Chương 1747: Chúng ta mau sinh một bảo bối đáng yêu như hạnh nhân đi
-
Boss Hung Mãnh - Ông Xã, Kết Hôn Nào!
- Thập Nguyệt Sơ
- 582 chữ
- 2022-02-14 03:43:13
Đêm rất khuya, Quý Miên Miên dựa vào cửa sổ, cô có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài.
Cô không thấy rõ mặt Mộ Dung Miên nhưng lại có thể thấy được ánh sáng trong mắt anh, mặt càng lúc càng nóng lên.
Quý Miên Miên liếm liếm môi:
Anh…
Tay Mộ Dung Miên từ trên ngực cô trượt xuống bụng:
Bảo bối, chúng ta sinh con đi, anh muốn có một đứa con đáng yêu như Hạnh Nhân ấy.
Quý Miên Miên cảm giác trên da như có điện ở những nơi tay anh lướt qua, cả người cô mềm nhũn:
Em… Em… Cũng muốn, nhưng… Con… Không phải muốn là có…
Nhắc tới Hạnh Nhân, Quý Miên Miên thật sự rất thích, trắng trắng, tròn tròn, mềm mềm, ngoan ngoãn, vừa ôm đã thích, mắt to, lúc nhếch miệng cười là có thể làm trái tim người ta tan chảy.
Đại khái, trên đời này không ai có thể cự tuyệt đứa bé xinh như thiên sứ thế được.
Mộ Dung Miên dùng tay trêu chọc khắp người Quý Miên Miên:
Cho nên chúng ta phải cố lên, chúng ta không cố gắng thì sao có em bé được?
Chỉ trong chốc lát, hơi thở của Quý Miên Miên đã rất nặng nề:
Anh… Anh thật sự… Không phải sang đây trộm đấy chứ? Anh… Em nói với anh… Nếu anh… nếu… sang đây trộm, ba… ba sẽ không tha cho anh đâu.
Mặt Mộ Dung Miên vùi trong ngực cô:
Đương nhiên không phải rồi, ba vợ đã về phòng ngủ rồi.
Quý Miên Miên cảm thấy hơi kinh ngạc, ba cô là một người rất khó thu phục, tính tình vừa thối lại vừa cứng nhắc, cô lớn như thế rồi mới chỉ thấy ông chịu thua trước mỗi mình mẹ mà thôi.
Mộ Dung Miên sao có thể thu phục ba dễ dàng thế được? Đang nghĩ tới đây, Mộ Dung Miên đột nhiên vọt vào.
Quý Miên Miên kinh hô kêu lên:
Anh… sao lại… sao lại… không nói một tiếng đã vào rồi…
Trong đêm đen, Mộ Dung Miên cười lên, cúi đầu cắn môi cô:
Lúc này sao em có thể phân tâm hả, hả…
Quý Miên Miên không còn sức mà trả lời nữa, cắn bả vai anh, cố gắng áp chế tiếng rên rỉ muốn bật ra khỏi cổ họng.
Cô vỗ vỗ lưng Mộ Dung Miên:
Anh không cần… như thế… Động tĩnh lớn quá… ba mẹ ở ngay bên cạnh…. đấy…
Nhà của cô ở trong tiểu khu bình thường nên cách âm rất kém.
Mộ Dung Miên tươi cười tà tứ, đột nhiên ôm lấy Quý Miên Miên, hôn môi cô.
Như thế sẽ không rên rỉ được nữa.
Ở nhà, trong căn phòng nơi mình lớn lên, cùng người đàn ông mình yêu ân ái, Quý Miên Miên khẩn trương vô cùng, vừa lo lắng lại vừa thấy kích thích, cảm giác không giống những lần triền miên trước đây chút nào.
Sau khi chấm dứt triền miên, cô cảm thấy kiệt sức rồi, vừa rồi vì sợ đánh thức cha mẹ nên cô đều cố nén không kêu lên.
Cô nằm trong lòng Mộ Dung Miên, cuối cùng cô mới dám thở mạnh một hơi.
Mộ Dung Miên vươn tay mở đèn học ở trên bàn, trong phòng le lói lên một chút ánh sáng.
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, phòng rất nhỏ, trên tường còn có tranh do Quý Miên Miên tự vẽ hồi đi học, nhìn rất xấu, còn có hai tờ giấy khen nữa.