Chương 1677: Đó chính là coi thường chúng tôi đó
-
Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
- Thập Nguyệt Sơ
- 713 chữ
- 2022-02-14 03:39:19
Viễn Phàm sợ hãi muốn ôm lấy đầu, nhưng lại bị đám Tiểu Hổ giữ chặt lấy người không thể động đậy.
Các cậu nói gì, tôi nghe không hiểu.
Sắc mặt Dư Viễn Phàm tái nhợt, không nhìn thẳng vào mấy người đó.
Tiểu Hổ vỗ vai,
Đừng giả bộ không hiểu, cậu còn chạy tới lớp chúng tôi xin lỗi đó, cùng với mẹ cậu, nếu cậu nói quên rồi, vậy chúng tôi không tin đâu, người làm việc lớn nổi danh toàn trường như cậu, chúng tôi sao có thể nhận nhầm chứ, các cậu đều xem xem, nốt ruồi đen bên cạnh mũi cậu ta này, vẫn chưa đổi chỗ.
Người bên cạnh, liên tục gật đầu:
Đúng thế đúng thế, đây không phải chính là Dư Viễn Phàm sao?
Này, Dư Viễn Phàm sao một mình ngồi ở đây, nghe nói cậu thôi học rồi?
Không phải, tôi nghe người ta nói, cậu nhập viện rồi?
Cái gì nhập viện, tôi nghe người ta nói cậu tự sát rồi?
Mấy người mồm năm miệng mười vây lấy Dư Viễn Phàm, không thả cậu đi, trong lời nói mang đầy châm biếm, khiến Dư Viễn Phàm như ngồi trên bàn đinh.
Tiểu Hổ đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho cậu như thế, Dư Viễn Phàm vừa đứng lên một chút liền bị ấn trở lại:
Này, Dư Viễn Phàm, cậu nói xem cậu ở đây làm gì. Cậu rốt cuộc có thôi học không, có tự sát không?
Sắc mặt Dư Viễn Phàm càng trắng hơn, cậu cúi đầu không nhìn họ:
Tôi không có gì nói với các cậu, tôi còn có việc, tôi đi trước đây…
Này, đừng đi vội vã như vậy chứ, vội cái gì, chúng ta từ từ nói chuyện. Chúng tôi đều rất muốn hỏi cậu một vấn đề.
Tiểu Hổ cố ý nháy mắt ra hiệu với Dư Viễn Phàm, làm ra biểu cảm thô tục,
Cậu vào nhà vệ sinh nữ nhiều không nhìn thấy gì sao?
Tay của Dư Viễn Phàm từ từ nắm chặt,
Tôi không có gì nói với các cậu, tôi thật sự còn có việc, phiền các cậu thả tôi ra.
Tiểu Hổ nhìn thấy tay nắm chặt của cậu, cười lên:
Yo yo yo, còn tức giận rồi đó?
Các cậu xem, các cậu đều xem xem, người dũng cảm xông vào nhà vệ sinh nữ này còn biết tức giận đó, hahaha…
Mấy người xúm lại, giữ lấy vai Dư Viễn Phàm, cưỡng ép cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt kiềm nén của cậu. Tay Dư Viễn Phàm thả lỏng ra từng chút một, cậu nói:
Tôi không tức giận, tôi thật sự có việc, xin các cậu thả tôi ra.
Tiểu Hổ ôm lấy vai Dư Viễn Phàm, đè cậu xuống không để cậu đứng lên:
Nào nào, cậu nói cho chúng tôi xem trong nhà vệ sinh nữ như thế nào, chúng tôi sẽ thả cậu, chúng tôi chưa từng vào nhà vệ sinh nữ.
Dư Viễn Phàm cắn răng,
Tôi đã nói rồi, tôi không có gì nói với các cậu cả, cậu thả tôi ra.
Một nam sinh bên trái không nặng không nhẹ đẩy vai Dư Viễn Phàm một cái:
Cái gì gọi là không có gì để nói chứ, cậu đây là coi thường chúng tôi sao?
Dư Viễn Phàm quay đầu không nhìn họ:
Tôi không có, tôi không quen các cậu, sao tôi có thể coi thường các cậu.
Nam sinh khác cười nói:
Không quen chúng tôi, không sao, giờ không phải đã quen rồi sao?
Tay Tiểu Hổ giữ lấy vai trái của Dư Viễn Phàm, cậu thường xuyên đá bóng, trời lạnh này, cậu còn chỉ mặc một áo phông mỏng, lực rất mạnh, ấn như vậy, gần như sắp ấn gãy xương bả vai của Dư Viễn Phàm rồi.
Tiểu Hộ vui vẻ nói:
Là chuyện cũ không thể quay đầu, hay là không muốn nói với chúng tôi?
Không, không có, tôi là… tôi cảm thấy mình đã làm việc mất mặt như thế, không muốn nhớ lại nữa.
Tiểu Hổ cười ha ha nói:
Ồ, không muốn, cậu đã nói việc mất mặt như vậy, vậy cậu thời gian dài như vậy sao không tới đây? Xấu tốt gì cũng là trường học, không thể không tới trường.