Chương 124: Cũng được lắm là sao?


Thang Đồ nghiêng đầu nhìn anh, thầm nghĩ, cái gì vậy? Cố ý hủy hoại danh tiếng của cô đấy à.

Bác sĩ Cao đánh giá Bùi Lục, tuy nhữn8g lời anh vừa nói nghe đẩy chính nghĩa, nhưng trong mắt anh thì toàn tình cảm cá nhân.
Bùi Lục mím môi:
Nếu không nói như vậy, tôi thấy cô chỉ tiếc không thể đi theo anh ta luôn cho rồi.
Thang Đồ cười:
Anh nghĩ cái cớ của anh hoàn hảo lắm à? Bác sĩ Cao đâu có ngốc.
.
Có cảnh sát nào vừa đến đã gọi thẳng tên người ta, phải về phối hợp điều tra thật thì đều gọi là chị Thang hoặc cô Thang, hơn nữa nếu có án, một cảnh sát như anh sao có thể ngồi trong quán cà phê lâu như thế? Bùi Lục hiểu ý cô, khịt mũi:
Tôi cố ý đấy, để anh ta tự nghiền ngẫm.

Nghiền ngẫm điều gì?
Bùi Lục nhìn Thang Đồ rồi lại đưa mắt nhìn về phía trước:
Nghiền ngẫm chuyện bên cạnh cô còn có một cảnh sát, đừng hòng anh ta có thể dòm ngó đến cô.
Nghe vậy, tim Thang Đồ đập thình thịch.
Thang Đồ nói:
Tôi thấy Cao Trình cũng được lắm mà.
Bùi Lục vừa khởi động xe, nghe Thang Đồ nói vậy thì lập tức tắt máy, ngoảnh đầu nhìn cô:
Cũng được lắm là sao?

Có ngoại hình, có chiều cao, ăn nói dịu dàng, học thức uyên bác, nghề nghiệp cũng rất tốt.
Sắc mặt Bùi Lục lúc này không được tốt cho lắm, anh nghĩ ngợi rồi hỏi:
Tôi thấy anh ta thấp hơn tôi một chút, còn về ngoại hình, cô nghĩ anh ta đẹp trai hơn tôi sao?

Thang Đồ quay sang nhìn sườn mặt của Bùi Lục, khi nói ra câu này anh có vẻ lúng túng, cô nhìn một lúc mà thấy buồn cười, trong lòng bỗng có một giọng nói đang nói với cô rằng, kể khích tướng hình như đã có tác dụng.
Thang Đồ cũng không hối thúc Bùi Lục, chỉ mỉm cười nhìn anh.
Hồi lâu sau anh thốt ra một câu:
Tôi cảm thấy bác sĩ cũng giống cảnh sát chúng tôi, thật ra đều không dễ tìm bạn đời.
Khi nói đến nghề nghiệp, anh hơi chần chừ.
Thang Đồ khống cắt ngang, thấy anh nhắc đến nghề nghiệp, cô nghĩ bụng, để xem anh nói thế nào? Bùi Lục muối mặt nói:
Phải, nghề nghiệp nghe vẻ vang lắm, bác sĩ ngoại khoa thần kinh.
Tìm cô có chút việc.
Thang Đồ ngoảnh đầu nhìn anh.
Bùi Lục liếm môi, chọn một nơi có thể đỗ xe rồi tấp vào lề đường, bật đèn nháy cảnh báo.
Bác sĩ Cao mỉm cười, quay sang nhìn Thang 3Đồ nói:
Không sao, chúng ta hẹn ngày mai...


Ngày mai cô ấy cũng không rảnh
Bùi Lục cắt ngang lời anh ta.
Bùi Lục thấy vậy càng thêm mất tự nhiên, anh hắng giọng:
Ý của tôi là dù anh ta có đẹp trai hay không, cô cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài được, tôi làm cảnh sát đã bao năm nay, có loại người nào chưa từng gặp, tôi thấy tên Cao Trình kia rất giống kẻ mặt người dạ thú, ăn nói dịu dàng gì chứ, lần đầu gặp mặt ai lại không thể hiện mặt tốt nhất của mình ra? Còn chuyện học thức uyên bác, cô không tiếp xúc lâu với anh ta, sao biết anh ta có uyên bác hay không? Nói không chừng anh ta chỉ chọn mấy cái mình biết để nói.
Còn về nghề nghiệp của anh ta...
Bùi Lục như bật máy thu âm, lải nhải không ngừng, khác hẳn với tác phong làm việc dứt khoát bình thường của anh, tật đa nghi khi làm cảnh sát nhiều năm hôm nay đã được dịp thể hiện một cách triệt để.
đừng nói là muốn tôi đi cùng anh đấy nhé?

Bùi Lục mất tự nhiên nói:
Tôi...
Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cô, đừng bị vẻ bề ngoài của anh ta đánh lừa, anh ta cũng chỉ tám lạng nửa cân so với tôi thối, có khi còn không bằng tôi nữa.


Hở?

hai hôm trước tôi nhận được điện thoại của bạn học, họ...
họ muốn cuối tuần này họp mặt, còn bắt tôi phải dẫn người nhà theo, cô nói xem tôi đâu thể dẫn ba mẹ đến đúng không...
Thang Đồ đã hiểu:
Tìm bạn đi họp lớp chung, đúng không?

Đúng đúng đúng.

Khi nào đi?

Tối nay.
Bùi Lục nói rồi nhìn đồng hồ:
Còn khoảng một tiếng rưỡi nữa.
Thang Đồ kinh ngạc:
Anh...
Thang Đồ nín cười:
Tôi không thích chủ động trong chuyện này, xem anh ấy có hẹn hay không? Vả lại, cũng xem như tôi nợ người ta một chầu cà phê.

Sao lại nợ anh ta?
Thang Đồ quay sang nhìn anh:
Anh kéo tôi đi, tôi còn chưa kịp thanh toán tiền cà phê nữa.

Miệng Bùi Lục mở ra rồi khép lại, hồi lâu sau mới nói:
Đàn ông trả tiền là lẽ đương nhiên!

Thấy vậy, Bùi Lục nói càng hăng hơn, anh quay người sang:
Quan trọng hơn là nghề bác sĩ này, nhất là bác sĩ ngoại khoa phải chịu áp lực cực kỳ lớn, nên rất nhiều người mắc bệnh tâm lý, năm ngoái tôi xử lý một vụ án giết vợ, thủ pháp gây án vô cùng tàn nhẫn, người chồng chính là bác sĩ ngoại khoa, phanh thấy dễ như bỡn.
Cô theo nghề tâm lý cũng từng tiếp xúc với không ít bệnh nhân là bác sĩ đúng không?
Thang Đồ nhìn vào mắt anh:
Tôi chưa từng gặp thật.
Bùi Lục nghẹn lời trong chốc lát, nhưng phản ứng rất nhanh:
Cô chưa gặp, không có nghĩa là đồng nghiệp của cô chưa gặp, hay là cô hỏi Sầm Từ đi, nói không chừng cô ấy từng tiếp xúc rồi đấy.
Thang Đổ giả vờ nghĩ ngợi, rồi gật đầu như đã hiểu, hỏi ngược lại anh:
Tại sao anh lại so sánh nghề bác sĩ với nghề cảnh sát của các anh?
Bùi Lục một lần nữa nghẹn lời.
Đói?
Thang Đồ cạn lời, ai nói cô đói vậy?
Đội trưởng Bùi.
Cô cố ý gọi anh như vậy:
Không phải đến Sở cảnh sát phối hợp điều tra à?

Nhưng thực tế cũng là nghề nghiệp có tính rủi ro cao, không khác nghề cảnh sát của chúng tôi là mấy, chúng tôi giành giật thời gian với phần tử phạm tội bất kể ngày đêm, còn họ thì sao, họ cũng giành giật thời gian với thần Chết bất kể ngày đêm, nói trắng ra thì đều có nguy cơ chết vì lao lực quá độ, rồi đều lang thang trước cửa địa ngục cả.

Thang Đỗ không nhịn được mà cười khúc khích.
Đến khi ngồi vào trong xe rồi Bùi Lục mới buông tay, đóng cửa xe giúp Thanh Đồ, rồi đi vòng qua bên còn lại để lên xe.
Sau khi yên vị, anh cười khẩy:
Còn muốn sau này liên lạc lại? Tên nhóc Cao Trình này cũng giỏi tự mình đa tình thật.
Cả thời gian để chào tạm biệt cũng không có, Thang Đồ đã bị anh kéo ra khỏi quán cà phê, chỉ có thể vẫy tay qua loa cho phải phép.

Ít nhất thì cô cũng biết rõ gốc gác của tôi đúng không?
Thang Đồ quay mặt nhìn về phía trước, mím môi cười.
Cô cười thế này Bùi Lục liền thấy rối rắm lắm, không biết mình bị làm sao nữa, cảm xúc bất an trỗi dậy, hỏi cô:
Không phải cô thích anh ta rồi đấy chứ?
Thang Đồ ngẫm nghĩ:
Chỉ mới gặp một lần, thích hay không tôi chưa dám nói, chỉ không ghét thôi.

Cô còn muốn gặp tiếp nữa không?
Bùi Lục chau mày.
Nói lý không xong, rõ ràng Bùi Lục cũng không định nói lý, nhưng anh như vậy lại rất hợp ý Thang Đồ.
Khi Bùi Lục lái xe vào đường lớn, Thang Đồ cố ý hỏi anh:
Đang định đưa tôi đi đâu thế?

Không phải cô đói rồi à, dẫn cô đi ăn cơm trước.

Thang Đồ không hiểu tại sao anh lại dừng xe, xem ra chuyện này không nhỏ rồi.

Là thế này, tôi...
Lẽ nào mọi chuyện giống như cô nghĩ thật?
À mà...
Thang Đồ nghĩ ngợi rồi hỏi:
Hôm nay anh gọi cho tôi có việc gì à?
Không hỏi thì thôi, hỏi ra Bùi Lục lại cảm thấy xấu hổ.
Đúng là anh xấu hổ thật, cả Thang Đồ cũng thấy vành tai anh bắt đầu đỏ lựng, thái độ trở nên dè dặt, anh hằng giọng hồi lâu mới ấp úng nói:
Phải...
Bác sĩ Cao n9hướng mày:
Sao vậy?
Bùi Lục lặng lẽ nhích đến cạnh Thang Đồ, nhìn thẳng vào mắt đối phương nói:
Bác sĩ Cao Trình đúng không? Phó trưởn6g khoa khoa ngoại thần kinh bệnh viện Trung tâm, tôi thấy đánh giá về anh ở trên mạng rất tốt, chắc bình thường anh rất bận, khó khăn lắm5 mới được ngày nghỉ cuối tuần, nên ở nhà ngủ bù thì hơn.
Thang Đồ, đi thôi.
Nói xong Bùi Lục liền dắt tay Thang Đồ bỏ đi.
Cô xem giờ cô cũng đang rảnh mà, không phải sao? Đi cùng tôi một chuyến đâu mất gì chứ?
Thang Đồ tuy có vui mừng, nhưng trên hết là thấy ngạc nhiên và không biết nói gì:
Bùi Lục, anh muốn tôi đi họp lớp cùng với anh thì nên nói sớm chứ, nguyên cả một ngày không nói gì, đến sát giờ rồi mới thông báo cho tôi biết?


Lại còn hăng hái đi xem mặt với cô? Rồi hùng hồn nói đưa cô đi ăn, anh giỏi thật đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.