Chương 111: Bị nhìn thấu suy nghĩ
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1298 chữ
- 2022-02-04 06:33:41
Xem anh là tài xế thật à?
Tần Huân khẽ cười hỏi.
Hơi thở ấm nóng của đàn ông phả vào tai Sầm Từ, cô rụt cổ lại8, cười hỏi:
Vậy anh muốn gì đây?
Tần Huân mím môi:
Chí ít em cũng phải mời anh vào nhà uống cốc nước chứ?
Vào nhà 3lúc muộn thế này ư?
Muộn sao?
Anh cười hỏi.
Sầm Từ quay người lại, đôi mắt đượm nét cười, cô chọc nhẹ ngón t9rỏ vào ngực anh:
Anh Tần cho tôi hỏi câu này trước được không?
Nếu biết sẽ trả lời.
Khóe miệng Sầm Từ cong lên:
An6h chỉ gọi tài xế chở một chiều, trong khi đó anh cũng uống rượu mà, vậy anh Tần muốn bắt xe về sao?
Trà giải rượu, tuy nấu xong nhìn không hấp dẫn lắm, nhưng ít nhất sẽ giúp anh bớt khó chịu vào ngày mai.
Đương nhiên nếu anh cảm thấy không cần thì có thể uống cà phê, tay nghề pha cà phê của em cũng khá được đấy.
Tần Huân hay đi xã giao, nên tửu lượng khá cao, chút rượu tối nay chẳng nhằm nhò gì, nhưng anh vẫn muốn làm Sầm Từ vui, không để cô phí công, bèn uống hết chén trà giải rượu đó.
Cô trêu anh:
Nửa đêm nửa hôm anh vào nhà, em còn tưởng anh định nhân cơ hội lợi dụng người ta đấy.
Em tưởng anh không dám à?
Tần Huân cười đáp.
Ừ, anh chắc chắn dám.
Sầm Từ đi tới nhét đồ vào tay anh:
Anh được phép dùng nhà tắm cho khách, có điều đừng mơ tưởng viễn vông, anh qua thư phòng ngủ đi, em chỉ cho anh tá túc một đêm thôi.
Tần Huân giơ lên nhìn, là quần mặc ở nhà dành cho nam.
Vậy chứng tỏ tài nghệ bếp núc của em phải tệ lắm.
Tần Huân cười nói.
Đúng là làm ơn mắc oán.
Tần Huân cầm lấy bình cà phê, rót ra một chiếc tách khác, Sầm Từ không hề nói quá, cà phê rất ngon, mùi vị thơm nồng, hạt cà phê được rang xay kỹ càng.
Sầm Từ rót một tách cà phê, vừa uống vừa nhìn anh.
Tần Huân đặt bát xuống, nhận xét thật lòng:
Đúng là nấu dở thật.
Em nấu y như trong sách mà.
Đúng là anh không muốn về, một là vì hôm nay vừa phải xử lý công việc vừa phải chuẩn bị đồ ăn ở nhà hàng nên anh thật sự rất mệt, hai là vì anh có chuyện muốn nói với Sầm Từ.
Sau khi vào nhà, Sầm Từ quan sát anh một lượt từ trên xuống, Tần Huân không hiểu lắm, hỏi cô sao thế.
Sầm Từ không trả lời, quay người đi vào phòng quần áo, không lâu sau, cô thò đầu ra, cười hỏi anh:
Đứng đó làm gì nữa?
Tấn Huân ngây người:
Không phải em muốn thay đồ sao?
Nghe vậy, Sầm Từ bật cười thành tiếng, cô dựa người vào cánh cửa phòng để đồ, trên tay cầm quần áo, nhưng hình như không phải của phụ nữ.
Anh bèn kéo cô lại hỏi:
Ở đâu ra vậy?
Em nuôi trai bao.
Sầm Từ cố tình nói khích.
Tần Huân nở nụ cười uy hiếp:
Cho em trả lời lại lần nữa.
Sầm Từ vừa đẩy anh vào phòng tắm của khách vừa giải thích:
Bộ quần áo này là Thang Đồ mua cho bố, cô ấy lười, nên vứt ở chỗ em giặt sạch phơi khô nhưng mãi không lấy về, anh cũng không thể mặc vest mang giày đi ngủ chứ, anh thay đồ đi, sau này mua lại cho cô ấy bộ mới.
Giải thích như vậy còn chấp nhận được.
Lúc Tần Huân ra khỏi nhà tắm, không ngờ Sầm Từ cũng tắm xong, mái tóc của cô đã khô được nữa, trên người mặc bộ đồ kín cổng cao tường.
Tần Huân ít nhiều cảm thấy hơi thất vọng, anh thừa nhận bản thân trong giây lát đã nảy sinh suy nghĩ đen tối, hy vọng có thể thấy dáng vẻ cô quấn khăn trên đầu, mặc áo choàng tắm, gương mặt còn đọng lại hơi nước.
Sầm Từ ngước mắt nhìn anh, sau đó nhoẻn miệng cười, chỉ vào ống quần của anh:
Chân dài quá cũng phiền thật.
Chiếc quần hơi ngắn, mặc lên người Tần Huân liền biến thành quần ống lửng, anh nói:
May mà vẫn đủ rộng.
Quần dài bình thường sao có thể vừa với đôi chân của anh.
Sầm Từ bưng khay tới bên sofa rồi ngồi xuống, trên khay còn đặt một chiếc bình và tách cà phê, ngoài ra còn có một chiếc bát đựng thứ nước màu cam, nhìn giống như canh.
Đây là gì vậy?
Tần Huân cũng ngồi xuống.
Tần Huân n5hìn cô cười.
Hay anh có ý đồ khác?
Sầm Từ cười hỏi.
Tần Huân tỏ ra bất lực:
Được rồi, anh tưởng là có chỗ tá túc.
Lòng dạ khó lường.
Anh phì cười:
Cụm từ lòng dạ khó lường này nên dùng trong trường hợp anh đưa em thẳng về nhà anh thì hợp hơn.
Ngụy biện.
Sầm Từ hết cách với anh, liền nhéo anh một cái nói:
Đừng vờ vịt nữa, vào trong đi.
Tần Huân không hề khách sáo bước vào nhà cô.
Sầm Từ mím môi, cố ý hỏi:
Thể kiểm chuyện gì làm?
Tìm mọi cách để qua đêm nay, trước mặt là cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, em nói xem anh muốn làm gì nào?
Tần Huân ung dung nói.
Được thôi.
Sầm Từ nhoẻn miệng cười.
Giấc ngủ của Sầm Từ không ổn định lắm, thỉnh thoảng cô vẫn mất ngủ nên trước khi ngủ cô có uống một ly cà phê hay sữa thì cũng chẳng ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của cô.
Sầm Từ nói với anh:
Là hạt cà phê đặc sản Thang Đồ mang từ Thổ Nhĩ Kỳ về, tuy không ngon bằng loại lần trước cô ấy đặt, nhưng em pha uống thấy hương vị và màu sắc rất được.
Có điều nửa đêm rồi anh còn uống cà phê à? Không sợ mất ngủ sao?
Ngủ không được thì kiếm chuyện gì làm, nếu không sẽ uổng phí mất đêm nay.
Tần Huân mỉm cười.
Thời gian gần đây Sầm Từ ngủ không ngon giấc, thường mơ thấy giấc mơ kỳ quái, trong mơ xuất hiện một cô gái khóc nức nở, cô không nhìn rõ được mặt mũi cô gái, khi tỉnh dậy thì Sầm Từ thường quên hầu hết tình tiết, chỉ nhớ được vài đoạn vụn vặt.
Trà giải rượu đã uống, cà phê cũng đã nếm, quay lại chuyện chính đi, anh muốn nói gì với em?
Sầm Từ đặt tách cà phê xuống, hỏi anh.
Thật sự không tin anh có ý đồ với em à?
Tần Huân cười.
Xét trên phương diện bản năng sinh lý, đàn ông nảy sinh ý đồ với phụ nữ là điều rất bình thường.
Nhưng anh ở lại đây, phần nhiều là muốn nói về chuyện của Đoàn Ý đúng không?
Giọng nói của Sầm Từ rất thoải mái, cô khá hiểu tính cách của Tần Huân, anh hành xử chừng mực, biết ưu tiên việc quan trọng, và không phải là loại đàn ông ở lại nhà phụ nữ để làm chuyện ấy.
Ý cười trên khóe miệng Tần Huân càng đậm hơn, thật tình, suy nghĩ của anh bị nhìn thấu rồi.
Anh đặt tách cà phê xuống, không vòng vo nữa:
Đúng là chuyện của Đoàn Ý, anh không ngờ cuối cùng em lại nhận vụ án này.
Sầm Từ cụp mắt xuống, tay khuấy nhẹ thìa trong tách cà phê, không trả lời anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.