Chương 1651: Sao đã thành phế vật


Giờ này, vẫn chưa muộn lắm, nhưng đoạn đường này, dòng xe không lớn, chỉ thỉnh thoảng đi qua một chiếc xe, nhưng không có ai dừng lại, cứ coi như là nhìn thấy Dư Mộng Nhân và vào cột đèn, cũng sẽ không hỏi nhiều.

Dư Mộng Nhân quỳ trên đất rất lâu cũng không đứng được lên, ngay vừa nãy, cô ta thật sự cảm giác được cái chết cách cô ta gần thế nào. Nếu không phải vết đau trên đầu nhắc nhở cô ta vẫn còn sống, cô ta thật sự cho rằng mình đã chết rồi.

Dư Mộng Nhân run rẩy, điện thoại rơi trên đất. Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy, tai nạn vừa nãy là cảnh cáo cảu Lộ lão gia dành cho cô ta, trong lòng cô ta vừa sợ hãi vừa tức giận.

Dựa vào cái gì, Lộ Gia họ dựa vào cái gì đối xử với cô ta như vậy, cô ta muốn vào Lộ Gia, muốn làm phu nhân, có gì sai sao? Người phụ nữ nào mà không theo đuổi điều này. Hơn nữa, nếu không phải lão già đó không quản được con trai mình, cô ta cứ coi như phí hết tâm tư cũng có tác dụng gì?

Nói tới nói lui, đều là tự Lộ Hướng Đông gây ra, lão già không tìm con trai hắn tính sổ, lại cứ nhắm vào cô ta, có đạo lý này không?

Dư Mộng Nhân càng nghĩ càng hận, nhưng cô ta cũng biết, bản thân hiện giờ căn bản không thể đối đầu với Lộ lão gia. Giai đoạn này cô ta chỉ có thể nhịn. Cô ta không tin, cô ta sống còn ngắn hơn một lão già. Dư Mộng Nhân cảm thấy khoẻ hơn một chút, gọi điện thoại cho cô tang ty kéo xe, lúc này chỉ có thể kéo xe tới cửa hàng sửa xe trước…

Sau khi xe được kéo đi, Dư Mộng Nhân đi về nhà, may mà ở đây cách nhà cô ta không còn bao xa.

Sau khi về nhà, Dư Mộng Nhân lại đi gõ cửa, Dư Viễn Phàm vẫn là không có động tĩnh. Sự kiên nhẫn của Dư Mộng Nhân đã hết, đầu cô ta vô cùng choáng váng, dù không chảy máu, nhưng cục u trên đầu rất lớn, cô ta nghi ngờ có phải có hơi chấn thương sọ não không.

Cô ta lại gần cửa hét lên:
Con muốn thế nào thì thế ấy đi, mẹ không có sức quản con, nhưng con phải nhớ kỹ, con là con riêng, con chỉ có nghĩ cách để mình trở nên ưu tú, con mới có thể có được sự cô tang nhận của người khác. Nếu hôm nay con thật sự bị người ta bắt nạt ở trường, vậy mẹ nói cho con, chính là vì con quá yếu đuối, con quá đần…



Con từ thành phố nhỏ tới thủ đô, người khác bắt nạt con, đó là chuyện bình thường, nếu con đến chút áp bức này cũng không chịu được, vậy thì con vĩnh viễn cũng đừng hòng vào Lộ Gia…


Dư Mộng Nhân càng nghĩ càng bực bội, lão già đó nói Dư Viễn Phàm là phế vật bị nuôi hư hỏng, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, cô ta luôn cho rằng mình đã dạy dỗ Dư Viễn Phàm vô cùng thành cô tang, cậu thông minh, cậu ưu tú, thành tích học tập của cậu vô cùng tốt.

Dư Mộng Nhân chính là dạy dỗ Dư Viễn Phàm thành loại trẻ con mà người già thích, nhưng, giờ, lão già đó lại nói cô ta nuôi phế vật.

Hai chữ phế vật đâm mạnh vào Dư Mộng Nhân, khiến cô ta có một loại cảm giác nỗ lực ở ẩn nhiều năm của mình đã công toi. Cô ta không hiểu, đứa con trai cô ta dồn hết tâm tư dạy dỗ ra, sao lại đã thành phế vật trong mắt của lão già đó. Trước đây rõ ràng tất cả các thầy giáo và học sinh đều nói con trai cô ta vô cùng lợi hại!

Vì sao tới thủ đô đã không ổn rồi?

Dư Mộng Nhân càng nghĩ đầu càng đau ghê gớm, trước mắt tối sầm lại. Dư Viễn Phàm ở trong phòng vẫn chưa có động tĩnh, Dư Mộng Nhân cắn răng, hận sắt không thành thép, đúng là thứ vô dụng.

Cô ta ôm đầu tới nhà bếp lấy ra cục đá, khăn vải, nằm trên sofa dùng đá chườm đầu. Cô ta tự nói một mình:
Mẹ đã chịu nhục 14 năm, chính là vì hy vọng có một ngày, con có thể giúp mẹ trút giận, nhưng không ngờ, đến con cũng là thứ vô dụng…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em.