Chương 1396: Con trai anh giống như thay đổi vô cùng lớn
-
Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
- Thập Nguyệt Sơ
- 900 chữ
- 2022-02-12 04:04:05
Dứt lời, Lộ Tu Triệt cầm cặp sách, bước qua người Lộ Hướng Đông.
Lộ Hướng Đông kinh ngạc đến ngây người, cứ đứng đực ra đó cho tới khi Lộ Tu Triệt đi xa thì mới tỉnh lại. Hắn vội vàng chạy ra ngoài để đuổi theo con trai nhưng bên ngoài làm sao có thể thấy bóng dáng của Lộ Tu Triệt.
Trước đó, hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị, bởi vì hắn nghĩ rằng nhất định khi gặp mình, con trai sẽ muốn gây náo loạn một phen, nhưng không ngờ rằng Lộ Tu Triệt lại không hề như vậy, không có cãi nhau, cũng không có chất vấn, cứ bình tĩnh như vậy rồi đi.
Chuyện này rất rất không phù hợp với tính cách của con trai hắn.
Hắn vội vàng hỏi người giúp việc trong nhà:
Hôm nay là ngày thi cuối kỳ sao?
Cô giúp việc cúi đầu, giấu đi tia trách cứ trong mắt, nói:
Đúng vậy, hôm nay là ngày thi cuối kỳ, trong thời gian này, mỗi ngày thiếu gia đều cố gắng học tập đến khuya. Hôm trước mặc dù lúc cậu ấy về nhà đã rất khuya rồi mà vẫn còn học đến hơn 12 giờ mới tắt đèn. Hơn nữa, mặc kệ mỗi ngày cậu ấy có thiếu ngủ thế nào thì cứ sáng sớm tinh mơ là sẽ thức dậy để học tiếng Anh.
Tất cả mọi người đều thấy được biến hoá nghiêng trời lệch đất của Lộ Tu Triệt, dù là giáo viên hay bạn bè, hay thậm chí là cô giúp việc, bảo vệ trong nhà, nhưng chỉ duy nhất ba cậu ta là không hề hay biết.
Lộ Hướng Đông chợt cảm thấy trên mặt rất nóng, giống như bị ai đó tát cho một cái. Hắn ta biết con trai mình bắt đầu chăm chú vào chuyện học hành, như hắn không hề nghĩ rằng, thằng bé... lại có thể cố gắng đến như vậy...
Cô giúp việc còn nói là tối hôm trước, đó không phải là... Không phải là tối hôm thằng bé đánh nhau với Trang Sử sao. Hôm đó hắn vốn định về nhà, nhưng lại sợ về nhà thì thằng bé đã ngủ mất nên lại thôi, ngày hôm qua cũng vậy... Bởi vì bên kia xảy ra chút chuyện nên hắn ta cũng không trở về. Hắn ta cảm thấy rằng dù sao trở về muộn một ngày cũng đâu là vấn đề gì to tát.
Nhưng trong lòng Lộ Hướng Đông lại có cảm giác giống như có một tảng đá đang đè nặng, có chút không thoải mái cho lắm.
Vừa rồi, ánh mắt Lộ Tu Triệt nhìn hắn, cách thằng bé nói chuyện với hắn đều khiến hắn vô cùng kinh ngạc. con trai hắn dường như đã thay đổi rất nhiều, đúng, không phải là thay đổi một chút ít, mà là rất rất nhiều!
Lúc thằng bé thấy hắn về nhà, trong mắt cũng không hề có chút biến hóa nào.
Lộ Hướng Đông đột nhiên có chút hoảng hốt, con trai hắn... sao có thể.... Sao hắn lại cảm thấy... Thằng bé đối với hắn...
Lộ Hướng Đông lắc đầu, thôi quên đi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao thằng bé cũng là con của hắn, về sau cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho nó là được.
Hôm nay con trai hắn thi cuối kỳ, giữa trưa, mặc kệ thế nào cũng phải cố gắng cùng nó ăn cơm trưa, tối cũng sẽ ở nhà với nó. Lâu lắm rồi hắn chưa ngồi ăn cơm với con trai mình.
Nhưng không đợi được bao lâu, chuông điện thoại của Lộ Hướng Đông đã vang lên. Hắn liếc mắt nhìn dòng tên trên màn hình, do dự một chút rồi tiếp điện thoại.
Trong điện thoại không biết nói gì gì đó mà trên mặt Lộ Hướng Đông hiện lên vẻ giãy giụa, phân vân khó tả, cuối cùng hắn vẫn nói:
Em đừng vội, giờ anh sẽ qua em luôn.
Cô giúp việc âm thầm lắc đầu, thở dài...
Lộ Hướng Đông nói với cô giúp việc:
Các người ở nhà cố gắng chăm sóc thiếu gia cho tốt, tôi đi ra ngoài một chuyến.
Cô giúp việc cố gắng lấy can đảm, nói:
Tiên sinh... Tôi... Có lời này muốn nói, ngài... Đối với thiếu gia...
Lộ Hướng Đông vội đi nên không nghe cô giúp việc nói hết câu, hắn ta chỉ nói:
Tôi có việc gấp phải đi trước, giữa trưa các người làm nhiều món mà thiếu gia thích ăn, giữa trưa tôi sẽ cố gắng trở về nhà để ăn cơm cùng thằng bé.
Tiên sinh...
Cô giúp việc trơ mắt nhìn Lộ Hướng Đông rời đi, lời muốn nói rốt cuộc vẫn chưa thể nói ra.
Cô bĩu môi:
Nơi này làm sao được gọi là nhà chứ, còn không bằng khách sạn. Một đứa con như vậy mà mười ngày nửa tháng cũng không thèm trở về nhà dù chỉ một chuyến. Có người làm ba như anh ta sao?
Nhưng những lời này cô giúp việc cũng chỉ dám nói với bản thân mình, cũng không dám nói với Lộ Hướng Đông.
Một cô giúp việc khác chạy tới nói với cô ta:
Lại nói, thiếu gia nhà chúng ta cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ yêu thương, ba lại mặc kệ mọi chuyện thế này.