Chương 2331: Thời gian trôi quá nhanh.


Hầu Chí Tân cắn đũa:
Hâm mộ, ghen tị, hận quá đi! Nếu tớ mà có được đầu óc như cậu thì tớ cũng sẽ về nhà luôn, mọi 1 ngườ8i xem, trời thì lạnh thế này, trường người ta đều được nghỉ hết rồi, chỉ còn chúng ta ngày nào cũng phải dậy từ

s3áng sớm, muộn thế này rồi còn chưa được lên giường. Haizzz, giờ tớ còn nghĩ là sao mà không nhanh nhanh chóng chóng đến l9úc thi đại học đi, thi xong thì chúng ta cũng được giải thoát rồi.

Thầy chủ nhiệm lớp tuy rằng vẫn muốn giữ Nhạc Thính Phong lại, nhưng khi thấy cậu kiên quyết như thế thì thấy cũng không còn cách nào khác mà phải để cậu rời đi, trước khi đi còn dặn dò cậu đi đường cẩn thận.
Nhạc Thính Phong trở về ký túc xá, dọn dẹp đồ đạc, chờ đến lúc trời sáng hẳn rồi mới kéo hành lý rời khỏi ký túc xá. Lúc này Con đường nhỏ trong trường đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn tuyết đọng. Nhạc Thính Phong ra ngoài công trường đợi một hồi lâu mới được một chiếc taxi. Dọc đường về nhà, có những đoạn đường chưa được dọn dẹp sạch tuyết nên lái xe đi rất chậm, trên đường ống còn nói chuyện phiếm với Nhạc Thính Phong, hỏi rằng có phải trường học cậu đã cho nghỉ hay không. Nhạc Thính Phong cầu được cấu không trò chuyện lại với bác tài xế.
Lâm Trầm ngẩng đầu:
Đủ rồi.

Nhạc Thính Phong gật đầu,
Nếu không đủ thì cứ tính toán xem học kì mới làm thêm nhiều đồ ăn một chút để tăng số đơn đặt hàng mỗi ngày, nếu đủ rồi thì có thể không cần

Đám Mạnh Hoành nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo xong một cái là xông ra ngoài. Trong ký túc xá chỉ còn ba người Nhạc Thính Phong, Lâm Trầm và Lộ Tu Triệt vẫn ở lại từ từ thu dọn đồ đạc.
Nhạc Thính Phong vốn định hôm nay sẽ về nhà, nhưng cậu vẫn cùng các bạn tới lớp. Sau đó cậu nói chuyện với thầy chủ nhiệm lớp một chút, cũng chỉ còn có vài ngày, cậu không định kéo dài thời gian ở trường học nữa mà chuẩn bị về nhà.
Nồi lẩu đỏ rực sôi trào, từng đợt khói mang theo hương thơm mê say tràn ngập trong phòng. Nhớ năm đó, lần đầu tiên cả đám 6 người bọn họ ngồi vây quanh một chỗ ngồi ăn lẩu như thế này dường như mới chỉ hôm qua, vậy mà giờ đã đến hai năm trôi qua rồi, thật sự muốn quay về ngày xưa quá!
Nhạc Thính Phong đột nhiên hỏi:
Lâm Trầm, học phí đại học và sinh hoạt phí kì sau của cậu đủ chưa?


Không ngờ chỉ chớp mắt như thế mà chúng ta đã lên lớp 12, chỉ cửa học kỳ nữa là thi đại học, giờ tớ còn thấy chuyện vào lớp 12 như vừa mới hôm qua thôi.

Mọi người thở dài, đúng vậy, thời gian trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp quay đầu lại.
Ăn xong bữa khuya, Lộ Tu Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường đã bật lên rồi, khắp nơi tuyết rơi trắng xóa, những bông tuyết bay bay trên bầu trời càng lúc càng dày.
Sáng hôm sau, khắp nơi đều trắng xóa màu tuyết. Tuyết vẫn chưa ngừng rơi nhưng đã thưa hơn đêm qua rất nhiều.
Tôn Tường Khôn gật đầu:
Đúng thật, tớ cũng n6ghĩ không bằng sớm thì sớm một chút cho xong luôn đi.

Mạnh Hoành nói:
Nhanh mà, chờ tới lúc nghỉ đông xong thì 5chỉ mấy tháng nữa là tới kì thi đại học rồi.


Ừ, tớ biết rồi...

Tất cả mọi người đều cảm thấy cảnh có thể sớm chiều ở chung, hay những khoảng thời gian ăn cùng nhau thế này sẽ không còn nhiều cơ hội nữa nên bữa ăn tối nay chợt trở nên khá yên lặng.
Về tới nhà, Nhạc Thính Phong trả tiền rồi xuống xe. Vào tới sân, còn đang chuẩn bị gõ cửa thì của nhà mở ra.

Thanh Ti vui vẻ chạy ra:
Anh, sao anh đã được về rồi? Không phải anh bảo là cuối tuần này anh mới về ạ?


Vừa rồi khi ngồi trên lầu, Thanh Ti ghé vào cửa sổ ngắm tuyết thì nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang vào sân, xỏ vội dép lê chạy xuống dưới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em.