn thế nào, đạt đến mục đích gì, rõ ràng là lỗ hổng trong mục tiêu cuối cùng của khu kinh tế Hoàng Hải.
Vấn đề giữa Hoàng Hải và Hoa Đông là phải xem xét, mà Hoài Dương và Cảng Thành cũng phải tính toán. Dưới tình huống như vậy Trương Thanh Vân cho rằng đây không phải là thời cơ tốt, bây giờ quan trọng nhất với hắn chính là những vấn đề bên trong Hoài Dương, hắn phải thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình ra khắp Hoài Dương, đây chính là mục tiêu hàng đầu, những thứ khác chỉ là gió thổi mây bay mà thôi.
Trong tỉnh Hoa Đông có rất nhiều người coi Cảng Thành và Hoài Dương là đối thủ, nhưng có rất nhiều người cảm thấy không công bằng, đây rõ ràng là Hoa Đông thay đổi vị trí của hai lãnh đạo cho nhau.
Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân quyết định để cho Cảng Thành đi trước, như vậy sẽ có thể đứng sau thấy được mức độ, hơn nữa còn được người trợ giúp khi hành động. Trong lòng Trương Thanh Vân có suy nghĩ riêng về khu kinh tế, đại khái phải dùng Hoàng Hải là trung tâm, hai thành phố Cảng Thành và Hoài Dương là thành phố vệ tinh, cuối cùng phải tiến thêm một bước đẩy mạnh lực ảnh hưởng của Hoàng Hải ra khắp khu vực.
Vì vậy vấn đề định vị khu kinh tế phải xem xét vào định vị của thành phố Hoàng Hải, rất nhiều lãnh đạo tỉnh Hoa Đông còn chưa hiểu rõ điều này, trong cách nghĩ vẫn còn quá nhiều ảo tưởng, suy xét sự việc quá đơn giản. Người Hoàng Hải nổi tiếng là khôn khéo, hơn nữa thành phố người ta cao hơn Hoa Đông nửa cấp, nếu quá nhiều ảo tưởng trong quá trình liên kết mà gặp thất bại thì Trương Thanh Vân không thích ra tay trước mà lặng lẽ theo dõi kỳ biến.
Nếu không phải là như vậy thì Trương Thanh Vân sao không đi tham gia hội nghị? Còn nữa, Thi Vĩnh Nhạc sớm không đến muộn không đến mà lại đến Hoài Dương đúng thời điểm này, trong lòng rõ ràng đoán chắc Trương Thanh Vân sẽ đi Hoàng Hải, lão thừa dịp gia chủ không có ở nhà để thị sát, như vậy trong lòng có ý nghĩ gì?
Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân nhất quyết làm ngược lại, không đi Hoàng Hải mà muốn chờ để xem Thi Vĩnh Nhạc đến Hoài Dương làm trò gì. Trương Thanh Vân không đi Hoàng Hải thì dứt khoát chẳng ai nói gì được, phó chủ tịch thường vụ tỉnh xuống thị sát, Trương Thanh Vân không thể phân thân, người khác nói sao được?
Nhiều lắm cũng chỉ nói Trương Thanh Vân giỏi vuốt mông ngựa, nếu nói quá mức thì chẳng phải cũng dây vào phó chủ tịch Thi Vĩnh Nhạc sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.