Chương 1646: Người đàn ông này không ra gì
-
Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
- Thập Nguyệt Sơ
- 734 chữ
- 2022-02-14 03:35:11
Nghe xong những việc Nhạc Thính Phong làm, Lộ lão gia cảm khái, lấy một thiếu niên khác, ra để so sánh, dễ dàng phán định cao thấp.
Rốt cuộc là con cái Hạ Gia, có dũng có mưu, có thể quyết đoán kịp thời trong tình huống đó, cứ coi như là người trưởng thành cũng không làm tốt được như thế. Nhưng, còn may cháu trai mình cũng không tệ.
Chuyện chỉnh Dư Viễn Phàm chiều hôm nay, không thể thiếu Lộ Tu Triệt tham gia trong đó. Hơn nữa, cháu trai ông lại bảo thư ký đưa Dư Viễn Phàm tới cùng một lớp với cậu, việc này đúng thật là Lộ lão gia không ngờ tới…
Dư Viễn Phàm ngẩn ngẩn ngơ ngơ về tới nhà. Dư Mộng Nhân nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, vội hỏi:
Tiểu Phàm, sao vậy, sao sắc mặt con tệ như vậy?
Dư Viễn Phàm giống như cái xác không hồn, hình như không nghe thấy lời của cô ta, đẩy cô ta ra. Về tới phòng, cậu liền đóng cửa lại, khoá trái bên trong.
Dư Mộng Nhân đập cửa phòng:
Tiểu Phàm, Tiểu Phàm… con sao rồi? Con ở trường học không phải bị bắt nạt chứ, con nói với mẹ…
Dư Viễn Phàm nằm trên giường như xác chết. Trong đầu cậu toàn bộ đều là việc xảy ra chiều nay, bị vu tội xông vào nhà vệ sinh nữa, bị nam sinh đến tên cậu cũng không nghe rõ đó, làm nhục như thế, bị chủ nhiệm vứt vào phòng y tế, giống như chú hề, bị nườm nượp học sinh vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ…
Lời của những học sinh đó nói, toàn bộ đều in dấu trong đầu cậu từng chút một…
Đây chính là nam sinh lén vào nhà vệ sinh nữa, muốn nhìn trộm nữ sinh đó, đúng là không biết xấu hổ, sao cậu còn có mặt mũi học ở trường chứ…
Nghe nói là học sinh chuyển trường, hôm nay vừa chuyển tới. Nói không chừng, cậu ta ở trường học trước đây, chính là làm loại việc này, bị đuổi…
Loại người cặn bã này, sao có thể học ở trường chúng ta chứ, nguy hiểm làm sao, nhà trường nên đuổi cậu ta.
Người trông như chó, không ngờ là tên bại hoại…
Đúng thế đúng thế… cặn bã, bại hoại…
Dư Viễn Phàm bịt tai lại, cậu không muốn nghe, không muốn nghe, cậu không phải loại người đó, cậu không phải cặn bã, không phải bại hoại.
Cậu bị oan, bị người khác hãm hại, nhưng tất cả mọi người đều không tin cậu. Dư Mộng Nhân vẫn đang đập cửa phòng, cô ta chưa từng thấy Dư Viễn Phàm như vậy.
Trước đây mỗi ngày khi tan học về nhà, thằng bé đều hăm hở. Hôm nay chắc chắn ở trường xảy ra chuyện.
Tiểu Phàm con ra đây đi, con ra ăn chút đồ được không? Con đừng dọa mẹ?
Bên trong không có động tĩnh, trong lòng Dư Mộng Nhân lo lắng, sợ hãi.
Cô ta cầm điện thoại lên không ngừng quay số cho Lộ Hướng Đông, hy vọng hắn có thể nhanh chóng tới đây… lúc này cô cũng không biết có thể tìm ai nữa.
Nhưng… gọi đi lại nghe thấy là số mày quý khách vừa gọi đã tắt máy.
Dư Mộng Nhân tức tới suýt chút quăng điện thoại đi, tên đàn ông Lộ Hướng Đông này, đúng là không ra gì, mỗi lần khi cô ta cần nhất, hắn đều mất dạng.
Dư Mộng Nhân vốn cho rằng vương bài trong tay mình đánh ra, xấu tốt gì có thể khiến Lộ Hướng Đông có thể coi trọng họ hơn, ít nhất sẽ không không nghe không hỏi tới con trai.
Nhưng không ngờ, hắn vừa gặp mặt, đã không lo rồi, đến điện thoại cũng tắt máy rồi. Đã nói là đưa Tiểu Phàm tới trường cũng không thấy bóng dáng, cả ngày không thấy người đâu, điện thoại cũng không nghe.
Tiểu Phàm này khẳng định là bị người ta bắt nạt ở trường rồi. Nếu buổi sáng Lộ Hướng Đông có thể đưa thằng bé đi, có thể chào hỏi với thầy hiệu trưởng, Tiểu Phàm sao có thể bị bắt nạt?
Dư Mộng Nhân thật sự không gọi được Dư Viễn Phàm ra, cô ta cắn răng, nói:
Tiểu Phàm, con đợi đấy, mẹ tới Lộ Gia…