Chương 702: Phụ Nữ.


Số từ: 3957
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trụ sở của sở giao thông nằm bên cạnh sông Trường Giang ở thành phố Lăng Thủy, đây là một tòa nhà hơn mười tầng, bên trong cỏ cây tươi mát. Trong các ban ngành tỉnh ủy thì đây là một đơn vị khá béo bở.
Những năm gần đây quốc gia rất chuyên chú phát triển giao thông, một sở giao thông tỉnh thường nắm trong tay quyền lực của rất nhiều hạng mục và vài trăm tỷ tài chính. Điều này cũng chính thức làm cho bảo vệ trước cổng sở giao thông rất bận rộn, xe các thành phố tuyến dưới đi vào nườm nượp, một cảnh tượng rất phồn hoa.
Mười giờ sáng, một chiếc xe Audi biển số thị ủy Hoài Dương tiến vào khu nhà sở giao thông. Xe dừng lại, thư ký ngồi ở ghế lái phụ bước xuống mở cửa xe, Trương Thanh Vân híp mắt xuống xe, hắn đảo mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh mà khóe miệng cong lên thành đường.
Sở giao thông cực kỳ béo bở quả nhiên danh bất hư truyền, khoảng sân trong khu hành chính này chỉ có thể nói là nhỏ hơn một chút so với khoảng sân tỉnh ủy mà thôi, nhưng quy cách lại không kém. Trương Thanh Vân đã vài lần gặp mặt trưởng phòng Mạnh Hiểu của sở giao thông, vì những lần gặp mặt trước đó đều trong các hội nghị có quy cách tương đối cao, vì vậy mà ấn tượng của Trương Thanh Vân về đối phương cũng không quá lớn.
Người này khoảng năm mươi lăm tuổi, tóc ngắn và trắng, ăn mặc mộc mạc, tướng mạo xấu xí. Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ Mạnh Hiểu mới thật sự là chủ nhân chân chính của khu nhà này, mình chỉ là một cán bộ tạm giữ chức phó chủ tịch tỉnh, chắc chắn không được người ta quan tâm.
Trương Thanh Vân lần này đến tìm sở giao thông chủ yếu là vì vấn đề cải tạo đường xá của các huyện Vọng Hải, Lâm Viên. Những huyện ở thành phố Hoài Dương có thể nói là tụt hậu, có vài công trình từ trước thập niên chín mươi.
Bây giờ những công trình giao thông phần lớn đã bị hư hại nặng, hơn nữa độ rộng cũng không phù hợp với yêu cầu xã hội bây giờ. Những huyện trong Hoài Dương đã từng nhiều lần báo cáo cho sở giao thông để suy xét vấn đề này, vài năm trước sở giao thông đã từng thiếu thốn ngân sách, vì vậy mà vấn đề ở Hoài Dương vẫn liên tục bị giữ lại.
Hơn nữa trong sự việc này còn liên quan đến quan hệ không tốt giữa Mạnh Hiểu và các lãnh đạo ban ngành Hoài Dương trước đó, cũng vì vậy mà sở giao thông luôn có "vài phần kính trọng" với Hoài Dương. Đừng nói là báo cáo của các quận huyện bị chặn, thậm chí dùng danh nghĩa chính quyền cũng bị người ta ngăn cản hạng mục.
Sau khi Trương Thanh Vân lên nhận chức đã tìm hiểu rõ ràng về vấn đề này, vì thế mới đặc biệt nói với Miêu Hà, đã quá nể mặt đối phương. Đồng thời những lần trước đó Trương Thanh Vân đã dùng danh nghĩ đảng ủy chính quyền mà chuẩn bị chút đặc sản cho Mạnh Hiểu, vì thế mà hai bên khá tôn trọng nhau.
Phải nói là những cố gắng của Trương Thanh Vân đã có được chút tác dụng, Trương Thanh Vân tự mình điện thoại cho Mạnh Hiểu vài lần, nhưng câu trả lời đều khá khẳng định, đều tỏ vẻ sẽ suy xét tình huống thực tế ở Hoài Dương.
Không ngờ những năm gần đây người lật lọng có quá nhiều, Mạnh Hiểu cũng không phải là ngoại lệ. Khoảng thời gian này Hoài Dương và Trương Thanh Vân rơi vao thế rối loạn, Mạnh Hiểu lập tức thay đổi, bắt đầu từ chối, hai tuyến đường đã quyết định sẽ cải tạo lập tức ngừng lên ngựa, nguyên nhân được đưa ra chính là tài chính không đủ nên khó thể làm qua loa.
Hôm nay Trương Thanh Vân đến sở giao thông chính là giải quyết chuyện này, trước khi đến hắn đã cho Lưu Bằng liên hệ với người phụ trách tương quan phía sở giao thông. Bây giờ xem ra đối phương chẳng xem ra gì, dù sao hắn cũng là phó chủ tịch tỉnh, không ngờ đến sở giao thông dưới tình huống đã hẹn trước mà bầu không khí lạnh tanh, không có người dẫn đường, điều này rõ ràng khá bức bối.
Lưu Bằng có chút xấu hổ nói:
- Bí thư, anh chờ chút, tôi đi trước.......
- Khụ!
Trương Thanh Vân ho khan cắt đứt lời của Lưu Bằng, hắn xách cặp công tác rồi nói:
- Anh cứ ở trong xe, tự mình tôi đi làm việc.
- À, điều này.......
Lưu Bằng có chút do dự, đường đường là phó chủ tịch tỉnh xuống một ban ngành trực thuộc khối chính quyền mà phải trơ mặt đi tìm người, đúng là quá khó chịu. Trương Thanh Vân nhíu mày cắt đứt lời của Lưu Bằng, hắn nói:
- Cứ như vậy là được, không cần làm loạn.
Lưu Bằng không dám trái ý của Trương Thanh Vân vì vậy đành thành thật ngồi trong xe. Trương Thanh Vân xách theo cặp tài liệu đi vào tòa nhà, khi đến đại sảnh tầng một thì gặp một người phụ nữ trung niên trắng trẻo. Khi thấy Trương Thanh Vân tiến đến thi nàng tiến lên nói:
- Chào chủ tịch Trương, chào chủ tịch Trương, chào mừng anh đến thị sát sở giao thông, tôi là Vương Đăng, lúc này trưởng phòng Mạnh đang họp, anh ấy dặn tôi đến nghênh đón anh, mời anh đi bên này.
Vương Đăng rất khách khí, dù không giới thiệu rõ ràng nhưng Trương Thanh Vân nghe qua tên của đối phương mà biết đây chính là phó phòng sở giao thông. Miêu Hà quả nhiên có ý chơi đùa, chính hắn không tham gia mà để cho một phó phòng tiến đón, ý tứ đuổi khách đã rất rõ ràng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân không chút biểu cảm, hắn theo Vương Đăng đi thang máy lên lầu mười một tiếng vào phòng khách quý. Có vài nhân viên đến dâng trà thơm, Vương Đăng tạm thời gọi vài thành viên ban ngành đến nghe Trương Thanh Vân "phát biểu".
Trương Thanh Vân chỉ lo uống trà mà không nói câu nào, Vương Đăng cũng am hiểu tiếp đãi, nàng cũng không hấp tấp. Dưới tình huống xấu hổ này nàng cũng có thể tìm được lời để nói, bầu không khí trong phòng giống như lãnh đạo xuống thị sát, có người báo cáo và giới thiệu tình huống, mỗi người đều làm như thật.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn đám người trước mặt, ban ngành béo bở nuôi không đám lãnh đạo này. Bọn họ không thể làm chủ được nhưng dùng để đối phó với một ác khách không mời mà đến như Trương Thanh Vân thì rõ ràng là đòn sát thủ, mà Trương Thanh Vân gặp phải đãi ngộ như vậy cũng là lần đầu tiên. Xem ra cấp bậc cao cũng chưa hẳn kiếm được chỗ tốt, ít nhất bây giờ Trương Thanh Vân cũng bị xem là ác khách.
Vương Đăng biểu hiện rất nhiệt tình nhưng trong lòng thầm kêu khổ, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thanh Vân thì nàng đã bồn chồn. Phó chủ tịch tỉnh kiêm bí thư thị ủy Hoài Dương là một người có danh tiếng rất lớn, tuổi còn trẻ nhưng khi đối mặt thì Vương Đăng mới thấy đối phương còn trẻ hơn cả tưởng tượng của mình.
Lần đầu tiên tiếp kiến một lãnh đạo còn quá trẻ như vậy làm Vương Đăng cảm thấy bồn chồn, một người như vậy có thể làm phó chủ tịch tỉnh mà bình thường được sao? Muốn gạt người thì có thể gắng gượng, người ta là quan chư hầu một phương, nếu thật sự nổi giận thì Vương Đăng khó thể chống lại được.
Sau khi Trương Thanh Vân tiến vào sở giao thông, ngoài vài câu chào hỏi thì không nói lời nào có chất lượng, vì vậy mà Vương Đăng cảm thấy trong lòng không có hương vị. Nàng biết rõ tính cách của trưởng phòng Mạnh, hôm nay nếu không thể đuổi Trương Thanh Vân đi thì chắc chắn mình sẽ bị mắng chửi.
Bây giờ Vương Đăng thấy Trương Thanh Vân không đi theo con đường của mình thì vẻ mặt chợt biến đổi, mình tìm người làm loạn, nếu không xử lý tốt thì hậu quả khó tưởng tượng được.
- Trưởng phòng Vương, hôm nay trưởng phòng Mạnh không có ở đây sao?
Trương Thanh Vân nói.
Vương Đăng nuốt vào một ngụm nước miếng, khi vào cửa thì nàng đã nói trưởng phòng Mạnh đang tham gia hội nghị, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân hỏi như vậy thì nàng chợt căng thẳng. Nàng không dám trả lời, nếu trưởng phòng đi họp thì sau khi trở về phải gặp mặt mới đúng.
- À, vốn là có ở trong trụ sở, nhưng tạm thời đã nhận được điện thoại của phó chủ tịch Triệu, anh ấy đi.......
Vương Đăng nói.
Vương Đăng vừa nói được nửa câu thì Trương Thanh Vân đã vung tay lên cắt ngang lời, hắn nói:
- Được rồi, tôi biết rồi, nếu đã không có mặt ở trụ sở thì tôi cũng không muốn trì hoãn mọi người. Tôi chỉ là một lãnh đạo trên danh nghĩa, bây giờ ở Lăng Thủy thì là lãnh đạo của các anh các chị, nhưng khi quay về Hoài Dương thì trở thành người bị các anh chị lãnh đạo.
- Ha ha, anh khách khí!
Mọi người chợt cười vang, Vương Đăng cười rất mất tự nhiên, lông mày giãn ra hết mức.
- Nhờ mọi người chuyển một vật cho trưởng phòng Mạnh, không có vấn đề gì đấy chứ?
Trương Thanh Vân đứng lên nói, hắn vừa nói vừa lấy trong cặp ra một văn kiện đưa cho Vương Đăng.
- Vâng, vâng, chủ tịch Trương, anh đừng nóng vội, trưa tay chúng tôi còn đặc biệt sắp xếp một bàn rượu nhạt tiếp đón anh.
Vương Đăng nói.
- Phải không?
Giọng nói của Trương Thanh Vân chợt kéo lên cao, Vương Đăng không chuẩn bị và trong lòng có quỷ nên bị dọa lui về phía sau một bước, vẻ mặt đỏ bừng. Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Cám ơn, đã sớm nghe nói các đồng chí sở giao thông rất nhiệt tình, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Đáng tiếc lúc này tôi phải quay về Hoài Dương, nếu nói một cách không khách khí thì tình hình Hoài Dương bây giờ không tốt cho lắm, tôi cũng chỉ là một người lao lực mà thôi, ha ha.......
Trương Thanh Vân cười ha hả rồi đứng lên rời khỏi cửa, Vương Đăng và các đồng chí khác vội vàng đứng lên tiễn khách. Đám người vây quanh Trương Thanh Vân xuống lầu, thang máy chậm rãi đi xuống, khi dừng lại thì Vương Đăng tiến ra mở đường cho Trương Thanh Vân, những nhân viên khác thì đi ra khỏi thang máy xếp hàng sang hai bên trái phải, kẻ nào cũng đứng thẳng lưng và cúi đầu, cấp bậc lễ nghĩa rõ ràng rất nghiêm chỉnh.
Trương Thanh Vân chậm rãi tiến lên, hắn đảo mắt nhìn xung quanh rồi chợt ngây người, hắn thấy trong đám người đang đợi thang máy có một người quen, đó là Quách Vũ.
Đám người Vương Đăng bày ra thế trận quá lớn, đám người Quách Vũ đang đợi thang máy tất nhiên phải đứng dạt sang một bên, tất cả đều nhìn chằm chằm vào thang máy mà há hốc miệng. Quách Vũ thấy tình cảnh phô trương thì còn tưởng rằng có lãnh đạo cao cấp đi xuống, không ngờ người đó lại là Trương Thanh Vân.
Quách Vũ có chút thất thần, đợi đến khi Trương Thanh Vân nhìn về phía mình thì thì không còn tiếp tục do dự, hắn nói:
- Anh...Thanh Vân.......
Quách Vũ vốn muốn gọi là Thanh Vân nhưng tạm thời thêm bớt vài chữ, dưới tình cảnh nhiều người thế này, hơn nữa cấp bậc của hắn lại thấp hơn, nếu gọi thẳng tên đối phương thì không thỏa đáng.
Trương Thanh Vân gật đầu với Quách Vũ, sau đó tiến lên duỗi hai tay, Quách Vũ cũng làm ra động tác tương tự. Hai người siết chặt tay nhau, Trương Thanh Vân nói:
- Vài ngày trước bí thư Hoàng cũng nói cậu đến Hoa Đông, điều kiện ở Giang Thủy rất tốt, có không gian cho cậu thi triển tài hoa.
- Cám ơn, cảm ơn!
Quách Vũ dùng giọng khách khí nói, trên trán cũng đầy tự tin. Hắn nhỏ hơn Trương Thanh Vân vài tuổi, bây giờ được đưa xuống Hoa Đông làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Giang Thủy, hắn cũng rất hài lòng.
Quách Vũ cũng giống như những cán bộ trẻ tuổi có năng lực khác, hắn rất tự tin, ở thủ đô có quá nhiều lời đồn tà dị về Hoa Đông, nhưng hắn không tin. Lúc này hắn mới đến nhận chức, hắn có rất đủ tự tin, tất nhiên cũng không quá yếu thế trước mặt Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân gật đầu cổ vũ nói:
- Nhìn dáng vẻ của cậu cũng là đến để đưa tiền bảo hộ, đáng tiếc hôm nay tôi phải quay về Hoài Dương, cũng không thể cùng uống vài ly với cậu. Để hôm nào khác nhé, lúc này cậu cũng bận rộn.
- Đúng là có chút bận rộn, mới đến phải làm quen tình hình. Tôi giới thiệu với anh, đây là Vinh Khoan trưởng phòng giao thông của thành phố Giang Thủy. Trưởng phòng Vinh, đây là phó chủ tịch tỉnh Trương Thanh Vân.......
Sau khi Quách Vũ giới thiệu thì Trương Thanh Vân mới để ý đến một người đàn ông khá mập đứng bên cạnh, người này nghe Quách Vũ giới thiệu xong thì vẻ mặt có chút cẩn trọng, hắn tiến lên cung kính bắt tay với Trương Thanh Vân, đầu cúi rất thấp.
Vinh Khoan chỉ là một trưởng phòng cấp thành phố, một phó chủ tịch tỉnh cũng đủ là núi cao để hắn phải cung kính. Trương Thanh Vân nở nụ cười hòa ái với đối phương rồi nói:
- Các anh có công vụ trên người, tôi cũng không muốn quấy rầy, cứ như vậy là được, sau này tôi sẽ gọi điện cho cậu.
Những năm vừa qua Quách Vũ lăn lộn trong quan trường khá tốt, thậm chí còn tốt hơn những gì Trương Thanh Vân tưởng tượng, rõ ràng hắn muốn lợi dụng cơ hội chào hỏi Trương Thanh Vân để gõ đầu cấp dưới, có chút hương vị xảo quyệt. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thấy Quách Vũ có thể đứng vững chân trong Giang Thủy, nếu như thế thì với bối cảnh vốn có thì sau này sẽ có cơ hội phóng lên cao.
Trương Thanh Vân nhiệt tình với Quách Vũ, tất nhiên hắn cũng giới thiệu đám người Vương Đăng. Vì nguyên nhân Trương Thanh Vân mà đám người Vương Đăng cũng rất khách khí với Quách Vũ, nhưng rõ ràng cũng có chút cẩn trọng. Một phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn là cán bộ từ bên ngoài đến, thân phận như vậy cũng chưa tính là lãnh đạo trong sở giao thông.
Sau khi trải qua tình cảnh như vậy thì đám người tiếp tục vây quanh Trương Thanh Vân đi ra bãi đậu xe, Quách Vũ không vội đi vào thang máy, hắn đứng từ xa nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân mà cảm xúc bành trướng. Hắn đột nhiên nghĩ đến tình cảnh năm xưa gặp mặt Trương Thanh Vân ở Giang Nam.
Khi đó Trương Thanh Vân vẫn chỉ là một giám sát viên cấp phó ban ở phòng giám sát tỉnh ủy Giang Nam, trong ấn tượng của Quách Vũ thì đối phương là một cán bộ vùng núi. Lúc đó thật lòng Quách Vũ cũng rất chướng mắt bộ dạng của đối phương, hắn là người Quách gia, tất nhiên biết rõ thứ gì quan trọng nhất trong quan trường.
Quách Vũ nghĩ với một người như Trương Thanh Vân, dù tài hoa tuyệt đỉnh thì không gian phát triển cũng quá hẹp, rõ ràng là hai thái cực đặc biệt khác biệt với một cán bộ trẻ tuổi được cục tổ chức trung ương bồi dưỡng trọng điểm như mình.
Nhưng sự thật lại khó thể tưởng tượng được, bây giờ nhìn Trương Thanh Vân xuất hành, tuy không phải là cán bộ nông thôn lên thành phố nhưng mơ hồ có khí thế lãnh đạo. Quan lớn cấp phó bộ, hơn nữa mới qua ba mươi tuổi, đây chính là hai vầng hào quang chói mắt mà Trương Thanh Vân có được. Quách Vũ liên tục nói mình nên bình tĩnh nhưng trong lòng nhịn không được phải sinh ra cảm giác đố kỵ.
Sau những năm chém giết trong quan trường thì Quách Vũ không còn là thiếu niên năm xưa, hắn đã nếm đủ máu tanh và tàn khốc trong quan trường, cũng dần hiểu rõ khoảng cách rất xa từ cấp phó phòng đến phó bộ. Sợ rằng cả đời này hắn cũng khó thể vượt qua.
Hơn nữa bây giờ Trương Thanh Vân là cán bộ bên ngoài đến Hoa Đông, một cán bộ bên ngoài mà lăn lộn đến địa vị như bây giờ, sau này nếu được tỉnh điều động thì Trương Thanh Vân tiến thêm một bước là rất dễ dàng. Quách Vũ thầm quyết định mình phải nổ lực, phải lợi dụng cơ hội lần này ở Hoa Đông, phải làm ra thành tích, phải tìm được hào quang như Trương Thanh Vân. Như vậy hắn về thủ đô chẳng những có thêm mặt mũi, hơn nữa địa vị trong gia tộc của phát triển mạnh. Chính hắn còn trẻ, còn rất nhiều tương lai, chỉ sau một khoảng thời gian nữa thì tương lai sẽ bừng sáng.
Vương Đăng đưa mắt nhìn xe Trương Thanh Vân biến mất trong tầm mắt mà thở dài một hơi, hắn phất tay với người sau lưng rồi nói:
- Tản ra, tản ra, tính tính của vị bồ tát này cũng khá tốt, không phải quá khó hầu hạ.
Mọi người tan tác như ong vỡ tổ, nhóm người nghiêm chỉnh khi nãy chợt trở nên rộn rã. Vương Đăng lầm bầm một câu, nàng cầm lấy túi văn kiện ra xem xét rồi lắc đầu, thế giới này cũng chỉ xem xét lợi ích và thế lực mà thôi.
Người như phó chủ tịch Trương, chức vị cao nhưng bây giờ không được thế, hắn muốn đưa văn kiện cho trưởng phòng sở giao thông mà còn phải nhờ Vương Đăng, đúng là thói đời thay đổi. Mà lúc này trên một phòng làm việc ở lầu năm cũng có một cặp mắt nhìn chằm chằm vào tình hình bên dưới, khi thấy Trương Thanh Vân bỏ đi thì người này chợt mỉm cười, hắn hung hăng dập tàn thuốc.
Năm phút sau cửa phòng bi gõ vang, chủ nhân phòng làm việc này đang chăm chú ngồi trên ghế duyệt văn kiện.
Người vào cửa chính là Vương Đăng, nàng đi rất khẽ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi đến trước bàn làm việc của Mạnh Hiểu, cũng không dám tạo ra tiếng động, thân người đứng thẳng tắp.
- Hôm nay phó chủ tịch Trương thị sát sở giao thông có thỏa mãn không?
Không biết đã trải qua bao lâu, lúc này Mạnh Hiểu mới mở miệng nói một câu.
- Thỏa mãn, thỏa mãn, chúng ta cho anh ấy lễ ngộ rất cao, hoàn toàn là lễ ngộ của lãnh đạo cấp tỉnh, anh ấy rất vui, vui vẻ rời đi.
Vương Đăng cẩn thận nói, giọng điệu rất cẩn thận.
Mạnh Hiểu híp mắt nhìn Vương Đăng, một lúc lâu sau vẻ mặt mới có chút biến đổi, lộ ra nụ cười. Vương Đăng cảm thấy tâm tình buông lỏng, áp lực lập tức biến mất.
- Cầm thứ gì trên tay thế?
Mạnh Hiểu nói.
- À, đây là văn kiện mà phó chủ tịch Trương muốn giao cho anh, tôi đến đây chuyển cho anh.
Vương Đăng giật mình nói, nàng dùng hai tay cung kính dâng văn kiện lên.
- Văn kiện sao?
Mạnh Hiểu cau mày, hắn nhận lấy túi văn kiện, mở ra, đổ ra mặt bàn. Văn kiện khá dày, có khoảng vài chục trang.
Mạnh Hiểu càng xem càng nhíu mày thật sâu, hắn lật qua xem từng tờ, sau đó tốc độ xem lại rất nhanh. Khi đến tờ cuối cùng thì ánh mắt đảo qua như đèn kéo quân, khi không phát hiện ra điều gì đặc biệt thì đang định khép mắt lại, nhưng đúng lúc này ánh mắt hắn chợt khựng lại.
Ngay sau đó vẻ mặt Mạnh Hiểu chợt trở nên trắng bệch, sau đó hắn cố gắng lục lọi văn kiện, bộ dạng cực kỳ cổ quái. Vương Đăng ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, không biết có ý gì. Khi Vương Đăng xem xét lại thì thấy dưới chữ ký của lãnh đạo ở trang cuối cùng là dòng chữ: " Các ban ngành tương quan cố gắng giải quyết, cần phải suy xét vấn đề ở Hoài Dương!" Chữ ký như rồng bay phượng múa nhưng vẫn có thể phân biệt được ba chữ Tần Vệ Quốc.
Vương Đăng cảm thấy trái tim như kéo lên cuống họng, Mạnh Hiểu đột nhiên đứng thẳng người nói:
- Phó chủ tịch Trương đâu? Người còn ở đây không?
- Anh..Anh...Anh ấy vừa đi xong.
- Bừa bãi, không phải đã nói cô sắp xếp tiệc rượu sao? Nhanh, mau đến khách sạn Ritz-Carton thuê một phòng, cô đi thông báo, nói rằng chúng ta mời chủ tịch Trương dùng cơm, rất hân hạnh đón tiếp.
Mạnh Hiểu vội vàng la lên.
- À, vừa rồi...Vừa rồi chủ tịch Trương nói rằng sẽ trực tiếp về Hoài Dương, điều này...Sợ rằng đã chậm.......
Vương Đăng chuẩn bị nhận lời thì chợt nghĩ đến câu nói vào lúc cuối cùng của Trương Thanh Vân, vì vậy cảm thấy không đúng, nàng vội vàng nói rõ tình huống.
- Cái gì?
Âm thanh của Mạnh Hiểu chợt kéo lên cao ngất, vẻ mặt cực kỳ khó coi, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía trước, trong lòng đã hiểu mình bị đối phương đâm một dao. Trương Thanh Vân này quả nhiên không phải đèn cạn dầu, chiêu thức gây tổn hại như vậy cũng nghĩ ra được, một trưởng phòng sở giao thông như hắn có thể thừa nhận được sự tức giận của lãnh đạo tỉnh ủy sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.