Chương 1613: Đang yên đang lành, sao mẹ lại đánh con?
-
Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
- Thập Nguyệt Sơ
- 803 chữ
- 2022-02-14 03:35:11
Trên mặt hắn có vẻ như bị cạnh túi cứa vào nên bị xước một vết, cảm giác hơi nóng rát, đau đớn.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc:
Mẹ, người làm thế là sao, sao lại mẹ lại đánh con?
Sắc mặt bà Lộ âm trầm:
ba mày nói rất đúng, tuyệt đối không thể để cho Dư Viễn Phàm bước vào nhà họ Lộ.
Một khi nó bước vào sẽ kéo theo phiền toái vô cùng tận.
Giờ còn chưa bước vào, mà tâm trí Lộ Hướng Đông đã chỉ hướng tới Dư Viễn Phàm. Đợi đến lúc nó thực sự bước vào nhà họ Lộ rồi, quay qua quay lại, mắt trước mắt sau, có khi chân trước vừa bước qua, sau lưng Dư Mộng Nhân đã theo bước mà vào nhà họ Lộ rồi.
Đến lúc đó Lộ Tu Triệt chỉ có một mình trong nhà họ Lộ, tứ cố vô thân còn có ai giúp nó chứ?
Nghĩ lại chuyện bạn già của mình suy nghĩ thấu đáo rồi. Chuyện để cho Dư Viễn Phàm về nhà họ Lộ không phải là chuyển khó, chỉ có cái khó là phiền toái sau này.
Lộ Hướng Đông lại hoàn toàn không hiểu vì sao đang yên đang lành mẹ hắn lại đánh hắn:
Mẹ, mẹ làm sao vậy. Mẹ nói rõ ràng chút có được không? Nếu có cái gì không đúng, mẹ nói con sửa là được, sao mẹ lại vô cớ nổi giận lên đầu con chứ? Chúng ta vừa rồi không phải đang nói chuyện rất bình thường sao? Nếu con có nói cái gì không đúng thì mẹ nói cho con biết một chút đi…
Bà Lộ dùng một tay đẩy hắn ra:
Ba mày nói mày ngu đần, mẹ còn cố nói giúp cho mày. Nhưng xem ra ông ấy nói chẳng sai chút nào.
Bà Lộ mặc dù tuổi cao, thái độ làm người cũng thường mềm lòng, nhưng mà bà không ngốc.
Hơn nữa trải qua giáo huấn của ông bạn già tối hôm qua, bà cũng đã hiểu được chuyện này có bao nhiêu lợi hại.
Huống chi, từng câu từng chữ Lộ Hướng Đông nói đều là đứng về phía Dư Viễn Phàm, càng làm cho bà hiểu được tường tận.
Bà tất nhiên là cảm ơn Dư Viễn Phàm đã giúp đỡ, đương nhiên là cũng đau lòng. Đứa cháu này cho dù đúng là con cháu nhà họ Lộ, nhưng cũng không có biện pháp nào để cho nó nhận tổ tông.
Chỉ là, Dư Viễn Phàm dù sao cũng chỉ là người vừa mới gặp mặt một lần, còn Lộ Tu Triệt lại là đứa trẻ mà chính mắt bà nhìn thấy nó từ nhỏ lớn lên.
Bà làm sao có thể vì một người ngoài vừa mới gặp mặt liền giúp kẻ đó đối phó với đứa cháu ruột chính tay mình nuôi lớn được.
Lúc này, giữa Lộ Tu Triệt và Dư Viễn Phàm, chẳng thể nghi ngờ gì, tất nhiên là bà Lộ sẽ chọn Lộ Tu Triệt.
Lộ Hướng Đông chỉ cảm thấy mình rơi vào tình cảnh chẳng thể giải thích. Bà Lộ sau khi phát hỏa thì bỏ lại hết đống đồ đạc mà xoay người bỏ đi. Lộ Hướng Đông đành nhanh nhanh chóng chóng thu gom đống đồ mới mua, vội vã đuổi theo sau.
Trong lòng hắn đến giờ cũng chẳng làm sao hiểu được. Đang yên lành, rốt cuộc là nói sai cái gì chứ, có chỗ nào không đúng sao?
Bên kia, Dư Viễn Phàm đang ngồi trên xe.
Trên xe, Dư Mộng Nhân trùm kín mít, thấy con trai đã ngồi yên vị liền nhanh chóng lái xe rời đi.
Cô ta không thể để cho Lộ Hướng Đông phát hiện ra, nếu không thì toi công hết.Đi được một đoạn, cô ta kéo khẩu trang xuống hỏi:
Tiểu Phàm, thế nào rồi? Thành công chứ?
Dư Viễn Phàm lộ vẻ đắc ý, cười:
Đương nhiên là thành công. Con ra tay thì có khi nào lại không được việc chứ.
Vừa rồi, chuyện nó giúp bà lão kia, tất cả đều là do hai mẹ con bọn họ đạo diễn cả. Để Lộ Hướng Đông dẫn người tới, sau đó kêu hắn rời đi, lại lấy tiền túi ra thuê người tới va vào bà Lộ một cái. Sau đó Dư Viễn Phàm từ phía sau đột nhiên xuất hiện, giúp bà Lộ giáo huấn kẻ kia.
Làm vậy cốt là để lưu lại cho bà Lộ một ấn tượng tốt. Để làm được chuyện này, hai mẹ con bọn họ cũng hao tổn không ít tâm tư.
Dư Mộng Nhân hỏi:
Vậy thế nào? Con thấy bà lão nhà họ Lộ có dễ ở chung không?
Dư Viễn Phàm bĩu môi nói:
Ở chung tốt chứ, một người hiền lành như thế, về sau không khó để khống chế.