Chương 67: Gió Lộng.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 1805 chữ
- 2020-05-09 12:17:18
Số từ: 1798
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
- Sao vậy? Thanh Vân, cậu không đi xe đến đây sao? Nếu không tôi sẽ tiễn cậu một đoạn đường.
Trần Vân Sơn nói.
- Như vậy thì tốt quá, cũng may tiện đường.
Trương Thanh Vân cười nói, hắn lập tức quay sang nói với Lý Dũng:
- Trưởng phòng Lý, tôi sẽ đi xe cục trưởng Trần, lần sau chúng ta sẽ trò truyện.
Lý Dũng mấp máy môi vài lượt nhưng không nói ra lời nào. Lão vốn muốn kéo Trương Thanh Vân lên xe của mình, dù sao nếu nói theo lý thì lão cũng có ơn tiến cử Trương Thanh Vân. Hơn nữa hôm nay khi chính lão đến thăm Vũ Đức Chi lại gặp phải Trương Thanh Vân, sợ rằng sẽ sinh ra chút hiểu lầm, sẽ lợi dụng thời gian trên xe để nói rõ tình hình, không ngờ Trần Vân Sơn lại mở lời trước.
- Được rồi, chúng ta cáo biệt!
Lý Dũng tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân rồi nói, vẻ mặt rõ ràng có chút bất an và uể oải. Khoảng thời gian này lão cũng không được tốt đẹp cho lắm, Vũ Đức Chi không xem lão là người nhà, chủ tịch Lệ và bí thư Hoàng thấy hắn là người của phòng tổ chức nên cũng không chào đón. Lý Dũng không thể dựa vào hai bên thế lực, nổi cay đắng chỉ mình lão biết rõ.
Trương Thanh Vân cáo biệt Lý Dũng mà thầm cảm thán trong lòng, khả năng đối nhân xử thế của Lý Dũng quả nhiên không tệ nhưng cái sai của lão chính là thái độ mập mờ không quyết định đứng vào một bên nào, vì vậy rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay cũng đáng đời.
Trương Thanh Vân ngồi trên xe Trần Vân Sơn mà không nói một lời, hắn lấy trong cặp ra một văn kiện rồi cẩn thận nghiên cứu làm vẻ mặt Trần Vân Sơn trở nên khó coi. Trần Vân Sơn kéo Trương Thanh Vân lên xe mình với ý thăm dò thái độ của Lệ Cương đối với mình, đây cũng chỉ là chuyện thường tình, người khôn khéo luôn muốn biết thái độ của đối thủ.
Trương Thanh Vân tất nhiên cũng hiểu rất rõ về vấn đề này, hắn cố ý lạnh lùng để Trần Vân Sơn cảm thấy bất an. Nếu trong lòng Trần Vân Sơn đã có bất an, sau này muốn hành động thì trong lòng nhất định sẽ có bóng đen, như vậy có thể giảm bớt được khá nhiều vấn đề rắc rối.
- Thanh Vân, chuyện Trương Kim lần trước tôi đã xử lý, đã tạm thời cách chức của hắn, cậu có ý kiến gì không?
Trần Vân Sơn cuối cùng cũng tìm được một chủ đề để hỏi.
- À, chuyện đó sao? Đây là những vấn đề trong cục công an, cũng không cần phải thông báo với tôi, để miễn mọi người đồn đại chuyện hắn mất chức là vì tôi, ha ha.......
Vẻ mặt Trần Vân Sơn khẽ biến đổi, lão nghe thấy sự xa lạ trong lời nói của Trương Thanh Vân, đồng thời cũng mơ hồ cảm nhận được thái độ của hắn về những gì chính mình đã bày ra. Trần Vân Sơn đành phải nở nụ cười xấu hổ, sau đó cũng không nói lời nào.
- Cục trưởng Trần, đã đến nơi rồi, cám ơn chú đã tiễn về!
Trần Vân Sơn bắt tài xế dừng xe, Trương Thanh Vân quay đầu lại nói:
- Đúng rồi, những ngày trước Trần Mại đã đề cập với cháu về vấn đề hắn muốn ra ngoài rèn luyện, cháu cho rằng điều đó rất tốt. Cháu có lời muốn đề xuất với cục trưởng Trần, nếu chú có người quen làm trong công an thành phố thì nên đưa Trần Mại đi đến tìm thêm kinh nghiệm.
Sau khi Trương Thanh Vân xuống xe và Trần Vân Sơn quay về thì cảm thấy tâm tình bất ổn, từ nhỏ Trương Thanh Vân đã là bạn thân của con trai lão, đến lúc này Trần Vân Sơn vẫn xem Trương Thanh Vân là một đứa trẻ mà thôi. Nhưng khoảnh khắc này Trần Vân Sơn đã biết minh sai, mỗi lời nói của Trương Thanh Vân đều có ý nghĩa rất sâu xa. Đặc biệt là câu nói cuối cùng làm tâm thần người khác cảm thấy không yên, không thể biết chính xác Trương Thanh Vân muốn nói lên điều gì.
Gần đây Trương Thanh Vân đã chuyển chỗ ở, khi tình cảm giữa Trương Thanh Vân và Cảnh Sương đã công khai ra ngoài thì hai người đã đàng hoàng ở với nhau. Nhà mới thì Trương Đức Giang đã đặt mua từ trước đó, lão nói đây là quà để lại cho hắn khi kết hôn, lúc này xem như được sử dụng trước thời hạn.
Những ngày gần đây vì có Lệ Cương và Hoàng Tung Sơn ra mặt xử lý mọi chuyện nên một người làm thư ký như Trương Thanh Vân lại rất nhàn rỗi. Hắn lại quay về giờ giấc sinh hoạt quen thuộc của cơ quan nhà nước chín giờ đi làm năm giờ về nhà. Nếu đã có cơ hội nghỉ ngơi thì Trương Thanh Vân cũng không muốn bù đầu vào công việc, tất nhiên hắn cũng vui vẻ vì nhàn rỗi, mỗi ngày sau khi tan sở đều ở cùng một chỗ với Cảnh Sương, mỗi ngày đều hưởng thụ cảm giác cuộc sống mền mại và thơm ngát.
Nhưng có một chuyện làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu chính là khi hắn dùng giọng nửa đùa nửa thật nói đến chuyện kết hôn với Cảnh Sương, những lúc như vậy vẻ mặt Cảnh Sương đều có chút mất tự nhiên, nàng dùng lời nói mơ hồ để chuyển chủ đề.
Trương Thanh Vân cũng vì vậy mà suy nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ rằng Cảnh Sương còn đang suy nghĩ đến Tôn Khoa. Nhưng sau này Trương Thanh Vân nghĩ lại, Cảnh Sương là vợ chưa cưới của Tôn Khoa nhưng đã đăng ký kết hôn, Tôn Khoa cũng chỉ mới qua đời được hai năm, chắc chắn Cảnh Sương cũng có chút tâm tình khó thể bỏ qua. Trương Thanh Vân dựa vào những điều này mà biết rõ Cảnh Sương là một người coi trọng tình cảm, cũng vì vậy mà hắn dần trở nên thoải mái hơn.
Nhưng sau sự kiện nói về chuyện kết hôn thì Cảnh Sương lại càng săn sóc Trương Thanh Vân kỹ càng hơn, gần đây những lời nói của nàng cũng đã biết chiếm chút tiện nghi, cũng không dùng những ngôn từ sắc bén như trước. Nàng rất dịu dàng đối với Trương Thanh Vân, điều này làm cho Trương Thanh Vân vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy áy náy.
Đông qua xuân đến chính là quy luật tự nhiên, lúc này đã tiến vào tháng ba, mọi ngóc ngách trong Ung Bình đều có luồng khí xuân sắc nồng đậm. Nhưng hai ngày vừa qua bầu không khí trong văn phòng huyện và huyện ủy đều cực kỳ nặng nề.
Nguyên nhân chính là trưởng phòng giao thông vận tải Hùng Nhữ Lâm đi họp ba ngày vẫn chưa về, hơn nữa cũng không liên lạc với gia đình, vì vậy mà người nhà cực kỳ lo lắng và chạy đến văn phòng huyện hỏi tình hình. Khi Lệ Cương gặp vợ của Hùng Nhữ Lâm thì nói là ủy ban kỷ luật đang có một chuyên án cần hắn tham gia, nói nàng không cần lo lắng.
Nhưng một hòn đá ném xuống làm mặt hồ bùng lên ngàn con sóng, tin tức Hùng Nhữ Lâm mất tích lập tức mọc cánh truyền khắp huyện Ung Bình. Những kẻ có khứu giác chính trị nhạy bén thì lập tức ý thức được chuyện Hùng Nhữ Lâm mất tích chắc chắn có liên quan đến vấn đề xây cầu Cao Kiến Dụ. Tất cả mọi người đều đang suy đoán xem có phải ủy ban huyện đang dùng Hùng Nhữ Lâm làm bia đỡ đạn hay không, cũng vì vậy mà những tin tức liên quan đến việc xây cầu Cao Kiến Dụ đã truyền đi khắp các ban ngành. Tất cả mọi người đều sử dụng những mối quan hệ để truy tìm tin tức, hy vọng có thể tìm được một tin tức chính xác.
Hôm nay Trương Thanh Vân cũng tan tầm như thường, chuyện khác thường duy nhất ngày hôm nay chính là Vũ Đức Chi đã lành bệnh và đi làm trở lại. Trương Thanh Vân và Lệ Cương đi đến văn phòng Vũ Đức Chi ngồi hơn một giờ, Lệ Cương thông báo cho Vũ Đức Chi biết những vấn đề xảy ra trong khoảng thời gian gần đây. Tất nhiên phần lớn thời gian hai người đều dùng những lời lẽ sắc bén để chiến đấu với nhau, tuy bầu không khí rất "hòa hợp" nhưng ý nghĩ lại rất sâu sắc. Trương Thanh Vân biết thời gian nhàn rỗi của mình đã hoàn toàn kết thúc.
Về đến nhà thì Trương Thanh Vân có thói quen muốn được ôm Cảnh Sương, nào ngờ nàng lại lui người, mặt đỏ bừng rồi gắt một tiếng:
- Thật đáng xấu hổ, anh không thấy trong nhà có khách sao?
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn giương mắt nhìn phòng khách. Một người đàn ông trung niên đột nhiên đứng lên khỏi ghế sa lông rồi đi về phía Trương Thanh Vân, vẻ mặt kẻ này rất nhiệt tình:
- Chủ nhiệm Trương, thật sự đã làm phiền anh, tôi là vị khách không mời mà đến, mong anh đừng trách.
Trương Thanh Vân mỉm cười, khách đến nhà chính là trưởng phòng xây dựng Uông Minh Huy. Trương Thanh Vân không cần nghĩ cũng biết vị huynh đệ này đến đây làm gì, xem ra khi đối mặt với nguy cơ thì chắc chắn sẽ loạn. Uông Minh Huy chính là một lãnh đạo trong huyện Ung Bình, cũng không ngờ hắn đến nhà Trương Thanh Vân tìm hiểu tin tức.
- Nào dám, nào dám, trưởng phòng Uông có thể đến nhà là điều cực kỳ vinh hạnh.
Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói.
Hai bên chào hỏi nhau bằng những lời khách sáo rồi phân chia chủ khách ngồi xuống, Cảnh Sương khôn khéo pha cho hai người một bình trà, sau đó nàng lấy cớ cần đi mua thức ăn mà rời khỏi nhà.