Chương 724: Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2178 chữ
- 2020-05-09 12:21:51
Số từ: 2171
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Đèn được thắp sáng, những ngọn đèn tô điểm cho Hoàng Hải như thật như ảo, ánh đèn còn bùng sang một tòa nhà mười tầng, chiếu vào trong một gian phòng cực kỳ xa hoa. Nghê Thu Nguyệt đang lười biếng ngồi trên ghế sa lông, nàng không nhúc nhích mà chỉ ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ thu hết toàn cảnh thành phố vào trong mắt.
Rõ ràng căn phòng có giá trị ở điều này, đứng trên cao quan sát khắp chúng sinh, đây chính là những gì nhân sĩ thành công hay truy cầu. Đặc biệt là một thành phố như Hoàng Hải, có thể có tầm mắt khoáng đạt như vậy, có thể đứng ở điểm cao để nhìn toàn cảnh, đây là một sự hấp dẫn khó thể cự tuyệt.
Nhưng Nghê Thu Nguyệt không ngẩng đầu, thậm chí nàng không nhìn về phía trước, tay trái là một chiếc điện thoại màu hồng phấn, nàng liên tục vuốt ve điện thoại. Nàng cứ như vậy mà nhìn vào tay trái rồi ngẩn người, tư thế này đã được giữ nguyên như vậy hơn một giờ.
Trong lòng Nghê Thu Nguyệt đang đấu tranh dữ dội, nàng biết rõ hai năm qua mình và Trương Thanh Vân đang ra vẻ như bất hòa với đối phương. Hơn nữa trước khi đến thì nàng cũng có chút thất vọng với Trương Thanh Vân, thấy đối phương quá ác.
Nhưng đến khi chính thức đối diện với Trương Thanh Vân thì Nghê Thu Nguyệt cảm thấy trước nay mình chỉ lừa mình dối người, sức hấp dẫn của người đàn ông kia là quá lớn, nàng có một bụng tức tối nhưng bây giờ lại trở thành những cảm giác tương tư vô hạn.
Nghê Thu Nguyệt cực kỳ muốn gặp Trương Thanh Vân, dù chỉ là liếc mắt nhìn, được Trương Thanh Vân ôm vào lòng thì cũng quá đủ hạnh phúc. Nhưng là một người phụ nữ, nàng phải điện thoại cho một người đàn ông đã hai năm rồi chưa tiếp xúc, điều này làm nàng khó thể quyết định.
Trương Thanh Vân bây giờ đã có thân phận khác xưa, người ta là quan lớn phó bộ, dù trong Hoa Đông cũng là lãnh đạo. Nếu hắn đủ lý tính thì sẽ không dây dưa với một người phụ nữ như Nghê Thu Nguyệt, vì một người phụ nữ mà chôn vùi tương lai của mình, quá không đáng.
Nghê Thu Nguyệt nghĩ đến khả năng này mà trong lòng cực kỳ uể oải. Nói thật ra Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều nhược điểm, nếu có thì cũng chỉ là hơi thiếu quyết đoán trong quan hệ nam nữ. Nghê Thu Nguyệt biết rõ mình là nhược điểm lớn nhất của Trương Thanh Vân, nếu quan hệ giữa hai người mà bị đánh vỡ thì chắc chắn núi đồi sụp gãy.
Nghê Thu Nguyệt bảo trì mối quan hệ với Trương Thanh Vân rõ ràng là chơi với lửa, nhưng hiểu rõ là một chuyện mà muốn buông bỏ là chuyện khác. Thậm chí nàng còn ý thức được mình đang làm sai, lý trí nói cho nàng biết cần phải tỉnh táo.
Nhưng càng là như vậy thì Nghê Thu Nguyệt lại không nhịn được phải đi tìm Trương Thanh Vân, hai người ở sát bên nhau, cảm giác này làm nàng trở nên tiều tụy.
Nàng là một người phụ nữ có xuất thân đau khổ, từ nhỏ đến lớn chưa từng tìm được hạnh phúc. Sau này nàng bay đến làm phượng hoàng ở Cao gia, nhưng nàng vẫn không hạnh phúc. Cũng vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc trước đó mà nàng đã vững tâm như sắt, nàng căn bản nghĩ rằng thế gian không tồn tại chân tình.
Nghê Thu Nguyệt trước đó chỉ tin vào lợi ích vĩnh hằng, kết giao giữa người và người trong mắt nàng đều là vì nút thắt lợi ích.
Vì sao giữa Nghê Thu Nguyệt và Trương Thanh Vân lại phát sinh quan hệ? Nàng không thể không thừa nhận lý do là mình quá cô đơn, một người phụ nữ mà người người phải kính ngưỡng nhưng trong lòng lại rất tịch mịch.
Nghê Thu Nguyệt uống rượu, nàng gặp một người đàn ông rất tốt và an toàn, đó chính là bắt đầu giữa nàng và Trương Thanh Vân. Nhưng khi bắt đầu lại làm nàng rơi vào một thế giới mới, thế giới nam nữ vui vầy, nàng cảm nhận được những cảm giác trước nay chưa từng có.
Đồng thời trong lòng Nghê Thu Nguyệt cũng dần nảy sinh tình cảm, mà một khi tình cảm nảy sinh thì rất khó ngăn chặn, tất cả ép nàng đi lên một con đường khó thể khống chế chính mình. Mãi đến lúc có với nhau một đứa con thì nàng mới nghĩ rằng mình đã đi đến tận cùng con đường.
Hai người cực kỳ lý tính, trước đó rất ăn ý, bây giờ cũng không nói gì thêm, nhưng hai năm qua đã không thám thính được tin tức về đối phương.
Nghê Thu Nguyệt cho rằng mọi thứ đã tốt, cũng không ngờ vì như vậy mà phần tình cảm của nàng trôi qua theo thời gian và không yên ắng đi, ngược lại còn thăng hoa giống như cắn vào xương tủy. Tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy làm tâm thần nàng rối loạn, mất hồn mất vía.
- Cuối cùng có nên gọi điện thoại không?
Đây không phải là lần đầu tiên trong đầu Nghê Thu Nguyệt xuất hiện câu hỏi này, điện thoại trong tay trái nàng là một chiếc đặc biệt, trước nay chỉ dùng để gọi cho Trương Thanh Vân.
Nghê Thu Nguyệt và Trương Thanh Vân liên lạc với nhau phần lớn đều thông qua chiếc điện thoại này, tuy hai năm không liên lạc nhưng vẫn liên tục được nàng mang theo bên người. Mỗi khi cảm thấy cô độc thì nàng lại lấy điện thoại ra ve vuốt.
Nghê Thu Nguyệt nhớ lại quá khứ, nhớ những lần chung đụng với Trương Thanh Vân, tình cảnh quá tốt, như thế lại làm nàng khó quên, đáng tiếc.......
- Tút, tút!
Nghê Thu Nguyệt đột nhiên cảm thấy tay trái chấn động, chiếc điện thoại màu hồng bùng lên một màu hồng phấn rất đẹp, thân máy bắt đầu chớp động.
Nghê Thu Nguyệt cảm thấy trái tim chạy lên đến cổ, điện thoại rơi xuống ghế sa lông, hai năm không sử dụng, bây giờ lại nhận được điện thoại sao? Nàng lập tức trở nên luống cuống, sau đó lại cẩn thận nhặt lên xem, nhìn số điện thoại, là số của thành phố Hoàng Hải.
Nghê Thu Nguyệt cau mày, đầu óc xoay chuyển, nàng hoàn toàn nghĩ rằng Trương Thanh Vân không biết mình ở Hoàng Hải, mà người nào biết nàng ở Hoàng Hải? Hơn nữa còn biết số điện thoại này?
Đáp án rõ ràng không phải chỉ là một người biết, sợ rằng nếu có người thứ hai thì cũng chỉ là công ty điện thoại mà thôi.
Điện thoại liên tục rung mạnh, Nghê Thu Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, nàng nhấn nút nghe, sau đó đưa điện thoại lên sát bên tai rồi nói:
- Chào anh, xin hỏi anh là?
Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, không có âm thanh. Nghê Thu Nguyệt nhăn mày, nàng liếm liếm bờ môi mê người, khi đang định tiếp tục mở lời thì trong điện thoại đã vang lên một âm thanh rất trầm:
- Đến Hoàng Hải không một tiếng động mà điện thoại trước kia ở Giang Nam lại nối thông, em đang làm gì đấy?
- A!
Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt chợt biến đổi, giọng nói trong điện thoại...Đây không phải là người mà nàng nhớ thương không nguôi sao?
- Anh...Anh!
Nghê Thu Nguyệt chợt trở nên kích động, nàng không biết nên mở miệng thế nào, bộ phực phập phồng dữ dội. Nàng không tự chủ được phải đứng lên, vành mắt đỏ ửng, nước bao quanh hốc mắt. Tất cả đều xảy ra trong khoảnh khắc, tất cả những gì đè nén trong khoảng thời gian dài chợt bùng ra, cảm giác này bùng sâu vào trong óc.
- Sao vậy? Em không hiểu lời anh sao? Em đừng tưởng rằng cải trang thân phận thì anh không phát hiện ra, anh đã thấy em, thế nào? Em có hứng thú với hội nghị trao đổi giữa các xí nghiệp Hoa Đông và Hoàng Hải sao?
Trương Thanh Vân ở bên kia tiếp tục nói.
- Anh...Anh...Anh đúng là, em...Em...Anh không thấy em và anh cũng mới đến Hoa Đông sao? Em đến đây khá lâu rồi, mà cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện trong những trường hợp này.
Nghê Thu Nguyệt nói.
Trong đầu Trương Thanh Vân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nói:
- Thì ra là vậy, anh biết em đến đây là có mục đích, may mà anh không cho rằng em đến Hoa Đông chỉ để thăm anh, đúng là tự mình đa tình.
Nghê Thu Nguyệt đỏ mặt, tuy cách điện thoại nhưng trong lòng vẫn bùng lên một cảm giác ngọt ngào chưa từng có, nàng nói:
- Anh cũng đừng quá giả vờ, nhưng anh nói cũng đúng, bây giờ anh là địa đầu xà ở Hoa Đông, nếu có chuyện thì rõ ràng sẽ phải cần đến sự hỗ trợ của anh.
- Yên tâm đi, em vẫn còn hiểu cấp bậc lễ nghĩa, thưa đồng chí phó chủ tịch tỉnh Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân khẽ cười, trong lòng hiểu rõ Nghê Thu Nguyệt đến Hoa Đông là có mục đích, nếu thật sự là như vậy thì thế lực của nàng rõ ràng cũng muốn thẩm thấu đến Hoa Đông. Nếu nói như vậy thì tình hình Hoa Đông cũng dần phức tạp.
Như vậy là phúc hay là họa? Trương Thanh Vân thấy vấn đề này rất phức tạp, hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Thu Nguyệt, chiều mai anh rời khỏi Hoàng Hải, sáng sớm em có rãnh không, anh ở tại Phúc Lâm, chúng ta gặp mặt nhau nhé?
Nghê Thu Nguyệt chợt thấy trái tim mình nhảy dựng lên, nàng thốt lên:
- Tất nhiên là được, sáng sớm mai gặp mặt.
Hai người giao hẹn thời gian, sau khi cắt điện thoại thì thân thể Nghê Thu Nguyệt giống như bị tháo nước, nàng ngã xuống ghế sa lông. Điện thoại rơi xuống thảm nàng cũng không nhặt lên, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía trước, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
- Vừa rồi vì sao mình lại như vậy, không phải mình rất bực bội với hắn sao?
Nghê Thu Nguyệt cảm thấy bất mãn vì những biểu hiện mềm yếu của mình vừa rồi, đồng thời trong lòng cũng khó đè nén được sự hưng phấn. Nàng phát hiện ra trong hai năm qua mình chưa từng vui như lúc này.
- Người này lại biết mình đến Hoa Đông!
Khóe miệng Nghê Thu Nguyệt cong lên thành đường, vẻ mặt vui sướng như nở hoa, một nụ cười lộ ra.
Đột nhiên Nghê Thu Nguyệt ngồi dựng người khỏi ghế sa lông rồi bắt đầu đấm ngực dậm chân. Trương Thanh Vân biết mình đến Hoa Đông sao không liên lạc sớm hơn? Hơn nữa vì sao chiều mai rời khỏi Hoàng Hải mà sáng sớm muốn gặp mình.
Nghê Thu Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, sao tối nay không gặp nhau? Nghĩ đến những vấn đề này làm nàng liên tưởng đến vô vàn ý nghĩ khác, càng nghĩ càng cảm thấy cơ thể khô nóng và ướt át.
- Đúng là ma quỷ, thật sự hại chết người.
Nghê Thu Nguyệt mắng một câu, nàng vội vàng chạy vào phòng tắm. Nàng vốn đang mặc đồ ngủ, lúc này cởi áo ngủ, lột sạch tất cả, một thân thể thần tiên lộ ra trong không khí.
Nghê Thu Nguyệt mở vòi sen, những giọt nước từ trên xối xuống như mưa, mỹ nhân như ngọc, bây giờ được bao phủ trong luồng hơi nước mờ ảo lại càng mê người. Sau khi được nước xối lên người thì Nghê Thu Nguyệt cảm thấy toàn thân thoải mái hơn, nàng dùng tay vuốt cổ, nàng phát hiện ra trong đầu mình đều là hình bóng người đàn ông kia.
Trong lòng Nghê Thu Nguyệt rất vắng vẻ giống như chỉ có ở bên cạnh đối phương thì mới thật sự an tâm, Nghê Thu Nguyệt chợt sinh ra cảm giác muốn phá vỡ hư không đến bên cạnh người tình......