Chương 1634: Sao em có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
-
Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
- Thập Nguyệt Sơ
- 836 chữ
- 2022-02-14 03:35:11
Mặc dù tính tình cô Tống có tốt đến đâu thì hiện giờ tâm tình cũng cực kỳ khó chịu. Hôm nay, sáng một lần, chiều một lần, hai tiết học của cô đều bị Dư Viễn Phàm làm cho chậm trễ.
Cô Tống thực muốn làm cho ra nhẽ, thường thường một số học sinh chuyển trường tới đây, người khác không ai nhiều chuyện giống như Dư Viễn Phàm. So với Nhạc Thính Phong, lúc bắt đầu tuy rằng cũng có chút phiền toái, nhưng mà, chuyện đó thật sự không thể trách cậu bé được, chỉ có thể trách cô không thể bảo ban được các học trò trong lớp, nhưng hiện giờ không phải bọn chúng ở chung với nhau rất tốt sao.
Những đứa trẻ có thành tích tốt, tính tình đều có có chút kiêu ngạo, tính tình Nhạc Thính Phong cũng không tốt đẹp lắm, nhưng cũng không giống như Dư Viễn Phàm kia.
Bởi vì Nhạc Thính Phong nên khó khăn lớn nhất trong lớp cô là Lộ Tu Triệt đều đã được dạy dỗ rất tốt, hiện giờ học tập cũng không ngừng tiến bộ.
Cô giáo…
Dư Viễn Phàm mở miệng vô cùng oan ức, ngập tràn nước mắt. Từ trước tới giờ, cậu ta chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Lần này cậu ta bị người hãm hại, nhưng mặc cho cậu ta giải thích thế nào cũng không hề có ai tin tưởng cậu ta cả.
Dư Viễn Phàm khóc đến đỏ cả mặt, hiện giờ cậu ta không toàn không biết là nên làm gì nữa cả, muốn tìm ra người đổi biển hiện WC nam và WC nữ là điều không thể, tìm cũng không tìm được, chỉ có thể nói là cậu ta vu khống, cho dù nói đến đứt cả lưỡi cũng sẽ không có môt ai tin tưởng cậu ta.
Cô Tống thấy Dư Viễn Phàm vẫn không ngừng khóc mà không nói gì, dứt khoát quay sang hỏi:
Chủ nhiệm, anh nói đi, thằng bé lại gây chuyện gì vậy?
Chủ nhiệm liếc mắt nhìn Dư Viễn Phàm, trên mặt tràn đầy lửa giận:
Tôi thật không ngờ rằng tới lại có ngày trường học của chúng ta lại có chuyện bại hoại như thế này.
Chuyện này… Nghiêm trọng vậy ư?
Cô giáo Tống có chút kinh ngạc, chủ nhiệm dùng từ bại hoại để nói về Dư Viễn Phàm ư? Thằng bé đã làm chuyện tốt gì mà hiến thầy ấy tức giận đến vậy?
Nó… Tôi cũng không có mặt mũi nói ra kia. Nó vậy mà dám chạy tới…
Thầy giáo Thể dục cũng lo lắng là nếu gây nháo lớn sẽ gây ảnh hưởng không tốt, bèn lôi kéo cô giáo Tống tới bên cạnh, thấp giọng nói với cô:
Thằng nhóc này vừa rồi thừa dịp tan học mà chạy tới WC nữ, bị hai cô bé bắt gặp mà nó vẫn đến chết không thừa nhận, còn cãi là mình vào nhà vệ sinh nam.
Cô Tống khiếp sợ che miệng lại:
Cái gì cơ? Nó… Nó… Thầy chắc chắn chuyện này chứ?
Thầy chủ nhiệm Thể dục gật đầu:
Tôi cũng xác định rồi mới tìm cô chứ. Loại sự tình kiểu này, cô nghĩ tôi dám nói đùa sao?
Nó… Nó…
Cô Tống chỉ vào Dư Viễn Phàm. Cô quả thật không thể tin nổi, thoạt nhìn thằng bé cũng coi như tuấn tú, vậy mà lại có thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy.
Chạy tới WC nữ, không lẽ… Nó muốn nhìn trộm các bạn nữ? Trời ạ, chuyện này… Nó còn nhỏ như vậy, vậy nếu trưởng thành, chẳng phải là sẽ trở thành một tên biến thái chính hiệu sao?
Dư Viễn Phàm… em… em… Sao em có thể làm ra loại chuyện như vậy?
Dư Viễn Phàm sốt ruột, sợ hãi, nhưng cậu biết hiện giờ có nói gì cũng không được, chỉ có thế cứ thế mà khóc, cầu xin tha thứ, hy vọng có thể khiến cô Tống mềm lòng.
Cô Tống, em thật sự không lừa cô… Lúc em đi vào thì trên cửa có gắn biển WC nam. Trước khi em đi ra còn gặp hai bạn nữ đột nhiên đi vào. Em còn tưởng là bọn họ vào nhầm. Em cũng không biết tại sao lại thành ra như vậy, em thật sự không biết…
Thầy chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng:
Nói lung tung, tấm biển trên cửa kia cũng không hề có người đông vào, huống hồ làm gì có ai nhàm chán đến mức đi đổi bảng hiệu nhà vệ sinh chứ, rõ ràng là cậu, rõ ràng là tròng lòng cậu có quỷ.
Dư Viễn Phàm lau nước mắt trên mặt:
Thầy giáo, năm nay em mới 13 tuổi, em mới có ngần này tuổi, thầy nói em biết đượccái gì chứ? Huống hồ… Em, em thật sự không làm mấy chuyện đó, nếu em biết đó là WC nữ thì dù có đánh chết, em cũng không vào.