Chương 83: Yến Hội Phát Hỉ
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 1836 chữ
- 2020-05-09 12:17:23
Số từ: 1829
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Sau khi từ biệt Trương Ngôn Đông và Dịch Tiền Tiến, Trương Thanh Vân đang muốn đi lên lầu thì nhìn thấy bên hành lang có một buồng vệ sinh. Hắn có chút do dự, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.
- Hầu Quân anh đúng là quá bừa bãi, không biết rõ chi tiết về đối phương mà dám làm loạn, tình cảnh như vậy làm tôi và trưởng phòng Dịch không xuống nước không được.
Trong buồng vệ sinh truyền ra âm thanh của Thương Ngôn Đông.
- Trưởng phòng Trương, anh bớt giận, bớt giận, tôi cũng đâu biết lão Biện Huy Hoàng kia có một thân gia lợi hại như vậy? Tôi cũng chẳng phải thấy lão già này ngứa mắt mà muốn giúp hai vị dạy bảo sao?
Hầu Quân cười bồi tội.
- Hừ, không phải anh đã nói có bí thư Vũ đến sao? Nếu có bí thư Vũ ở đây thì chúng ta còn chật vật thế này à?
Giọng nói của Dịch Tiền Tiến vang lên.
.......
"Bí thư Vũ? Vũ Chí Cường sao?"
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn lập tức rời khỏi cửa ra vào phòng vệ sinh, vẻ mặt cũng dần trở nên âm trầm. Từ khi Trương Thanh Vân hắn giữ chức chủ nhiệm văn phòng huyện ủy thì Thanh Hà bên kia cũng xuất hiện vài con thiêu thân, huyện ủy phái phòng giám sát sang thăm dò thì Vũ Chí Cường báo cáo cho Hoàng Tung Sơn, hắn nói phòng giám sát làm nhiễu loạn nhũng biện pháp thi hành chính trị của địa phương.
Còn có một lần đội thi công cầu đường phản ánh về việc một đám côn đồ trong thị trấn Thanh Hà suốt ngày bắt bí thu tiền. Trương Thanh Vân gọi điện thoại cho Trần Vân Sơn muốn thành lập tổ điều tra thì Vũ Chí Cường lại trả đũa, hắn nói công nhân cầu đường ăn trộm hoa màu của nông dân vào ban đêm, việc này cãi qua cãi lại đến mức Lệ Cương phải nhảy vào.
Sau vài lần liên tiếp, vì Trương Thanh Vân không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt nên đều cố sức nhẫn nhịn. Hắn biết rõ Vũ Chí Cường đang khiêu khích chính mình, nhưng không ngờ Hầu Quân chỉ là một ông chủ nông thôn mà cũng biết được vấn đề này, thậm chí Thương Ngôn Đông và Dịch Tiền Tiến cũng can thiệp. Bồ tát đất cũng biết tức giận, lúc này Trương Thanh Vân biết mình phải làm chút gì đó.
Khi đi vào gian phòng ven sông thì ba bàn đều đã có người ngồi đông đủ, thật ra Trương Thanh Vân cũng không quen thuộc hết đa số những người ở đây. Chưa nói đến những thân thích của Biện gia, Trương Thanh Vân cũng không quen vài huynh đệ bên nhà Ngải gia.
Khi thấy Trương Thanh Vân đi vào thì rất nhiều người không tự chủ được phải đứng lên. Trương Thanh Vân chợt khựng người lại, vẻ mặt khẽ biến đổi, nếu dựa vào vai vế thì hắn chỉ là con cháu, vì vậy hắn khoát tay cười nói:
- Mọi người ngồi xuống, không cần phải quan tâm đến tôi, nơi này có rất nhiều trưởng bối tôi không nhận ra, hôm nay cũng chỉ biết mượn ngày tốt "phát hỉ" của Ngải Gia để cố gắng quen biết mọi người.
- Anh, ngồi bên này!
Ngải Gia đứng dậy chỉ chỉ vào một chiếc ghế. Trương Thanh Vân nhìn theo hướng Ngải Gia thì thấy cha mẹ đã ngồi vào ghế thượng vị, hai lão nhân Biện Huy Hoàng và Ngải Phát Quý ngồi bên cạnh hai ông bà Trương Đức Giang.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, hắn nghĩ tên Biện Huy Hoàng kia không hổ danh là thương nhân, cũng biết hành động trên đạo lý đối nhân xử thế, rõ ràng hắn làm vậy cho Trương Thanh Vân nhìn.
Mọi người ngồi trong phòng thấy Trương Thanh Vân rất hòa nhã thì dần dần trở nên buông lỏng. Sau khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì phát hiện chính mình và Cảnh Sương đang ngồi bên cạnh Biện Huy Hoàng, lúc này nhân viên phục vụ cũng đã bắt đầu xếp đặt thức ăn.
- À, Trương...Chủ nhiệm Trương! Hôm nay đã làm phiền đến anh, nếu không ngày hôm nay tôi đã rất mất mặt...Tôi mời anh một ly!
Biện Huy Hoàng dùng giọng có chút mất tự nhiên nói, giọng nói rõ ràng không được thoải mái.
- Không, không, chú Biện, chú cứ gọi cháu là Thanh Vân là được. Để cháu nói cho chút biết, cô em gái của cháu từ nhỏ đã nổi danh là "cây ớt", nếu đã về nhà chú thì xin mọi người dạy bảo cho tốt, nếu không với tính tình của em nó thì quá hư cũng không được.
Trương Thanh Vân vội vàng cười nói.
- Anh, Anh...Em không nói chuyện với anh nữa.
Ngải Gia ở bên cạnh thở phì phò nói, nàng nói xong thì mọi người lập tức cười ha hả, bầu không khí trong phòng cũng trở nên hòa hợp.
Trương Thanh Vân liên tiếp làm vài chén với những vị trưởng bối bên Biện gia, mọi người càng lúc càng cảm thấy Trương Thanh Vân rất hòa nhã điềm đạm, tất cả đều không ngờ tiểu tử này đang còn trẻ mà chức vị lại quan trọng như vậy, rõ ràng không phải loại người hống hách. Thân thích của Ngải Gia quả nhiên không phải người tầm thường.
- Tiểu Hoa, đến chào anh một tiếng, đến uống với anh rể của cậu một chén. Sau này mọi người đều là người một nhà, con cũng phải học tập theo anh rể mới được.
Sau khi uống được vài lượt rượu thì Biện Huy Hoàng chỉ chỉ vào anh chồng trẻ của Ngải Gia nói.
- Anh rể, chào anh! Em thường nghe Gia Gia nhắc về anh, trước nay vẫn muốn gặp mặt nhưng công việc của anh quá bận rộn, hôm nay em xin được ra mắt.
Biện Hoa đứng dậy bên cạnh Ngải Gia, hắn đi đến thật nho nhã và lễ độ rồi cười nói.
- Đây chính là tiểu tử nhà tôi, sau khi nhập ngũ vài năm rồi trở về trở thành kẻ vô tích sự. Sau này cũng cần Thanh Vân giúp đỡ nhiều hơn.
Biện Huy Hoàng đứng dậy vỗ vai Biện Hoa nói.
Trương Thanh Vân nâng ly rồi khẽ cụng với Biện Hoa, hắn thầm gật đầu, thầm cảm thấy thỏa mãn đối với đối tượng của Ngải Gia. Người đã đi nghĩa vụ rõ ràng có khí chất khác biệt với kẻ bình thường, bộ dạng không kiêu ngạo không nịnh nọt, Ngải Gia có thể gả cho hắn thì nửa đời sau cũng có chỗ nương tựa.
- Là bộ đội thì rất tốt, bộ đội là nơi rèn luyện con người rất tuyệt. Tiếc nuối duy nhất của đời tôi chính là không được đi bộ đội rèn luyện, tôi cũng rất hâm mộ cậu.
Thanh Vân nói, hắn nói như vậy lập tức kéo ngắn khoảng cách giữa hai người. Biện Hoa vừa chào hỏi xong cũng không biết phải làm thế nào tiếp theo mà đảo mắt khắp bàn.
- Được rồi, được rồi, coi như tiểu tử anh có năng lực. Anh đã được thông qua kiểm tra, còn đứng ngốc đấy làm gì, để em tiếp anh họ của em một ly nào.
Ngải Gia kéo Biện Hoa rồi nói liên thanh như súng máy làm đám người cười rộ lên, bầu không khí trên bàn rượu cũng sôi nổi hẳn.
Lúc này Trương Thanh Vân cũng thừa cơ hội giới thiệu Cảnh Sương cho tất cả mọi người. Cảnh Sương xinh đẹp, tất nhiên sẽ liên tục dẫn đến những tiếng chậc lưỡi than thở, hơn nữa còn có rất nhiều người mời rượu. Ngải Gia lại liên tục cười trộm, nàng nói không biết hôm nào mới được dự "phát hỉ" của hai người Cảnh Sương và Trương Thanh Vân, điều này làm cho đám người cười ngây ngất, bầu không khí khá nhiệt liệt.
- Chú Biện, chuyện ngày hôm nay chẳng lẽ giữa chú với Thương Ngôn Đông và Dịch Tiền Tiến có hiểu lầm gì sao?
Sau một vòng rượu, Trương Thanh Vân lợi dụng thời gian nghỉ ngơi nói chuyện phiếm để cười hỏi Trương Thanh Vân.
Vẻ mặt Biện Huy Hoàng lập tức biến đổi, một lúc lâu sau lão mới lắc đầu nói:
- Tôi bây giờ không thể nào xem cho rõ ràng, tiền thuế hay công thương đều có phiền phức rất mệt mỏi, thương nhân làm ăn đứng đắn cũng khó.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn biết rõ Biện Huy Hoàng còn có những lời tiếp theo, quả nhiên lão uống vào một ly rượu rồi lợi dụng lúc hưng phấn nói:
- Tôi với bọn họ thì có mâu thuẫn gì? Chỉ là cuối năm trước cục thuế kiểm tra thấy tôi chưa giao một phần thuế, phần tiền này là ba mươi ngàn đồng. Dù tôi đã đến đóng thuế nhưng quá hạn, lúc đó lão Dịch ra ám hiệu bảo tôi bổ sung thêm hai mươi ngàn, cũng không cần xuất hóa đơn. Lúc đấy cũng trách tôi hồ đồ, vì sợ sai lầm và kiên trì muốn có hóa đơn và đắc tội với người ta.
Biện Huy Hoàng chậc lưỡi nói:
- Mới đầu năm nay thì phiền phức đã đến, mỗi ngày người của phòng thuế vụ đều đến làm phiền, nói hóa đơn của tôi không đúng quy cách, phải làm lại sổ sách. Thậm chí phòng công thương còn xuống xem xét an toàn vệ sinh nhà xưởng, bắt tôi chỉnh đốn và cải cách.......
Biện Huy Hoàng vừa nói vừa lắc đầu, Trương Thanh Vân thì nghe rõ, hắn thầm nghĩ Dịch Tiền Tiến cũng quá to gan lớn mật, ngay cả tiền thuế cũng không cần ghi phiếu, không phải hắn đang công khai tham ô sao? Càng buồn cười là tên này không sợ lộ mà còn trả đũa lại người khác, xem ra chức trưởng phòng của hắn nên chấm dứt là vừa.
Trương Thanh Vân nghe những lời phát tiết bực bội mà cũng thấy không nên an ủi, may mà trong phòng nhiều người, tình cảnh tẻ ngắt cũng không duy trì được bao lâu. Khoảnh khắc sau bầu không khí đã nóng lên, dù sao hôm nay cũng là ngày vui, những chuyện không vui hoàn toàn có thể quên, vì vậy mà mọi người uống rượu đến tận mười hai giờ mới tận hứng và giải tán.