Chương 71: Yến Thanh Ti, cô ta thì có gì tốt?
-
Boss Hung Mãnh - Ông Xã, Kết Hôn Nào!
- Thập Nguyệt Sơ
- 691 chữ
- 2022-02-04 06:42:32
Nhạc Thính Phong:
...
Yến Thanh Ti ngáp một cái, đẩy Nhạc Thính Phong ra rồi vỗ nhẹ vào gương mặt đang đen như đít nồi của anh ta.
Tôi mệt rồi, ngủ trước đây, đừng làm phiền.
Cô tìm phòng ngủ rồi mở cửa đi vào, đá đôi giầy ở chân ra, quần áo cũng chẳng thay nằm bệt ra giường luôn.
Mệt mỏi cả một đêm, Yến Thanh Ti cơ hồ đặt lưng xuống phát là ngủ luôn.
Nhạc Thính Phong vẫn đang ở trong phòng khách, ngây người khoảng mười phút.
Lúc này, anh ta bị tức đến phì cười, cô nàng này, gan cũng thật to, đã nằm trong tay anh còn dám nói như vậy?
Qua gian đoạn nguy hiểm rồi, thì không thèm lấy lòng anh nữa.
Hóa ra, những lời đó của cô ta cũng chẳng khác gì những lời hôm chụp ảnh ở Studio, chỉ để
dỗ
anh mà thôi?
Nhạc Thính Phong chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, trong mắt thấp thoáng lộ ra sự tà ác, nguy hiểm.
Gan của Yến Thanh Ti rất lớn, nhưng cô lại quên mất một điều, muốn trêu vào Nhạc Thính Phong đâu có dễ.
Anh ta muốn chơi đùa với cô mới để cho cô trắng trợn đến như thế, chọc anh ta mất hứng, đương nhiên anh ta sẽ phải
chỉnh đốn
lại rồi.
Khi đi đến phòng ngủ, quần áo trên người Nhạc Thính Phong đã được cởi ra.
Vóc người cao to, làn da trắng ngà, hai mắt đen như mực, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nghiêm nghị cứ như một bức tượng hoàn mỹ do một bậc thầy điêu khắc sáng tạo nên, khiến bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng phải mê muội.
Nhưng... lúc này, lại không có ai chiêm ngưỡng.
Yến Thanh Ti vẫn nằm ngủ như chết ở trên giường, đàn ông có đẹp đến đâu cũng chẳng thắng nổi cơn buồn ngủ của cô.
Nhạc Thính Phong thấy mình như một thằng hề đang diễn trò, trong khi anh đang tức đến nổ cả đầu thì người ta vẫn ngủ say như chết.
Nhạc Thính Phong nắm lấy vai Yến Thanh Ti lật người cô lại, đưa tay cởi quần áo.
Anh lỗ mãng lột bộ quần áo thể thao ra, trên người cô lúc này chỉ còn lại đồ lót.
Làn da trắng như tuyết, nằm trên ga giường màu xám, ánh nắng buổi sớm chiếu vào da thịt, cả cơ thể tỏa sáng cứ như ánh sáng của trân châu, cực kì quyến rũ.
Nhạc Thính Phong híp mắt, đè người lên...
Còn chưa đụng tới người Yến Thanh Ti, thì cô đã chậm rãi mở miệng, giọng vẫn mang theo chút ngái ngủ:
Nhạc tiên sinh, nếu anh hứng thù với việc cưỡng hiếp người khác đến vậy, thế thì tùy anh đi.
Động tác của Nhạc Thích Phong chợt dừng lại, anh thừa nhận anh không phải một chính nhân quân tử có tiêu chuẩn đạo đức đàng hoàng, nhưng... cưỡng hiếp, hahaha, anh ta đương nhiên sẽ chẳng cần để ý tới Yến Thanh Ti có muốn hay không.
Nhưng, Nhạc Thính Phong anh muốn loại đàn như thế nào giơ tay ra là vơ được cả nắm, cần phải bức bách người khác sao?
Lời của Yến Thanh Ti chẳng khác gì đang vũ nhục tự tôn và lòng kiêu ngạo của anh.
Trong nháy mắt, dục vọng đang sôi trào bỗng chốc bị dập tắt, thật ra thì, so với bất cứ ai sự kiềm chế của Nhạc Thính Phong rất là đáng nể, chỉ có điều, khi đối mặt với Yến Thanh Ti hình như không có tác dụng mấy.
Nhạc Thính Phong u ám nói:
Được thôi, hôm nay sẽ buông tha cho em, em lại nợ tôi thêm một đêm.
Yến Thanh Ti nhắm mắt, khẽ nhếch môi tỏ vẻ khinh thường, quay người về phía khác, hoàn toàn không để ý tới việc trên người có còn quần áo hay không, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Ánh mắt của Nhạc Thính Phong lạnh như băng, thật không hiểu tại sao anh lại có thể nhẫn nại với cô đến thế được.
Cô ta thì có gì tốt?