Chương 1037: Muốn Làm Lớn
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2277 chữ
- 2020-05-09 12:23:21
Số từ: 2270
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Có thể lên đến chức vụ bí thư thị ủy thì không phải là kẻ ngu, hơn nữa còn là loại người cực kỳ khôn khéo, rất thông minh, vấn đề liên hệ giữa người và người làm cực tốt.
Trương Thanh Vân đã nói sự kiện ngày hôm qua là lưu manh và côn đồ vây quanh xe, đây rõ ràng là sự kiện quấy nhiễu chuyện công, vấn đề này thực tế có thể có thể liên quan trọng đại đến công tac duy trì ổn định của chính quyền địa phương.
Có thể nói ý đồ này của Trương Thanh Vân là bước đột phá, bây giờ vấn đề dân sinh rất mẫn cảm, nhưng vấn đề duy trì trật tự trị an cũng không liên quan đến các lợi ích hiện tại ở Giang Nam. Dù sao thì đả kích tội phạm, đảm bảo xã hội ổn định, đảm bảo hoàn cảnh đầu tư ở Giang Nam cũng là một phương pháp đúng đắn ở các phương diện.
Vì có chỉ thị của Trương Thanh Vân nên Vương An Toàn là người phụ trách xử lý sự kiện, hắn không dám chậm trễ mà nhanh chóng triển khai hành động ở toàn bộ phạm vi thành phố, bắt đầu thẩm tra kiểm tra.
An Danh Tuyền và Triệu Liệm cũng không vui sướng gì hơn, trước đó bọn họ gạt Trương Thanh Vân, bi Trương Thanh Vân vạch trần ngay tại chỗ làm cho bọn họ rơi và tình cảnh khó khăn. Bây giờ Trương Thanh Vân đã ra chỉ thị, bọn họ không thể không phối hợp.
Không phải chỉ có bọn họ phối hợp, ngay cả Quý Vĩnh Thành và Tất Hải Đào của thành phố Hành Thủy cũng phối hợp. Sau khi Trương Thanh Vân hội kiến đám người An Danh Tuyền và Triệu Liệm, hôm sau hắn đã cường điệu rteen hội nghị cán bộ thành phố Hành Thủy, yêu cầu các cấp chính quyền phải đặt nhiệm vụ bảo đảm trị an xã hội lên vị trí trọng tâm, ổn định là trách nhiệm hàng đầu, chính quyền phải coi trọng bất kể hành vi gì có liên quan đến vấn đề ổn định xã hội.
Tất cả quận huyện trong thành phố phải có cơ chế phê bình và tự phê bình trong công tác duy trì sự ổn định, các cấp chính quyền phải lấy bí thư làm trung tâm, phải dựng lên con đường đúng đắn để phát triển kinh tế, phải đặt lên hàng đầu công tác ổn định. Chỉ khi không có vấn đề về sự ổn định xã hội, như vậy phát triển kinh tế mới tạo ra thành tích, nếu không thì tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Những lời phát biểu của Trương Thanh Vân được đài truyền hình Giang Nam phát đi trong tin tức thời sự, hơn nữa phản ứng của Hành Nam và Hành Thủy rất nhanh chóng, An Danh Tuyền và Quý Vĩnh Thành tựu mình triển khai công tác trong hai thành phố. Hai bên mở ra những hoạt động học tập quán triệt những lời phát biểu của chủ tịch tỉnh, cứ như vậy mà tinh thần trong những lời phát biểu của Trương Thanh Vân được quán triệt xuống một cách oanh liệt.
Động tác đầu tiên của Trương Thanh Vân chính là chĩa vào khâu tác phong, không ra tay thì thôi, đã ra tay là chĩa vào chổ hiểm. Hắn nắm chặt tâm tư cầu bình an của chính quyền, trên tay còn nắm tư liệu về vấn đề gây rối, từng bước tạo ra mạng lưới để con mồi tự đâm đầu vào. Đợi đến khi tất cả đều chui vào thì hắn mới nói ra chân tướng sự việc, làm đám người An Danh Tuyền phải xấu hổ, vì vậy mới làm theo suy tư của hắn.
Trong lúc giải quyết sự kiện thì Trương Thanh Vân nắm rất chắc đặc điểm, những điểm mà người ta cho rằng hắn sẽ nắm chặt và phát lực thì lại bị buông bỏ, khi người khác cho rằng hắn đã buông thì đột nhiên phát lực, hoàn toàn thu được sự hiệu quả trong bất ngờ.
Vì vậy có thể nói hành trình của Trương Thanh Vân xuống Hành Thủy có thu hoạch rất lớn. Bây giờ cục diện Giang Nam rất phức tạp, rất hỗn độn, dưới điều kiện như vậy hắn thật sự không có nhiều cơ hội. Lần này sự việc ở Hành Nam đã cho hắn một cơ hội, so hắn có thể từ bỏ? Hắn nhất định phải níu chặt lấy sự kiện này để đi sâu vào trong cục diện Giang Nam.
Một gian phòng cực kỳ phú quý xa hoa của khách sạn Vienna, trong phòng có một bình hoa tươi, mùi hương tỏa ra nhàn nhạt.
Một bữa cơm dưới hoàn cảnh như vậy có thể nói là tuyệt hảo, vài chai rượu ngon, dăm ba bạn bè, mọi người cùng uống rượu thổ lộ tình cảm, nói chuyện trên trời dưới đất, chẳng phải rất vui sao?
Nhưng lúc này bầu không khí trong phòng căng thẳng đến mức quỷ dị, vị trí chủ tịch là Cao Khiêm, hắn không động dao nĩa, cả bàn đều là những món cao sang mỹ vị nhưng không ai dám ăn.
- Giám đốc Mai, chuyện này tôi không trách anh, việc đã đến nước này thì quan trọng nhất là giải quyết tốt hậu quả, nhanh chóng bỏ qua quan hệ với đám người gây rối, lúc cần thiết có thể bỏ qua vài lợi ích.
Cao Khiêm nói, lời nói rất bình thản nhưng vẻ mặt rất khó nhìn, dù thế nào cũng không thấy hắn đang bình hòa.
Những người Cao Khiêm gặp mặt hôm nay đều là phần tử của Cao phái, trong đó nhân vật quan trọng nhất là Mai Vinh của tập đoàn nhiệt điện Giang Nam. Người uống nước biết rõ ấm lạnh, sự việc ở Hành Nam lần này rốt cuộc có nguyên nhân gì, ngườ khác không biết nhưng người trong cuộc lại thấy rất rõ.
Trương Thanh Vân vừa thu vừa bắt, hắn đột nhiên ra lệnh cho tất cả phương diện ở Hành Nam phải truy xét vấn đề này, bắt bớ một số lượng lớn phần tử tội phạm. Có chỉ thị của Trương Thanh Vân, Hành Nam nào dám làm kẻ hiền lành? Đặc biệt là cục trưởng cục công an thành phố Hành Nam Vương An Toàn, người này trước kia không có cảm tình với công ty sắt thép Sâm Dương. Trước kia hắn ngại vì lãnh đạo Hành Nam không muốn đắc tội với người, vì thế cũng không dám ra tay, nhưng bây giờ có chủ tịch là chỗ dựa, hắn ra tay đã không còn cố kỵ.
Vương An Toàn là người có năng lực mạnh, cũng là người chạy theo chiều gió, xử lý sự việc rất khôn khéo. Sau khi bắt được một nhóm người thì hắn lập tức thấy rõ tình huống ở phía sau.
Việc này liên quan đến nhà máy sắt thép Sâm Dương, đây là công ty con của tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, vì vậy tập đoàn khó tránh khỏi liên quan. Nếu muốn tích cực thì đám người Mai Vinh sẽ khó thể chạy thoát.
- Anh Mai, Thẩm Di bây giờ là trưởng ban tổng hợp số một, lần này cô ấy lại đi cùng chủ tịch tỉnh, anh có thể bắt tay vào cô ấy để tìm hiểu chút tình huống được không?
Cao Khiêm vốn nói một lời đề nghị, nhưng khi ra khỏi miệng lại giống như ra lệnh.
- Vâng, tôi nhất định sẽ làm.
Mai Vinh nói, trên trán đã vã đầy mồ hôi. Với những gì hắn hiểu về Cao Khiêm, tất nhiên Cao Khiêm nói như vậy có ý muốn xử lý sự việc, không cần chọc quá rối.
Còn chuyện Thẩm Di, đây là con gái của Mai Vinh, nhưng quan hệ giữa hai cha con nhiều năm qua luôn căng thẳng, điều này Cao Khiêm biết rất rõ. Nếu hắn đã biết thì sao còn cho Mai Vinh tìm Thẩm Di, ý đồ đã rõ ràng.
- Thật xin lỗi, tôi phải tiếp điện thoại.
Thư ký của Chủ tịch đột nhiên đứng lên nói, sau đó hắn cúi đầu với mọi người rồi đi ra ngoài.
Một lát sau Tiểu Đổ từ bên ngoài đi vào, hắn quét mắt nhìn mọi người, sau đó chậm rãi đến bên cạnh Cao Khiêm ghé sát tai nói vài câu. Vẻ mặt Cao Khiêm có hơi biến đổi, hắn nói:
- Được rồi, hôm nay các anh cứ dùng cơm, tôi có việc phải đi trước.......
Cao Khiêm nói xong thì đứng lên, cũng không quan tâm đến đám người đang đưa mắt nhìn nhau. Hắn khoát tay với thư ký, sau đó Tiểu Đỗ giúp hắn xách cặp, lấ áo khoác, sau đó đi ra khỏi cửa. Khi tới cửa Cao Khiêm chợt khựng lại, hắn có chút do dự, cuối cùng quay đầu nói:
- Chủ tịch Trương đã chạy suốt đêm về Thành Đô, sự việc rất gấp.
Khu nhà khối chính quyền tỉnh Giang Nam, phòng làm việc của Trương Thanh Vân, hôm nay trong phòng được đổi mới, rất sạch sẽ, Trương Thanh Vân đang đi qua đi lại ở bên trong.
- Cốc, cốc!
Hai tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Trương Thanh Vân đi đến tự tay mở cửa, người tới là Cao Khiêm. Trương Thanh Vân cười nói:
- Ôi dào, chủ tịch Cao, anh quá khách khí rồi, không cần phải báo cáo gấp như vậy. Thật ra anh quen thuộc Giang Nam hơn so với tôi, anh chủ trì công tác hằng ngày cũng không kém, điều này.......
- Chủ tịch, quy củ không thể làm loạn.
Cao Khiêm nói, hai người bắt tay nhau, sau đó nhanh chóng buông ra rất ăn ý. Trương Thanh Vân thuận thế đưa tay mời khách.
Khách và chủ ngồi xuống vị trí của mình trên ghế sa lông bên cạnh bàn trà, Trương Thanh Vân lại gọi Trần Gia Cường vào dâng trà. Trương Thanh Vân cũng hiểu rõ Cao Khiêm, người này thích sạch sẽ, vì vậy Trương Thanh Vân căn bản không nghĩ mình sẽ tự pha trà đã khách.
Uống trà cần coi trọng tâm tình, nếu thưởng thức trà với một người như Cao Khiêm thì còn gì là hương vị? Vì vậy Trương Thanh Vân cũng cảm thấy nên bỏ qua.
Hôm nay hai người chạm trán, trên danh nghĩa là Cao Khiêm đến báo cáo công tác hằng ngày ở khối chính quyền tỉnh cho Trương Thanh Vân, thực tế thì hai người đều hiểu rõ, trong lòng Cao Khiêm có sự kiện Hành Nam, Trương Thanh Vân thì đang tìm cách xếp cờ. Hôm nay hắn phải chế phục Cao Khiêm, ít nhất cũng phải ép đối phương thỏa hiệp.
Nếu Cao Khiêm còn tiếp tục ngáng chân Trương Thanh Vân, như vậy Trương Thanh Vân sẽ gặp địch ở hai phương diện, tình huống sẽ không tốt lành gì.
Hai người hàn huyên vài công tác vụn vặt, Trương Thanh Vân cũng không khách khí với Cao Khiêm, hắn trực tiếp nói:
- Anh Cao, tình huống tuyến dưới bết bát hơn chúng ta tưởng tượng, không riêng gì kinh tế có vấn đề, hơn nữa tư pháp, và tổ chức cũng có vấn đề, nhìn mà giật mình.
Trương Thanh Vân liên tục lắc đầu, bộ dạng giống như cố gắng hết sức. Cao Khiêm thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân như vậy thì nụ cười cũng dần phai nhạt, hắn nói:
- Ai nói không phải? Tôi đã sớm nói rồi, vấn đề ở Giang Nam không phải chỉ đơn thuần nằm ở kinh tế, còn có nhiều nguyên nhân sâu sắc khác, đặc biệt là vấn đề tổ chức, đây đều là những thứ cần phải cải cách.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Khả năng không chỉ là như thế, lần này tôi đến Hành Thủy, nửa đường bị người ta chặn lại. Lúc đầu còn tưởng có người cáo trạng, trong lòng còn suy xét nên phối hợp thế nào.
- Sau này tôi cho các đồng chí đi xác minh, thì ra đám người chặn xe là du côn, khong phải đội ngũ bá tánh bình dân. Anh nói xem ai cho đám người này lá gan, đường đường là chủ tịch tỉnh xuống thị sát mà còn bị chặn, anh nói xem đây là hành vi gì? Sự việc phát sinh như vậy ở Giang Nam đúng là khó chịu.
Trương Thanh Vân vỗ bàn ầm một tiếng, Cao Khiêm sợ đến mức nhảy dựng lên, vẻ mặt càng khó coi. Trương Thanh Vân có chút sững sốt, sau đó ve mặt nghiêm túc dần hòa hoãn, hắn nở nụ cười chân thành rồi nói:
- Anh Cao, việc này chúng ta cần nghiêm túc, tôi định mở hội nghị đảng ủy khối chính quyền đẻ nghiên cứu thảo luận vấn đề này, sau đó sẽ đưa ra thảo luận ở hội nghị thường ủy. Hôm nay tôi tìm anh chính là muốn trao đổi ý kiến, nếu ý kiến giữa hai chúng ta thống nhất thì sự việc này sẽ không còn khó khăn quá lớn