Chương 143: Chuyện kỳ dị lúc nửa đêm


Trước tiên Đoàn Ý tỏ rõ thái độ của mình, anh ta nói bản thân không còn yêu Nghề Kiều, cũng đã chịu đựng đủ những ngày sống chung với c8ô ta, anh ta cũng cực kỳ ghét hành vi tự ý làm loạn của Nghê Kiều ở Sở cảnh

sát và câu lạc bộ Môn, đồng thời tỏ vẻ áy náy, đau3 lòng với những tổn thương mà Dương Tiểu Đào chịu đựng.
May mắn, đến cuối cùng cô vẫn có thể quay đầu làm người lương thiện.
Nửa đêm, Dương Tiểu Đào mới về đến khu nhà mình. Vừa bước vào cổng đơn nguyên, cô lập tức cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Bên ngoài không có tiếng bước chân.
Tuy Dương Tiểu Đào không mở cửa, cũng không nhìn qua mắt mèo, nhưng cô có thể khẳng định người đó nhằm vào cô, và hiện giờ đang đứng trước cửa nhà cô.
Đã muộn thế này sao anh lại không nằm trên giường? Chẳng lẽ anh đi vệ sinh?
Cửa phòng ngủ lúc này khép hờ, phòng khách không sáng, đèn trong nhà vệ sinh cũng không bật. Sầm Từ lấy làm lạ, bèn đặt cốc nước xuống tủ đầu giường, tìm đôi dép lê dưới đất đi vào.
Dương Tiểu Đào cảm thấy tim mình lúc này đã vọt lên tận cổ họng, hơi thở cô bị đè nén, nhận ra nguy hiểm phía sau ngày một lần mình, bước chân của cô ngày một nhanh hơn. Cuối cùng khi leo đến tầng tám, cô gần
như xông ra ngoài, chạy về phía cánh cửa cuối hành lang.
Dương Tiểu Đào im lặng hồi lâu, rồi rút tay về. Cô nói với Đoàn Ý:
Sau này anh đừng đến tìm tô5i, hãy coi như chúng ta chưa từng gặp gỡ.

Nghe Dương Tiểu Đào nói vậy, Đoàn Ý liền cuống cuồng, toan nói tiếp thì bị Dương Tiểu Đào ngăn lại. Cô nói:
Tôi đồng ý đi ăn với anh, không phải nghe anh hứa hẹn. Hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều, hai chúng ta
Hơi thở của Dương Tiểu Đào trở nên dồn dập.
Bấy giờ cô mới nhận ra vấn đề, bước chân người này luôn sát theo cô, bắt kịp với tốc độ của cô, nếu phía sau là một cư dân bình thường, đáng lẽ phải vượt cô từ lâu rồi mới đúng. Mà dù không vượt qua thì cũng chẳng
Đoàn Ý.

Trên đường về nhà, Dương Tiểu Đào suy nghĩ, thật ra cô hiểu mọi thứ, nhưng vì được nếm thử vị ngọt của mối tình ngắn ngủi khiến cô không nỡ buông tay.
Dương Tiểu Đào rất muốn hô lên: Ai đấy? Nhưng cổ họng cô cứ như bị thứ gì đó chặn ngang.
Bốn bề yên tĩnh, không, phải nói là vắng vẻ. Vắng vẻ đến nỗi khiến người ta có cảm giác không có hơi thở của người sống, Dương Tiểu Đào thậm chí còn không dám hít thở.
Cô lấy điện thoại ra, siết chặt nó trong tay. Nếu kẻ bên ngoài thực sự định xông vào, cô sẽ báo cảnh sát!
Không đúng, lúc này gọi cho quản lý tòa nhà chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?
Dương Tiểu Đào đứng lại nhìn xung quanh, không có ai cả. Nhưng cô vẫn cứ cảm thấy không thoải mái, hình như có đôi mắt đầy ác ý đang ẩn nấp trong bóng tối nhìn cô chằm chằm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Tiểu Đào rùng mình, quay người đi vào trong tòa nhà. Nhà đã dột lại còn gặp mưa to, đúng lúc này hai chiếc thang máy đều hỏng, cửa thang máy dán thông báo đang sửa chữa.
Hai chân Dương Tiểu Đào bủn rủn, cô ngồi thụp xuống đất
Nửa đêm, Sầm Từ giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, đồng hồ dạ quang trên bàn chỉ ba giờ sáng.
không phải người chung đường, dù có thích thì sao, anh bỏ Nghê Kiều để ở bên tôi thì tôi thành loại người gì? Đoàn Ý, chúng ta không thể ích kỷ như thế được.


Anh với cô ta thật sự...

Dương Tiểu Đào không đến quán karaoke, mà hẹn bạn thân đến bar để uống rượu.
Dù là chủ động chia tay hay bị đối phương nói lời chia tay, đối với Dương Tiểu Đào đây cũng được coi là một mối tình, dù tình cảm này sớm nở tối tàn như pháo hoa vậy.
Trong đầu cô xuất hiện một đoạn phim kinh dị đã từng xem: Nhân vật chính mở cửa nhiều lần nhưng vô dụng, chìa khóa rơi xuống đất, anh ta quay đầu lại, bắt gặp một khuôn mặt trắng bệch âm u...
...Cửa phòng mở ra.
Pháo hoa rực rỡ là thế, nhưng dễ tàn lụi. Suy cho cùng đều không phải là thứ có thực.
Cô bạn thân khuyên Dương Tiểu Đào:
Bác sĩ Sầm nói đúng, nếu mối tình này không trong sạch, vậy sau này nó sẽ là cái nhọt cắm sâu vào lòng cậu mà thôi, nói thật, mình cũng không thích tình cảm cậu dành cho
Dương Tiểu Đào không dám quay đầu xem có phải ma hay không, giây phút cửa phòng đóng sầm lại, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân người nọ ra khỏi cầu thang, chạy về phía cuối hành lang...
Sống lưng Dương Tiểu Đào dán chặt vào cửa, cô ra sức thở hổn hển, không dám nhìn qua mắt mèo, thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Nhưng... Dưới tầng không hề có tiếng bước chân.
Ban đầu Dương Tiểu Đào tưởng người đó đã đến nhà mình, nên không để tâm, cô nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục leo lên trên.
Đang miên man suy nghĩ, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân. Từng bước từng bước một, để giày ma sát với mặt đất, khiến người nghe hoảng loạn.
Tiếng bước chân dần dần xa.
Đoàn Ý kéo tay Dương Tiểu Đào, nói với cô bằng giọng rất đỗi tình cảm:9
Tiểu Đào, từ lần đầu gặp, anh đã thích em rồi, nên em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt, anh sẽ lập tức chia tay với 6cô ta, sau đó
bên em.

Cô ngồi dậy khỏi giường, mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi, vô cùng khó chịu. Cổ họng vừa khô vừa đau, hình như trong mơ cô không ngừng la hét, nên khi tỉnh lại cũng làm ảnh hưởng đến cổ họng. Sầm Từ đưa tay vuốt cổ,
cầm cốc nước ở đầu giường lên uống một hớp, cơn khó chịu dần dịu đi. Giữa chừng cô cảm thấy là lạ, bèn quay đầu nhìn, Tần Huân không nằm bên cạnh.
Dương Tiểu Đào đành đi thang bộ, trong lòng thẩm tạ ơn trời đất, may mà cô chỉ ở tầng tám, leo đến nơi chắc cũng không đến nỗi gãy chân.
Khi đến khúc quẹo ở tầng hai, Dương Tiểu Đào nghe thấy tiếng có người đẩy của tòa nhà, sau đó cũng rẽ lối vào lối thang bộ. Ban đầu cô không để ý, vẫn leo cầu thang với tốc độ bình thường.
Vì đã uống chút rượu nên Dương Tiểu Đào lúc này cũng không còn nhiều sức. Khi leo đến tầng năm cô dừng lại tạm nghỉ, đồng thời cũng giậm chân để giữ cho đèn cảm ứng luôn sáng, tiện thể nhắc nhở người phía sau
không giật mình khi thấy cô ở khúc quẹo cầu thang.

Anh còn tình cảm với cô ta hay không là chuyện riêng giữa hai người.
Dương Tiểu Đào hạ quyết tâm:
Hôm nay coi như là bữa cơm chia tay, Nghệ Kiều vì anh mà đánh tôi hai lần, nên bữa cơm hôm nay anh mời, coi
như bồi thường cho tôi. Ăn xong bữa cơm này, tôi hy vọng chúng ta sẽ không liên lạc với nhau nữa, nếu anh thật lòng thích tôi, vậy sau khi cắt đứt hoàn toàn với Nghê Kiều, anh đến gặp tôi cũng chưa muộn.

Lúc này đầu óc Dương Tiểu Đào sắp nổ tung, hơi thở nghẹn ứ ở lồng ngực mà không lên, không xuống được, cứ mắc kẹt ở đó làm xương cốt cô đau nhói.
Đáng sợ hơn nữa là, hình như bước chân đó sắp đuổi kịp cô rồi! Dựa vào cảm giác, Dương Tiểu Đào nghĩ người đó chỉ còn cách mình nửa tầng thôi.
Cô nghe thấy...
Người đó hình như cũng đã lên tầng tám, sắp ra khỏi cầu thang. Dương Tiểu Đào nhanh tay cuống cuồng mở cửa ra, bàn tay cầm chìa khóa còn run lên bần bật...
Cuối cùng anh ta còn nói với Dương Tiểu Đào:
Em hãy chờ tôi.


Song đúng lúc này bên dưới lại vang lên tiếng bước chân, nhịp nhàng theo bước chân của cô, từng bước từng bước một lên tầng.
Dương Tiểu Đào giật mình, nhận ra điều bất thường, nghĩ một lát, cô dừng bước... bước chân người bên dưới cũng dừng lại.
Sau đó Dương Tiểu Đào quay người leo lên cầu thang, tốc độ nhanh hơn ban nãy. Cô cảm nhận được bước chân người bên dưới cũng nhanh hơn.
Dương Tiểu Đào giật mình, càng lúc càng đi nhanh, gần như là cô chạy lên tầng, sống lưng cô lúc này đã lạnh buốt. Người kia cũng đang chạy theo cô với tốc độ giống vậy.
sao, nhưng hà cớ gì khi cô dừng lại, người đó cũng dừng lại theo.
Một trò đùa ư?
Thời gian bữa tối không dài, những gì cần nói đã nói, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.
Khi tiễn Dương Tiểu Đào ra về, Đoàn Ý bịn rịn không nỡ, kiên quyết muốn đưa cô về tận nhà. Dương Tiểu Đào nói không cần, cô đã hẹn với bạn đi hát rồi. Đoàn Ý gật đầu, dặn dò cô chú ý an toàn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.